Thọ tinh là phú nhị đại, tiền đương nhiên không thiếu, vì vậy nhân dịp này liền bao trọn gói một loạt các dịch vụ như: KTV, game, phim ảnh, đánh golf,... chia ra làm năm gian phòng, cạnh cửa sổ sát đất có quầy bar nhỏ, trong tủ chứa vô vàn các loại rượu rực rỡ muôn màu làm Ôn Kỳ và Phó Tiêu ngồi xem thập phần thư thái.
Phút chốc, có mấy tên mang theo một vài mỹ nhân xinh đẹp kéo vào phòng bao, bầu không khí nhất thời giảm sút.
Hạ Lăng Hiên sau khi tiến vào trong liền an vị ở sopha trong phòng khách nhỏ. Hắn liếc mắt một cái nhìn phục vụ, người đó liền nhận được chỉ thị tiến lên, sau đó theo lời hắn đem một chai rượu đỏ hảo hạng cho hắn.
Hạ Lăng Hiên đổ một ly, một ngụm rồi lại một ngụm mà uống, trong chớp mắt liền thấy chai rượu giảm xuống chỉ còn phân nửa.
Rất tốt!
Ôn Kỳ cùng Phó Tiêu đứng ở cửa gian phòng khác nhìn hắn, cảm thấy không cần bọn họ chuốc rượu, Hạ Lăng Hiên có thể tự làm mình say.
Đèn đóm trong quán bar thật sự rất tốt, khiến phòng khách nhỏ lúc này đều bao trùm trong tầng ánh sáng mờ nhạt ám muội.
Hạ Lăng Hiên mặc bộ quân trang đầy nghiêm túc, rũ mắt uống rượu đỏ, một thân băng lãnh đầy cấm dục, đặc biệt quyến rũ.
Có một vài mỹ nhân rất nhanh liền đưa mắt nhìn về phía hắn, liền thử đến gần vài bước, thấy ánh mắt hắn đảo qua, thức thời mà nhận ra hắn không muốn bị quấy rầy, chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ đi, tình cảnh lúc này càng toát ra mùi vị cấm dục nồng đậm.
Ôn Kỳ nhất thời "chậc" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc."
Phó Tiêu nghe thấy rõ ràng, hỏi: "Cậu là muốn họ bồi hắn uống sao?"
"Không phải nha." Ôn Kỳ nói, híp mắt lại nhìn Hạ Lăng Hiên.
Cậu là nói bỏ qua một mỹ nhân cực phẩm như vậy quả là đáng tiếc, nhưng tiếc thì cũng chỉ là tiếc thôi, cậu yêu thích tự do hơn, cho nên hôn ước này nhất định phải giải trừ.
Tây Hằng Kiệt lúc này cũng tới, nhìn Hạ Lăng Hiên bên trong, nói: "Tâm tình A Hiên không tốt sao?"
Phó Tiêu liếc mắt quan sát Ôn Kỳ, nhìn cậu một cái, muốn thay đổi chủ đề, lại nghe thấy Ôn Kỳ nói: "Là rất không tốt, đương nhiên cũng không phải vì tôi."
Hai người đồng thời nhìn về phía cậu.
Ôn Kỳ lặng lẽ bổ sung: "Theo trực giác."
Cậu vốn tưởng rằng Hạ Lăng Hiên bởi vì trận cược mà cảm thấy buồn phiền, muốn ra ngoài ngồi một lúc, nhưng lúc này thấy hắn một mình ngồi uống rượu, cậu mới biết bản thân mình nghĩ lầm rồi. Hạ Lăng Hiên rất biết khống chế tâm tình, chuyện hôn ước không thể khiến Hạ Lăng Hiên phải tới mức này.
Cậu nói: "Tôi đến đó thử xem."
Dứt lời, cậu trực tiếp bước vào phòng khách nhỏ ngồi ở bên cạnh Hạ Lăng Hiên, từ từ mà đến gần hắn, khiến Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đồng thanh cảm thán một tiếng có khí phách.
Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, bộ dạng "có việc thì nói, không thì phắn".
Ôn Kỳ cười nói: "Làm vậy là rất vô tình đó, tôi tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của anh, ngồi ở đây một lúc cũng không sao nhỉ?"
Rất nhanh thôi liền không phải.
Hạ Lăng Hiên hờ hững nghĩ.
Ôn Kỳ hỏi: "Tâm tình anh không tốt sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Không liên quan đến cậu."
Ôn Kỳ nói: "Có tiện nói ra không?"
