Bỗng dưng có một ngày, cuộc sống của cô bé đáng thương Lạc Lạc thay đổi. Không còn công việc làm thêm vào mỗi buổi sáng. Không còn nghe thấy tiếng mắng chửi của ba mẹ, cũng chẳng còn bị đói, hay bất chợt nhận mấy cái bạt tay trong một ngày.
Vì vậy, đối với chú Trầm, Lạc Lạc có một sự cảm kích và tin tưởng tuyệt đối. Phải nói, trong suốt mười sáu năm cuộc đời của cô, cô chưa từng cảm kích ai như vậy.
Mặt khác, bất chợt nhận được sự yêu thương của mọi người, cũng làm cô lúc lúng túng không biết làm thế nào.
Còn nữa, trong từ thâm tâm của Lạc Lạc, từ cái ngày tưởng chừng như vô tình kia, khi Trầm Viện giúp cô, cô đã không kiềm được đặt vị trí của anh lên hàng đầu.
Ừ, có lẽ, vì anh là người đặc biệt chăng?
Vậy có phải, từ hôm nay anh chính là người thân của cô không?
- Tiểu Lạc, ngày mai em phải đi học đúng không?
Lạc Lạc đang ngồi cắn đầu bút làm bài tập trong thư phòng của Trầm Viện, bất chợt anh hỏi một câu làm cô giật thót, chiếc bút rơi xuống dưới chiếc bàn lớn. Thật tình, không biết từ khi nào anh đã gọi cô thân mật thế chứ?
Nhưng mà, nói cô không xao xuyến là nói dối nha ~!
- Vâng!
Lạc Lạc ngoan ngoãn trả lời một tiếng, cúi người xuống loay hoay lấy cây bút. Dù sao cũng mới ở cạnh Trầm Viện có vài ngày, cô cũng cố gắng không đụng chạm đến anh. Ừm, nó giống như một loại tâm lý, một loại thói quen. Nếu như bỗng dưng đang thân thiết đụng chạm, anh đẩy cô ra và nói lên : Đồ dơ bẩn, đừng chạm vào tôi! , thì chắc cô sẽ buồn mà chết mất.
Những lời đó mặc dù nghe nhiều, nhưng không phải là nghe nhiều thì sẽ không đau lòng.
- A!!
Với được cây viết bi dưới bàn, cô vui mừng ngẩng đầu lên, ai ngờ lại đập ngay vào cạnh bàn, đau đến nhe răng trợn mép, nước mắt cũng theo đó muốn rơi ra ngoài.
Trầm Viện đang ngồi lật lại hồ sơ, nghe tiếng la của cô, cũng bị dọa đến giật mình ngẩng đầu. Nhìn thấy cô thu mình lại một đống ngồi dưới sàn nhà, hai tay ôm đầu, giống như một con thỏ trắng tự vệ tự cuộn mình lại. Không hiểu sao... anh thấy nó dễ thương.
Dễ thương thì dễ thương! Nhưng không nên quên việc chính nha!
- Sao rồi? Có đau lắm không?
Trầm Viện hơi đau lòng, anh hơi cúi người, thấy trán cô đã sưng thành một mảng. Thể chất Lạc Lạc kém quá đi. Là do không điều dưỡng tốt cộng thêm thiếu chất dinh dưỡng quá trầm trọng. Nhớ tới sáng hôm qua, mưa bão còn đang đập ầm ầm vào cửa sổ. Mới năm giờ mấy đã thấy cô đứng loay hoay ở cửa chính, cả người ướt như chuột lột.
Anh rất buồn bực, hỏi cô mưa bão thế này còn đi đâu? Người ướt cũng không tắm một chút, bị cảm là khổ rồi. Còn nữa, thể chất của Lạc Lạc cũng rất dễ bị cảm. Không biết làm sao cô có thể sống được mười sáu năm vừa qua.
Kết quả vừa hỏi, cô đã ngây ngốc gãi đầu cười nhìn anh. Bảo cô đi giao sữa và giao báo và sáng sớm. Nhưng sáng nay đến nơi mới nhớ là mình đã bị cho thôi việc từ hôm qua.
Cái đức tính trầm tĩnh bao nhiêu năm của Trầm Viện cuối cùng cũng bị Lạc Lạc chọc cho bạo phát. Thật muốn đè cô xuống và quất vào mông cô một trận.
Cô bị quăng vào phòng tắm ngâm nước ấm hai mươi phút sau mới được ra ngoài. Ai ngờ vừa ra ngoài đã bị ông chú nào đó vừa lau tóc vừa lải nhải như bà mẹ trẻ.
Bảo cô cái gì mà, nếu cô không nhớ mình đã bị nghỉ việc thì ít nhất thấy trời mưa gió thế này nghỉ một bữa đã chết ai? Còn cái gì, ít nhất nếu kiên quyết muốn ra ngoài thì cũng đừng ngốc đến nỗi không mặc áo khoác, cũng không mang dù. Dù cả tá cây anh để ngay cửa ra vào chả lẽ cô cũng chả thấy?
Ấy vậy sao mà cô ngại ngùng gãi đầu. Cô bảo không biết sử dụng dù. Hơn nữa mấy cái cây đó đẹp quá, cô sợ làm hư không có tiền đền.
Chú Trầm nghe Tiểu Lạc nói xong liền đen mặt, anh mà thiếu thốn nghèo khó đến nỗi mấy cây dù cũng không mua nổi à?
Sau đó giáo huấn thêm nửa giờ nữa, mới cam không tình tâm không nguyện thả cô về phòng ngủ thêm một giấc.
Lạc Lạc lúc ấy dụi mắt lẩm bẩm đi vào phòng ngủ chăn ấm nệm êm đánh thêm một giấc. Tại sao lần đầu tiên thấy anh, cô lại cho rằng anh giống như một người đàn ông trưởng thành chững chạc cùng trầm tĩnh chứ?
Sai lầm sai lầm a.
Mà thật sự Lạc Lạc cũng không biết, cái đức tính lải nhải như bà mẹ trẻ của Trầm Viện, là do cô bức nó ra ngoài.
...
Trầm Viện vừa bôi thuốc cho cô vừa nhìn sắc mặt của cô. Thấy cô mày hơi nhíu lại một cái liền trách cứ.
- Thật là... sao em không cẩn thận như vậy chứ?
Thật ra nói nhiều như vậy chỉ là lo lắng cho cô. Cứ không để mắt đến cô một chút là có chuyện, làm anh không yên tâm được.
Nói trắng ra, không biết tại sao ngày đó bản thân lại xúc động đến nỗi giành cô ra khỏi bố mẹ cô cơ chứ? Nhưng mà cho đến giờ phút này, Trầm Viện cũng chưa hề hối hận, nói thẳng ra là rất thoải mái, rất hài lòng.
Ặc, nói anh là khẩu vị nặng cũng không đúng, dù sao cô bé cũng nhỏ hơn anh đến tận mười hai tuổi cũng thật là...
Tóm lại, chỉ là anh có một loại xúc động muốn che chở và chăm sóc cho cô. Cô rất ngoan, nói ra là hơi ngốc, thẳng tính là hậu đậu. Nhớ lại cái cảnh đấng sinh thành của Lạc Lạc đánh cô như vậy, Trầm Viện vốn tính ôn hòa bỗng dưng có một loại xúc động muốn đánh người.
Ừ, có lẽ Lạc Lạc trong lòng anh là một người rất đặc biệt.
Anh muốn yêu chiều cô, muốn bù đắp những gì mà ba mẹ Lạc Lạc không mang đến cho cô, yêu thương cô thật nhiều. Nhưng điều đó không phải là Trầm Viện muốn làm ba mẹ cô, anh chỉ muốn làm thế và vậy thôi.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, anh đã có một loại cảm giác này. Chưa từng có một ai gợi ra một loại cảm giác đặc biệt như vậy. À, có lẽ mẹ anh là một ngoại lệ. Thỉnh thoảng bà gợi cho anh một cảm giác cực kỳ đặc biệt muốn đánh người. Nói anh bất hiếu cũng được, nhưng nghĩ thì nghĩ, nếu anh dám làm vậy thật thì chắc chắc ông Trầm - ba anh sẽ không tha thứ cho anh.
Nhớ đến người ba Trầm Lỗi sắc mặt dọa người, làm quân nhân, chỉ cần ông hô một tiếng, súng của lính toàn quốc sẽ chỉa về phía anh, bắn anh nát thây không thương tiếc.