Hạ Lăng Hiên không phản ứng cậu, đem rượu còn lại trong ly một hơi uống cạn, lại rót cho mình một ly khác. Ôn Kỳ hai mắt quan sát, đứng dậy bỏ đi. Mâu sắc Hạ Lăng Hiên trầm xuống, trong nháy mắt muốn kéo người đem trở về, gắt gao mà ấn xuống ngồi vào lòng hắn. Tay hắn cầm ly rượu nắm chặt lại, khống chế bản thân muốn đem ly rượu kia bóp nát, sau vài giây, cưỡng bách chính mình một chút buông lỏng lực đạo.
Từ thời khắc gặp nhau ở cửa hội quán, thần kinh hắn liền bị người này dẫn dắt, khống chế. Khiến hắn ở bất cứ nơi nào bên trong, đầu óc đều không tự chủ được tìm kiếm vị trí của đối phương. Những cảm xúc đó chẳng biết từ lúc nào thai nghén, phảng phất như cát mịn, nhẹ nhàng thổi tung rồi phơi bày trên không trung, biết rõ là có độc, lại không kìm lòng được muốn nhảy vào.
Nhưng lại không được.
Hạ Lăng Hiên dùng đầu lưỡi đẩy ra viên thuốc giấu trong kẽ răng, thong thả tiếp tục đem rượu cùng thuốc uống hết.
Vài giây sau, đau đớn theo thần kinh nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, tàn nhẫn mà nhấn chìm hắn.
Đau đớn khiến tư duy của hắn dần trở nên an phận, đồng loạt quay lại đối kháng với đau nhức, không có tinh lực đi để mắt đến người nào đó. Hạ Lăng Hiên mơ hồ muốn mỉm cười lãnh khốc, lại nhớ tới tình huống bấy giờ, đành nhịn xuống.
Ôn Kỳ quay trở lại chỗ của Phó Tiêu, nói cho bọn họ biết Hạ Lăng Hiên phiền lòng không phải do đánh cuộc, mà là chuyện khác, bản thân người ta cũng không muốn nói, cậu cũng không muốn nhiều lời.
Mấy người nhanh chóng phát hiện tần suất uống rượu của Hạ Lăng Hiên có xu hướng chậm lại, phỏng chừng là muốn điều chỉnh lại cảm xúc, mà chuyện này rất khó giải quyết, bởi vì muốn chuốc say Hạ Lăng Hiên thật sự không-dễ-dàng.
Tây Hằng Kiệt nhịn không được nói: "Tôi nói này, các cậu làm như vậy không cảm thấy có chút không tốt sao?"
Phó Tiêu sớm đã do dự, lần đầu tiên tâm trạng A Hiên tệ đến như vậy, bọn họ lại cố tình vào lúc này muốn chỉnh hắn, không phải muốn chết sao?
"Tâm tình không tốt mới nên càng phải uống rượu, uống say rồi khóc ra thì ổn thôi, ngày thường đè nén càng nhiều, lúc phóng thích có khả năng lại càng nghiêm trọng hơn," Ôn Kỳ dừng lại một chút, cười híp mắt hỏi, "Các anh muốn nhìn sao?"
Phó Tiêu: "......"
Tây Hằng Kiệt: "......"
Mất ba giây suy nghĩ, Phó Tiêu hỏi: "Vậy học đệ, chúng ta nên làm gì để chuốc say cậu ấy?"
Tây Hằng Kiệt lập tức muốn tránh xa hai người bọn họ, nhưng chưa tới nửa bước liền liếc mắt nhìn Hạ Lăng Hiên bên kia, liền đứng im không nhúc nhích, nghe hai người bên cạnh đang phát điên mà thương lượng đối sách, nhìn Ôn Kỳ một lúc: "Không phải tinh thần của học đệ gần đây không ổn sao?"
Ôn Kỳ nói: "Đúng vậy, lúc tốt lúc xấu, tôi cũng không khống chế được, đêm nay vừa khi trạng thái không tồi, đúng lúc gặp được mọi người....."
Lời còn chưa dứt, nhân viên phục vụ đã đẩy bánh kem vào bewn trong.
Nếu đã là cho người tổ chức sinh nhật, không thể lúc nào cũng là ai chơi theo ý người nấy, lúc này mọi người liền vây quanh lại đây.
Phú nhị đại thấy Hạ Lăng Hiên từ trong phòng khách nhỏ bước ra, đi thẳng tới ngồi xuống ghế salong dựa trên tường, nhất thời giật này mình, phải biết người này cho dù đến đây ngồi ở trong góc uống rượu một buổi tối gã cũng cảm thấy rất nể tình, không nghĩ tới còn có thể lại đây tham gia.
Gã quả thật thụ sủng nhược kinh, tự mình cắt một miếng bánh ngọt đem đến cho người ta.