Ông già đó... Gần năm chục rồi mà cứ cưng vợ như cưng mạng. Nghe chuyện tình lâm li bi đát của hai người. Trong một lần nhiệm vụ, thiếu úy Trầm bị địch bắn vào xương đòn, lập tức chạm mặt với cô bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp Cao Đường Quân, chưa đến nửa năm, họ đã tiến đến hôn nhân. Và hiện giờ có thằng con hai mươi tám tuổi là anh đây, tình yêu vẫn còn rất bền chặt.
Quân nhân, đánh nhanh thắng nhanh. Còn gọn lẹ hơn bác sĩ trên bàn mổ bổ dao một phát, bệnh nhân lập tức lìa đời.
Miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Trầm Viện đóng nắp hộp thuốc, cẩn thận dặn dò cô.
- Tôi đã bôi thuốc tiêu sưng, ngày mai sẽ hết đau. Còn nữa, ngủ sớm một chút, đừng thức khuya. Ngày mai sẽ dậy sớm đi học!
Lạc Lạc nghe đến ngủ là mắt sáng rỡ, gật đầu liên tục. Cái giường thật êm thật êm, làm cho cô không phút giây nào muốn rời giường. Nói xong, lao ngay về phòng ngủ. Vài giây sau đã mở cửa ra he hé, nhìn thấy Trầm Viện vẫn còn ngồi trên sofa, Lạc Lạc nhỏ giọng lí nhí...
- Chú Trầm, ngủ ngon!
Trầm Viện vừa tức vừa buồn cười. Tiếng 'chú' này sửa mãi cũng không được. Anh gật đầu...
- Ừm, ngủ ngon!
Lạc Lạc nhoẻn một nụ cười, cánh cửa đóng lại. Trầm Viện vừa thu dọn vừa lắc đầu, dường như có một loại cảm xúc muốn hôn má cô.
Thật, có cô, cuộc sống này sẽ không tẻ nhạt nữa rồi.
_________
Au :Truyện chỉ xoay quanh đời sống bình thường thôi, mới lúc đầu cảm xúc họ còn nhàn nhạt, chưa sóng gió gì lớn đâu. Nhưng đảm bảo sẽ sớm bộc phát thôi =)). Châm ngôn truyện : Sủng Tiểu Lạc đến tận mây xanh nha chú Trầm.
Vì vậy, đối với chú Trầm, Lạc Lạc có một sự cảm kích và tin tưởng tuyệt đối. Phải nói, trong suốt mười sáu năm cuộc đời của cô, cô chưa từng cảm kích ai như vậy.
Mặt khác, bất chợt nhận được sự yêu thương của mọi người, cũng làm cô lúc lúng túng không biết làm thế nào.
Còn nữa, trong từ thâm tâm của Lạc Lạc, từ cái ngày tưởng chừng như vô tình kia, khi Trầm Viện giúp cô, cô đã không kiềm được đặt vị trí của anh lên hàng đầu.
Ừ, có lẽ, vì anh là người đặc biệt chăng?
Vậy có phải, từ hôm nay anh chính là người thân của cô không?
- Tiểu Lạc, ngày mai em phải đi học đúng không?
Lạc Lạc đang ngồi cắn đầu bút làm bài tập trong thư phòng của Trầm Viện, bất chợt anh hỏi một câu làm cô giật thót, chiếc bút rơi xuống dưới chiếc bàn lớn. Thật tình, không biết từ khi nào anh đã gọi cô thân mật thế chứ?
Nhưng mà, nói cô không xao xuyến là nói dối nha ~!
- Vâng!
Lạc Lạc ngoan ngoãn trả lời một tiếng, cúi người xuống loay hoay lấy cây bút. Dù sao cũng mới ở cạnh Trầm Viện có vài ngày, cô cũng cố gắng không đụng chạm đến anh. Ừm, nó giống như một loại tâm lý, một loại thói quen. Nếu như bỗng dưng đang thân thiết đụng chạm, anh đẩy cô ra và nói lên : Đồ dơ bẩn, đừng chạm vào tôi! , thì chắc cô sẽ buồn mà chết mất.
Những lời đó mặc dù nghe nhiều, nhưng không phải là nghe nhiều thì sẽ không đau lòng.
- A!!