Ôn Kỳ sờ sờ cằm, thầm nghĩ Hạ Lăng Hiên mới điều chỉnh cảm xúc xong, không muốn ở một mình, vì vậy mang theo vài người tới vây quanh ngồi bên cạnh hắn, nói: "Quả là rất nhàn rỗi, không bằng cùng nhau chơi cái trò chơi?"
Phú nhị đại còn chưa chịu đi, nghe vậy liền thấy kinh hãi, phát hiện Hạ học trưởng vậy mà không từ chối, không chút nghĩ ngợi cùng ngồi xuống, nói giỡn, thật vất vả mới có được cơ hội tiếp xúc, dù sau đó có phải uống nước tiểu đi chăng nữa, gã cũng cam lòng!!!!
"Chơi cái gì?" Phía bên kia có vài người lại đây hỏi,"Thử thách chuyển chai rượu, thua phải nói lời thật lòng sao?"
Ôn Kỳ cười nói: "Trò này quá tầm thường, lại nói nếu người ngươi muốn chỉnh lại không được chuyển đến, lại chuyển đến chính ngươi, không phải tức chết ngươi sao? Chúng ta như vậy nè, chơi kể chuyện xưa, khi bắt đầu có năm giây suy nghĩ, mỗi người kể lại một câu chuyện xưa, kể không được hoặc nói xạo không giống chuyện xưa, phạt uống một chén rượu."
( Mọi người cứ hiểu đại khái là kể lại, bóc phốt tuổi thơ của chính mình, ai bí hoặc không muốn kể thì bị phạt a ~, thích hợp cho mấy kẻ giữ nhiều bí mật như Hạ Lăng Hiên và ai đó chẳng hạn ~)
Phó Tiêu: "......"
Tây Hằng Kiệt: "......"
Á đù ghê nha! Đủ tàn nhẫn! =)))
Phó Tiêu nói: "Được nha, bắt đầu nào.""
Phú nhị đại vừa định nói không thú vị, lại nghe thấy phó hội trưởng đồng ý, lại thấy Hạ Lăng Hiên không mở miệng, đành căng da đầu lên mà chơi, sau khi nghe được hai câu chuyện xưa, cảm giác có chút thú vị nha.
Ôn Kỳ thấy chuyện này thuận buồm xuôi gió, chuyện xưa được kể lại hết sức sinh động lại thú CMN vị, cậu nhận lấy một tràng dài ca ngợi, nhìn về phía Hạ Lăng Hiên: "Tới phiên anh(*) nha."
( Vì Ôn Kỳ tuổi chưa 18, nhỏ hơn HLH, trước mặt nhiều người như vậy, còn có nhiều quý tộc các kiểu, nên xưng hô là anh tỏ vẻ "tao biết điều, tao có gia giáo, có não,..." đại loại vậy. Chứ QT các kiểu chỉ có hắn or ngươi)
Dược hiệu đã hết, Hạ Lăng Hiên cũng không muốn người khác phải đợi, chỉ là không nghĩ tới, nhóc con này lại muốn hướng họng súng chỉnh hắn.
Hắn nhìn Ôn Kỳ, rót chén rượu một hơi uống cạn, trực tiếp lựa chọn từ bỏ.
Ôn Kỳ vô cùng hài lòng, tiếp tục nhìn về phía người kế tiếp.
Trong đám người ở đây có người sẽ không muốn kể chuyện, liền trực tiếp uống ba, bồn lần rượu, rất nhanh chất cồn liền phát huy tác dụng, mở ra chiếc hộp pandora chôn dưới đáy lòng.
Đến lúc này, ác ý thú vị của trò chơi mới biểu hiện rõ ràng. Người uống say lục tục mở miệng, cái gì mà từng ngủ với vợ của bạn thân, thời kỳ trung nhị từng uống say rồi chạy đến phòng hiệu trưởng khóc rống, trộm tiền của bạn thân xong rồi lại cho người ta mượn tiền... Tất cả đều rất đáng bảo lưu, tuyên truyền a, đặc sắc đặc sắc ~
Bất tri bất giác đã qua chín lượt.
Hạ Lăng Hiên vẫn như cũ chọn từ bỏ, ngửa đầu uống hết chén rượu, đem chén rượu vừa uống xong đặt xuống, thần sắc vẫn lãnh đạm, một chút việc cũng không có, tưởng chừng như đang uống lã vậy.
Ôn Kỳ: "......"
Phó Tiêu: "......"
Tây Hằng Kiệt: "......"
Vào lúc này lại có người không chịu nổi.
Chuyện xưa kể một hai cái vẫn được, nhưng ai có thể có nhiều chuyện xưa kì thú như thế để nói không? Vì vậy rất nhanh liền có người lui ra, tiếp theo là thứ hai, ba,... Cuối cùng là cả một tập thể thẳng thắn lui ra, chỉ chừa lại bốn người Hạ Lăng Hiên, Ôn Kỳ, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt. Phú nhị đại ban đầu cũng muốn ở lại, nhưng gã rất tinh mắt, rõ ràng trong này có âm mưu, thức thời liền lui.
Ôn Kỳ nhìn Hạ Lăng Hiên: "Tiếp tục nào."
Hạ Lăng Hiên nói: "Còn chơi sao?"
Ôn Kỳ cười nói: "Chơi a, tôi còn rất nhiều cố sự còn chưa kể đây."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt tuy rằng đã đến cực hạn, mà lỡ đi tới bước này rồi, đều cảm thấy còn có thể chống đỡ một chút.
Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nhìn bọn họ: "Muốn chơi tiếp cũng được, nhưng phải có điều kiện, đó là chỉ có tôi mới được phép tạm dừng hay kết thúc, nếu tôi còn chưa nói, chúng ta vẫn phải tiếp tục chơi."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt chần chừ một lúc, nhìn về phía Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ bình tĩnh vạn phần: "Được."
Bốn người vì vậy liền chuyển đến phòng nhỏ, bắt đầu một vòng đối kháng mới. Tây Hằng Kiệt thấy Ôn Kỳ muốn mở miệng, hỏi: "Học đệ chỉ nói về cố sự của người khác, chi bằng kể một chút về chính mình đi, nghe nói em là được một người thần bí nào đó đưa trở về, chuyện này có thể kể lại không?"
"Có thể," Ôn Kỳ bắt đầu phát huy kĩ năng nói hươu nói vượn của mình, vì bọn họ hồi tưởng lại chặng đường mạo hiểm đầy kích thích.
Tây Hằng Kiệt hỏi: "Bọn họ không có nói tên của họ sao?"
Ôn Kỳ nói: "Đúng là chưa nói qua, cho nên mới thần bí, à có tên của một người tôi biết nha, gọi là Vượng Tài."
Hạ Lăng Hiên liếc mắt một cái nhìn cậu, lại một hơi uống cạn chén rượu.
Trong chớp mắt liền tới lượt thứ mười.
Bởi nhân số giảm bớt, thời gian suy nghĩ cũng vì vậy mà bị cắt giảm, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đều uống năm, sáu chén rượu. Lát sau, Tây Hằng Kiệt người đầu tiên không chống đỡ được, phóng một mạch vào trong WC nôn như điên, lúc đi ra liền bơ phờ ngồi phịch xuống ghế salong. Phó Tiêu theo sát phía sau, ngã quắp ở bên cạnh, cánh tay chạm chạm vào hắn.
Tây Hằng Kiệt mở mắt ra nhìn về phía cậu ta, con ngươi lúc này nhiễm không ít men say.
Phó Tiêu cười nói: "Tôi biết mà."
Tây Hằng Kiệt nói: "Cậu không phải cũng giống như vậy?"
Phó Tiêu nói: "Tất nhiên a."
Người thông minh sẽ không làm chính mình mất đi khống chêa, huống chi họ thật vất vả mới chống đỡ được đến lúc này, bọn họ bằng mọi giá phải nhìn xem người dành chiến thắng.
Cậu ta nhìn vào phòng nhỏ, hỏi: "Cậu nói xem ai sẽ thắng?"
Tây Hằng Kiệt nói: "Không biết.""
Lúc này bên trong tiểu phòng lại qua ba lượt, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đã rời đi lại càng tăng thêm áp lực thời gian cho bọn họ, Hạ Lăng Hiên nâng chén lên uống một hơi, chính là đến Ôn Kỳ. Ôn Kỳ mới vừa rồi kể tiếp một cái, hơn nữa lúc trước nói quá nhiều, nhất thời bị bí.
"Năm giây," Hạ Lăng Hiên đổ đầy một chén rượu, để xuống trước mặt cậu, "Uống."
Ôn Kỳ cũng rất thoải mái, bưng lên liền uống, lại thấy Hạ Lăng Hiên cũng rót một chén, cùng cậu trước sau uống cạn. Sau đó lạnh nhạt nhìn cậu, biểu thị lại đến lượt cậu đó.
Ôn Kỳ: "......"
"Năm giây," Hạ Lăng Hiên lần thứ hai rót đầy chén đưa đến, "Uống."
Ôn Kỳ: "......."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt ở bên ngoài nhìn thấy, tâm lý đồng thời mát lạnh: Xong.