Với được cây viết bi dưới bàn, cô vui mừng ngẩng đầu lên, ai ngờ lại đập ngay vào cạnh bàn, đau đến nhe răng trợn mép, nước mắt cũng theo đó muốn rơi ra ngoài.
Trầm Viện đang ngồi lật lại hồ sơ, nghe tiếng la của cô, cũng bị dọa đến giật mình ngẩng đầu. Nhìn thấy cô thu mình lại một đống ngồi dưới sàn nhà, hai tay ôm đầu, giống như một con thỏ trắng tự vệ tự cuộn mình lại. Không hiểu sao... anh thấy nó dễ thương.
Dễ thương thì dễ thương! Nhưng không nên quên việc chính nha!
- Sao rồi? Có đau lắm không?
Trầm Viện hơi đau lòng, anh hơi cúi người, thấy trán cô đã sưng thành một mảng. Thể chất Lạc Lạc kém quá đi. Là do không điều dưỡng tốt cộng thêm thiếu chất dinh dưỡng quá trầm trọng. Nhớ tới sáng hôm qua, mưa bão còn đang đập ầm ầm vào cửa sổ. Mới năm giờ mấy đã thấy cô đứng loay hoay ở cửa chính, cả người ướt như chuột lột.
Anh rất buồn bực, hỏi cô mưa bão thế này còn đi đâu? Người ướt cũng không tắm một chút, bị cảm là khổ rồi. Còn nữa, thể chất của Lạc Lạc cũng rất dễ bị cảm. Không biết làm sao cô có thể sống được mười sáu năm vừa qua.
Kết quả vừa hỏi, cô đã ngây ngốc gãi đầu cười nhìn anh. Bảo cô đi giao sữa và giao báo và sáng sớm. Nhưng sáng nay đến nơi mới nhớ là mình đã bị cho thôi việc từ hôm qua.
Cái đức tính trầm tĩnh bao nhiêu năm của Trầm Viện cuối cùng cũng bị Lạc Lạc chọc cho bạo phát. Thật muốn đè cô xuống và quất vào mông cô một trận.
Cô bị quăng vào phòng tắm ngâm nước ấm hai mươi phút sau mới được ra ngoài. Ai ngờ vừa ra ngoài đã bị ông chú nào đó vừa lau tóc vừa lải nhải như bà mẹ trẻ.
Bảo cô cái gì mà, nếu cô không nhớ mình đã bị nghỉ việc thì ít nhất thấy trời mưa gió thế này nghỉ một bữa đã chết ai? Còn cái gì, ít nhất nếu kiên quyết muốn ra ngoài thì cũng đừng ngốc đến nỗi không mặc áo khoác, cũng không mang dù. Dù cả tá cây anh để ngay cửa ra vào chả lẽ cô cũng chả thấy?
Ấy vậy sao mà cô ngại ngùng gãi đầu. Cô bảo không biết sử dụng dù. Hơn nữa mấy cái cây đó đẹp quá, cô sợ làm hư không có tiền đền.
Chú Trầm nghe Tiểu Lạc nói xong liền đen mặt, anh mà thiếu thốn nghèo khó đến nỗi mấy cây dù cũng không mua nổi à?
Sau đó giáo huấn thêm nửa giờ nữa, mới cam không tình tâm không nguyện thả cô về phòng ngủ thêm một giấc.
Lạc Lạc lúc ấy dụi mắt lẩm bẩm đi vào phòng ngủ chăn ấm nệm êm đánh thêm một giấc. Tại sao lần đầu tiên thấy anh, cô lại cho rằng anh giống như một người đàn ông trưởng thành chững chạc cùng trầm tĩnh chứ?
Sai lầm sai lầm a.
Mà thật sự Lạc Lạc cũng không biết, cái đức tính lải nhải như bà mẹ trẻ của Trầm Viện, là do cô bức nó ra ngoài.
...
Trầm Viện vừa bôi thuốc cho cô vừa nhìn sắc mặt của cô. Thấy cô mày hơi nhíu lại một cái liền trách cứ.
- Thật là... sao em không cẩn thận như vậy chứ?
Thật ra nói nhiều như vậy chỉ là lo lắng cho cô. Cứ không để mắt đến cô một chút là có chuyện, làm anh không yên tâm được.