《Hết chương 20》
P/s: Cá cược ai thắng không =))))
Đm mấy nay Wattpad khó ở ghê hà:))))))) Chán vụ xưng hô, một đống nhân vật không biết xưng hô sao cho khỏi nhầm:(((
Phút chốc, có mấy tên mang theo một vài mỹ nhân xinh đẹp kéo vào phòng bao, bầu không khí nhất thời giảm sút.
Hạ Lăng Hiên sau khi tiến vào trong liền an vị ở sopha trong phòng khách nhỏ. Hắn liếc mắt một cái nhìn phục vụ, người đó liền nhận được chỉ thị tiến lên, sau đó theo lời hắn đem một chai rượu đỏ hảo hạng cho hắn.
Hạ Lăng Hiên đổ một ly, một ngụm rồi lại một ngụm mà uống, trong chớp mắt liền thấy chai rượu giảm xuống chỉ còn phân nửa.
Rất tốt!
Ôn Kỳ cùng Phó Tiêu đứng ở cửa gian phòng khác nhìn hắn, cảm thấy không cần bọn họ chuốc rượu, Hạ Lăng Hiên có thể tự làm mình say.
Đèn đóm trong quán bar thật sự rất tốt, khiến phòng khách nhỏ lúc này đều bao trùm trong tầng ánh sáng mờ nhạt ám muội.
Hạ Lăng Hiên mặc bộ quân trang đầy nghiêm túc, rũ mắt uống rượu đỏ, một thân băng lãnh đầy cấm dục, đặc biệt quyến rũ.
Có một vài mỹ nhân rất nhanh liền đưa mắt nhìn về phía hắn, liền thử đến gần vài bước, thấy ánh mắt hắn đảo qua, thức thời mà nhận ra hắn không muốn bị quấy rầy, chỉ có thể tiếc nuối mà bỏ đi, tình cảnh lúc này càng toát ra mùi vị cấm dục nồng đậm.
Ôn Kỳ nhất thời "chậc" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc."
Phó Tiêu nghe thấy rõ ràng, hỏi: "Cậu là muốn họ bồi hắn uống sao?"
"Không phải nha." Ôn Kỳ nói, híp mắt lại nhìn Hạ Lăng Hiên.
Cậu là nói bỏ qua một mỹ nhân cực phẩm như vậy quả là đáng tiếc, nhưng tiếc thì cũng chỉ là tiếc thôi, cậu yêu thích tự do hơn, cho nên hôn ước này nhất định phải giải trừ.
Tây Hằng Kiệt lúc này cũng tới, nhìn Hạ Lăng Hiên bên trong, nói: "Tâm tình A Hiên không tốt sao?"
Phó Tiêu liếc mắt quan sát Ôn Kỳ, nhìn cậu một cái, muốn thay đổi chủ đề, lại nghe thấy Ôn Kỳ nói: "Là rất không tốt, đương nhiên cũng không phải vì tôi."
Hai người đồng thời nhìn về phía cậu.
Ôn Kỳ lặng lẽ bổ sung: "Theo trực giác."
Cậu vốn tưởng rằng Hạ Lăng Hiên bởi vì trận cược mà cảm thấy buồn phiền, muốn ra ngoài ngồi một lúc, nhưng lúc này thấy hắn một mình ngồi uống rượu, cậu mới biết bản thân mình nghĩ lầm rồi. Hạ Lăng Hiên rất biết khống chế tâm tình, chuyện hôn ước không thể khiến Hạ Lăng Hiên phải tới mức này.
Cậu nói: "Tôi đến đó thử xem."
Dứt lời, cậu trực tiếp bước vào phòng khách nhỏ ngồi ở bên cạnh Hạ Lăng Hiên, từ từ mà đến gần hắn, khiến Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đồng thanh cảm thán một tiếng có khí phách.
Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, bộ dạng "có việc thì nói, không thì phắn".
Ôn Kỳ cười nói: "Làm vậy là rất vô tình đó, tôi tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của anh, ngồi ở đây một lúc cũng không sao nhỉ?"
Rất nhanh thôi liền không phải.
Hạ Lăng Hiên hờ hững nghĩ.
Ôn Kỳ hỏi: "Tâm tình anh không tốt sao?"
Hạ Lăng Hiên nói: "Không liên quan đến cậu."
Ôn Kỳ nói: "Có tiện nói ra không?"
Hạ Lăng Hiên không phản ứng cậu, đem rượu còn lại trong ly một hơi uống cạn, lại rót cho mình một ly khác. Ôn Kỳ hai mắt quan sát, đứng dậy bỏ đi. Mâu sắc Hạ Lăng Hiên trầm xuống, trong nháy mắt muốn kéo người đem trở về, gắt gao mà ấn xuống ngồi vào lòng hắn. Tay hắn cầm ly rượu nắm chặt lại, khống chế bản thân muốn đem ly rượu kia bóp nát, sau vài giây, cưỡng bách chính mình một chút buông lỏng lực đạo.
Từ thời khắc gặp nhau ở cửa hội quán, thần kinh hắn liền bị người này dẫn dắt, khống chế. Khiến hắn ở bất cứ nơi nào bên trong, đầu óc đều không tự chủ được tìm kiếm vị trí của đối phương. Những cảm xúc đó chẳng biết từ lúc nào thai nghén, phảng phất như cát mịn, nhẹ nhàng thổi tung rồi phơi bày trên không trung, biết rõ là có độc, lại không kìm lòng được muốn nhảy vào.
Nhưng lại không được.
Hạ Lăng Hiên dùng đầu lưỡi đẩy ra viên thuốc giấu trong kẽ răng, thong thả tiếp tục đem rượu cùng thuốc uống hết.
Vài giây sau, đau đớn theo thần kinh nhanh chóng lan tỏa khắp toàn thân, tàn nhẫn mà nhấn chìm hắn.
Đau đớn khiến tư duy của hắn dần trở nên an phận, đồng loạt quay lại đối kháng với đau nhức, không có tinh lực đi để mắt đến người nào đó. Hạ Lăng Hiên mơ hồ muốn mỉm cười lãnh khốc, lại nhớ tới tình huống bấy giờ, đành nhịn xuống.
Ôn Kỳ quay trở lại chỗ của Phó Tiêu, nói cho bọn họ biết Hạ Lăng Hiên phiền lòng không phải do đánh cuộc, mà là chuyện khác, bản thân người ta cũng không muốn nói, cậu cũng không muốn nhiều lời.
Mấy người nhanh chóng phát hiện tần suất uống rượu của Hạ Lăng Hiên có xu hướng chậm lại, phỏng chừng là muốn điều chỉnh lại cảm xúc, mà chuyện này rất khó giải quyết, bởi vì muốn chuốc say Hạ Lăng Hiên thật sự không-dễ-dàng.
Tây Hằng Kiệt nhịn không được nói: "Tôi nói này, các cậu làm như vậy không cảm thấy có chút không tốt sao?"
Phó Tiêu sớm đã do dự, lần đầu tiên tâm trạng A Hiên tệ đến như vậy, bọn họ lại cố tình vào lúc này muốn chỉnh hắn, không phải muốn chết sao?
"Tâm tình không tốt mới nên càng phải uống rượu, uống say rồi khóc ra thì ổn thôi, ngày thường đè nén càng nhiều, lúc phóng thích có khả năng lại càng nghiêm trọng hơn," Ôn Kỳ dừng lại một chút, cười híp mắt hỏi, "Các anh muốn nhìn sao?"
Phó Tiêu: "......"
Tây Hằng Kiệt: "......"
Mất ba giây suy nghĩ, Phó Tiêu hỏi: "Vậy học đệ, chúng ta nên làm gì để chuốc say cậu ấy?"
Tây Hằng Kiệt lập tức muốn tránh xa hai người bọn họ, nhưng chưa tới nửa bước liền liếc mắt nhìn Hạ Lăng Hiên bên kia, liền đứng im không nhúc nhích, nghe hai người bên cạnh đang phát điên mà thương lượng đối sách, nhìn Ôn Kỳ một lúc: "Không phải tinh thần của học đệ gần đây không ổn sao?"
Ôn Kỳ nói: "Đúng vậy, lúc tốt lúc xấu, tôi cũng không khống chế được, đêm nay vừa khi trạng thái không tồi, đúng lúc gặp được mọi người....."
Lời còn chưa dứt, nhân viên phục vụ đã đẩy bánh kem vào bewn trong.
Nếu đã là cho người tổ chức sinh nhật, không thể lúc nào cũng là ai chơi theo ý người nấy, lúc này mọi người liền vây quanh lại đây.
Phú nhị đại thấy Hạ Lăng Hiên từ trong phòng khách nhỏ bước ra, đi thẳng tới ngồi xuống ghế salong dựa trên tường, nhất thời giật này mình, phải biết người này cho dù đến đây ngồi ở trong góc uống rượu một buổi tối gã cũng cảm thấy rất nể tình, không nghĩ tới còn có thể lại đây tham gia.
Gã quả thật thụ sủng nhược kinh, tự mình cắt một miếng bánh ngọt đem đến cho người ta.
Ôn Kỳ sờ sờ cằm, thầm nghĩ Hạ Lăng Hiên mới điều chỉnh cảm xúc xong, không muốn ở một mình, vì vậy mang theo vài người tới vây quanh ngồi bên cạnh hắn, nói: "Quả là rất nhàn rỗi, không bằng cùng nhau chơi cái trò chơi?"