Nói trắng ra, không biết tại sao ngày đó bản thân lại xúc động đến nỗi giành cô ra khỏi bố mẹ cô cơ chứ? Nhưng mà cho đến giờ phút này, Trầm Viện cũng chưa hề hối hận, nói thẳng ra là rất thoải mái, rất hài lòng.
Ặc, nói anh là khẩu vị nặng cũng không đúng, dù sao cô bé cũng nhỏ hơn anh đến tận mười hai tuổi cũng thật là...
Tóm lại, chỉ là anh có một loại xúc động muốn che chở và chăm sóc cho cô. Cô rất ngoan, nói ra là hơi ngốc, thẳng tính là hậu đậu. Nhớ lại cái cảnh đấng sinh thành của Lạc Lạc đánh cô như vậy, Trầm Viện vốn tính ôn hòa bỗng dưng có một loại xúc động muốn đánh người.
Ừ, có lẽ Lạc Lạc trong lòng anh là một người rất đặc biệt.
Anh muốn yêu chiều cô, muốn bù đắp những gì mà ba mẹ Lạc Lạc không mang đến cho cô, yêu thương cô thật nhiều. Nhưng điều đó không phải là Trầm Viện muốn làm ba mẹ cô, anh chỉ muốn làm thế và vậy thôi.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, anh đã có một loại cảm giác này. Chưa từng có một ai gợi ra một loại cảm giác đặc biệt như vậy. À, có lẽ mẹ anh là một ngoại lệ. Thỉnh thoảng bà gợi cho anh một cảm giác cực kỳ đặc biệt muốn đánh người. Nói anh bất hiếu cũng được, nhưng nghĩ thì nghĩ, nếu anh dám làm vậy thật thì chắc chắc ông Trầm - ba anh sẽ không tha thứ cho anh.
Nhớ đến người ba Trầm Lỗi sắc mặt dọa người, làm quân nhân, chỉ cần ông hô một tiếng, súng của lính toàn quốc sẽ chỉa về phía anh, bắn anh nát thây không thương tiếc.
Ông già đó... Gần năm chục rồi mà cứ cưng vợ như cưng mạng. Nghe chuyện tình lâm li bi đát của hai người. Trong một lần nhiệm vụ, thiếu úy Trầm bị địch bắn vào xương đòn, lập tức chạm mặt với cô bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp Cao Đường Quân, chưa đến nửa năm, họ đã tiến đến hôn nhân. Và hiện giờ có thằng con hai mươi tám tuổi là anh đây, tình yêu vẫn còn rất bền chặt.
Quân nhân, đánh nhanh thắng nhanh. Còn gọn lẹ hơn bác sĩ trên bàn mổ bổ dao một phát, bệnh nhân lập tức lìa đời.
Miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Trầm Viện đóng nắp hộp thuốc, cẩn thận dặn dò cô.
- Tôi đã bôi thuốc tiêu sưng, ngày mai sẽ hết đau. Còn nữa, ngủ sớm một chút, đừng thức khuya. Ngày mai sẽ dậy sớm đi học!
Lạc Lạc nghe đến ngủ là mắt sáng rỡ, gật đầu liên tục. Cái giường thật êm thật êm, làm cho cô không phút giây nào muốn rời giường. Nói xong, lao ngay về phòng ngủ. Vài giây sau đã mở cửa ra he hé, nhìn thấy Trầm Viện vẫn còn ngồi trên sofa, Lạc Lạc nhỏ giọng lí nhí...
- Chú Trầm, ngủ ngon!
Trầm Viện vừa tức vừa buồn cười. Tiếng 'chú' này sửa mãi cũng không được. Anh gật đầu...
- Ừm, ngủ ngon!
Lạc Lạc nhoẻn một nụ cười, cánh cửa đóng lại. Trầm Viện vừa thu dọn vừa lắc đầu, dường như có một loại cảm xúc muốn hôn má cô.
Thật, có cô, cuộc sống này sẽ không tẻ nhạt nữa rồi.
_________
Au :Truyện chỉ xoay quanh đời sống bình thường thôi, mới lúc đầu cảm xúc họ còn nhàn nhạt, chưa sóng gió gì lớn đâu. Nhưng đảm bảo sẽ sớm bộc phát thôi =)). Châm ngôn truyện : Sủng Tiểu Lạc đến tận mây xanh nha chú Trầm.
/15
|