Phú nhị đại còn chưa chịu đi, nghe vậy liền thấy kinh hãi, phát hiện Hạ học trưởng vậy mà không từ chối, không chút nghĩ ngợi cùng ngồi xuống, nói giỡn, thật vất vả mới có được cơ hội tiếp xúc, dù sau đó có phải uống nước tiểu đi chăng nữa, gã cũng cam lòng!!!!
"Chơi cái gì?" Phía bên kia có vài người lại đây hỏi,"Thử thách chuyển chai rượu, thua phải nói lời thật lòng sao?"
Ôn Kỳ cười nói: "Trò này quá tầm thường, lại nói nếu người ngươi muốn chỉnh lại không được chuyển đến, lại chuyển đến chính ngươi, không phải tức chết ngươi sao? Chúng ta như vậy nè, chơi kể chuyện xưa, khi bắt đầu có năm giây suy nghĩ, mỗi người kể lại một câu chuyện xưa, kể không được hoặc nói xạo không giống chuyện xưa, phạt uống một chén rượu."
( Mọi người cứ hiểu đại khái là kể lại, bóc phốt tuổi thơ của chính mình, ai bí hoặc không muốn kể thì bị phạt a ~, thích hợp cho mấy kẻ giữ nhiều bí mật như Hạ Lăng Hiên và ai đó chẳng hạn ~)
Phó Tiêu: "......"
Tây Hằng Kiệt: "......"
Á đù ghê nha! Đủ tàn nhẫn! =)))
Phó Tiêu nói: "Được nha, bắt đầu nào.""
Phú nhị đại vừa định nói không thú vị, lại nghe thấy phó hội trưởng đồng ý, lại thấy Hạ Lăng Hiên không mở miệng, đành căng da đầu lên mà chơi, sau khi nghe được hai câu chuyện xưa, cảm giác có chút thú vị nha.
Ôn Kỳ thấy chuyện này thuận buồm xuôi gió, chuyện xưa được kể lại hết sức sinh động lại thú CMN vị, cậu nhận lấy một tràng dài ca ngợi, nhìn về phía Hạ Lăng Hiên: "Tới phiên anh(*) nha."
( Vì Ôn Kỳ tuổi chưa 18, nhỏ hơn HLH, trước mặt nhiều người như vậy, còn có nhiều quý tộc các kiểu, nên xưng hô là anh tỏ vẻ "tao biết điều, tao có gia giáo, có não,..." đại loại vậy. Chứ QT các kiểu chỉ có hắn or ngươi)
Dược hiệu đã hết, Hạ Lăng Hiên cũng không muốn người khác phải đợi, chỉ là không nghĩ tới, nhóc con này lại muốn hướng họng súng chỉnh hắn.
Hắn nhìn Ôn Kỳ, rót chén rượu một hơi uống cạn, trực tiếp lựa chọn từ bỏ.
Ôn Kỳ vô cùng hài lòng, tiếp tục nhìn về phía người kế tiếp.
Trong đám người ở đây có người sẽ không muốn kể chuyện, liền trực tiếp uống ba, bồn lần rượu, rất nhanh chất cồn liền phát huy tác dụng, mở ra chiếc hộp pandora chôn dưới đáy lòng.
Đến lúc này, ác ý thú vị của trò chơi mới biểu hiện rõ ràng. Người uống say lục tục mở miệng, cái gì mà từng ngủ với vợ của bạn thân, thời kỳ trung nhị từng uống say rồi chạy đến phòng hiệu trưởng khóc rống, trộm tiền của bạn thân xong rồi lại cho người ta mượn tiền... Tất cả đều rất đáng bảo lưu, tuyên truyền a, đặc sắc đặc sắc ~
Bất tri bất giác đã qua chín lượt.
Hạ Lăng Hiên vẫn như cũ chọn từ bỏ, ngửa đầu uống hết chén rượu, đem chén rượu vừa uống xong đặt xuống, thần sắc vẫn lãnh đạm, một chút việc cũng không có, tưởng chừng như đang uống lã vậy.
Ôn Kỳ: "......"
Phó Tiêu: "......"
Tây Hằng Kiệt: "......"
Vào lúc này lại có người không chịu nổi.
Chuyện xưa kể một hai cái vẫn được, nhưng ai có thể có nhiều chuyện xưa kì thú như thế để nói không? Vì vậy rất nhanh liền có người lui ra, tiếp theo là thứ hai, ba,... Cuối cùng là cả một tập thể thẳng thắn lui ra, chỉ chừa lại bốn người Hạ Lăng Hiên, Ôn Kỳ, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt. Phú nhị đại ban đầu cũng muốn ở lại, nhưng gã rất tinh mắt, rõ ràng trong này có âm mưu, thức thời liền lui.
Ôn Kỳ nhìn Hạ Lăng Hiên: "Tiếp tục nào."
Hạ Lăng Hiên nói: "Còn chơi sao?"
Ôn Kỳ cười nói: "Chơi a, tôi còn rất nhiều cố sự còn chưa kể đây."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt tuy rằng đã đến cực hạn, mà lỡ đi tới bước này rồi, đều cảm thấy còn có thể chống đỡ một chút.
Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nhìn bọn họ: "Muốn chơi tiếp cũng được, nhưng phải có điều kiện, đó là chỉ có tôi mới được phép tạm dừng hay kết thúc, nếu tôi còn chưa nói, chúng ta vẫn phải tiếp tục chơi."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt chần chừ một lúc, nhìn về phía Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ bình tĩnh vạn phần: "Được."
Bốn người vì vậy liền chuyển đến phòng nhỏ, bắt đầu một vòng đối kháng mới. Tây Hằng Kiệt thấy Ôn Kỳ muốn mở miệng, hỏi: "Học đệ chỉ nói về cố sự của người khác, chi bằng kể một chút về chính mình đi, nghe nói em là được một người thần bí nào đó đưa trở về, chuyện này có thể kể lại không?"
"Có thể," Ôn Kỳ bắt đầu phát huy kĩ năng nói hươu nói vượn của mình, vì bọn họ hồi tưởng lại chặng đường mạo hiểm đầy kích thích.
Tây Hằng Kiệt hỏi: "Bọn họ không có nói tên của họ sao?"
Ôn Kỳ nói: "Đúng là chưa nói qua, cho nên mới thần bí, à có tên của một người tôi biết nha, gọi là Vượng Tài."
Hạ Lăng Hiên liếc mắt một cái nhìn cậu, lại một hơi uống cạn chén rượu.
Trong chớp mắt liền tới lượt thứ mười.
Bởi nhân số giảm bớt, thời gian suy nghĩ cũng vì vậy mà bị cắt giảm, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đều uống năm, sáu chén rượu. Lát sau, Tây Hằng Kiệt người đầu tiên không chống đỡ được, phóng một mạch vào trong WC nôn như điên, lúc đi ra liền bơ phờ ngồi phịch xuống ghế salong. Phó Tiêu theo sát phía sau, ngã quắp ở bên cạnh, cánh tay chạm chạm vào hắn.
Tây Hằng Kiệt mở mắt ra nhìn về phía cậu ta, con ngươi lúc này nhiễm không ít men say.
Phó Tiêu cười nói: "Tôi biết mà."
Tây Hằng Kiệt nói: "Cậu không phải cũng giống như vậy?"
Phó Tiêu nói: "Tất nhiên a."
Người thông minh sẽ không làm chính mình mất đi khống chêa, huống chi họ thật vất vả mới chống đỡ được đến lúc này, bọn họ bằng mọi giá phải nhìn xem người dành chiến thắng.
Cậu ta nhìn vào phòng nhỏ, hỏi: "Cậu nói xem ai sẽ thắng?"
Tây Hằng Kiệt nói: "Không biết.""
Lúc này bên trong tiểu phòng lại qua ba lượt, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đã rời đi lại càng tăng thêm áp lực thời gian cho bọn họ, Hạ Lăng Hiên nâng chén lên uống một hơi, chính là đến Ôn Kỳ. Ôn Kỳ mới vừa rồi kể tiếp một cái, hơn nữa lúc trước nói quá nhiều, nhất thời bị bí.
"Năm giây," Hạ Lăng Hiên đổ đầy một chén rượu, để xuống trước mặt cậu, "Uống."
Ôn Kỳ cũng rất thoải mái, bưng lên liền uống, lại thấy Hạ Lăng Hiên cũng rót một chén, cùng cậu trước sau uống cạn. Sau đó lạnh nhạt nhìn cậu, biểu thị lại đến lượt cậu đó.
Ôn Kỳ: "......"
"Năm giây," Hạ Lăng Hiên lần thứ hai rót đầy chén đưa đến, "Uống."
Ôn Kỳ: "......."
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt ở bên ngoài nhìn thấy, tâm lý đồng thời mát lạnh: Xong.
《Hết chương 20》
P/s: Cá cược ai thắng không =))))
Đm mấy nay Wattpad khó ở ghê hà:))))))) Chán vụ xưng hô, một đống nhân vật không biết xưng hô sao cho khỏi nhầm:(((
/40
|