Tôi Thà Cô Độc Cả Đời Còn Thoải Mái Hơn Yêu Anh
Chương 17: Thỏa thuận hiến tặng bộ phận cơ thể người chết
/41
|
“Câm miệng!” Diệp Trầm Phù rất tức giận, ai cho phép những người này nói ra!
Phó quan biết mình đã nói sai, lập tức dừng lại.
Đôi mắt của Cố Ngộ Thù xám xịt và choáng váng, cái gì gọi là trêи trời có linh? Tai anh ù đi, đầu muốn nứt ra như bị người bóp chặt cổ họng, không thể thở được.
Chân anh mềm nhũn, nặng nề quỳ xuống. Tam Tuế, chết rồi sao?
Hai mắt Diệp Trầm Phù đỏ hoe, anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Cố Ngộ Thù thì cảm thấy rất vui vẻ, không thèm nói lời nào, không giấu được thì không giấu được, dù sao anh ta cũng đã giấu cho Diệp Tam Tuế rồi.
Anh ta không có ý định ở lại, nhìn Cố Ngộ Thù không muốn đánh nữa thì bình tĩnh bước ra ngoài.
Một giây trôi qua.
Cố Ngộ Thù vẫn vươn tay ngăn lại Diệp Trầm Phù, giọng nói run run: “Cô ấy chết rồi?”
Diệp Trầm Phù nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cố gắng khống chế cảm xúc cuối cùng: “Cậu nói xem? Cô ấy đã ký thỏa thuận hiến tặng bộ phận cơ thể người chết, không phải thỏa thuận hiến tạng miễn phí.”
Giống như một đòn cuối cùng.
Cố Ngộ Thù dần dần buông lỏng hai tay, hai mắt đầy tơ máu, Diệp Tam Tuế thật sự đã chết? Nếu không, một quả thận sẽ không được gửi đến đây mà không có lý do.
“Làm sao lại chết?” Cố Ngộ Thù khàn giọng nói.
“Tai nạn xe cộ.” Diệp Trầm Phù cũng không cần giấu nữa, dù sao Cố Ngộ Thù muốn điều tra, không phải là không tra ra được.
Cố Ngộ Thù phản ứng như máy móc: “Cô ấy đang ở đâu?”
Diệp Trầm Phù sải bước đi về phía trước mà không hề nhìn lại: “Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Cậu có tư cách gì gặp cô ấy? Xem như Diệp Trầm Phù tôi cầu xin cậu, đừng làm bẩn con đường luân hồi của cô ấy nữa được không!”
Phía sau anh ta, Cố Ngộ Thù quỳ xuống như một bức tượng.
Cố Ngộ Thù không tin, rõ ràng hôm qua anh mới đưa Diệp Tam Tuế ra khỏi trại giam, sao hôm nay... lại thành ra thế này?
Không! Nhất định là Diệp Trầm Phù đang lừa anh!
Anh có thể thấy được Diệp Trầm Phù thích Diệp Tam Tuế, đây là trực giác của đàn ông khi nhìn đàn ông.
Anh sẽ không bao giờ tin nếu không nhìn thấy xác của cô.
Anh bình tĩnh đứng lên, kiên quyết chống đỡ tia lý trí cuối cùng, liên hệ với trợ lý đặc biệt Giang Thập Tam: “Vẫn chưa có tin tức của Diệp Tam Tuế sao?”
Bên kia truyền tới sự im lặng chết chóc.
Cố Ngộ Thù cảm thấy trái tim mình như chìm xuống vực sâu, nghiến răng nghiến lợi: “Nói!”
Bên kia rất nhanh truyền tới một giọng nói thận trọng: “Cậu Cố, chúng tôi nhận được thông báo từ bệnh viện nhân dân rằng cô ấy bị tai nạn xe hơi, đang trong tình trạng nguy kịch, hiện tại người đã được đưa đến bệnh viện quân đội rồi.”
Cố Ngộ Thù lập tức đến gara, đang yên đang lành sao lại được bệnh viện quân đội tiếp nhận, chắc chắn là do Diệp Trầm Phù làm, Diệp Tam Tuế sẽ không chết: “Tôi qua ngay, anh liên hệ ngay với bệnh viện quân đội hỏi rõ tình hình.”
“Cậu Cố, cậu phải bình tĩnh, bên bệnh viện quân đội nói... ba tiếng trước, người không cứu được.”
Cố Ngộ Thù buông tay, điện thoại rơi xuống đất, Giang Thập Tam đang nói gì vậy, không cứu được là có ý gì?
Ông Tô và bà Tô thấy Cố Ngộ Thù muốn rời đi, lập tức ngăn lại: “Nam Chi còn đang phẫu thuật! Lúc này cậu đánh nhau với Diệp Trầm Phù vì người phụ nữ khác, hiện tại con gái của chúng tôi vẫn đang phẫu thuật, cậu lại muốn đi mất sao? Cậu thế này giống dáng vẻ của một người chồng sắp cưới không?”
Cố Ngộ Thù dần dần ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông Tô và bà Tô: “Tránh ra!”
Ông Tô và bà Tô đều choáng váng, ánh mắt dữ tợn này như muốn xé xác họ ra vậy.
Họ vô thức buông tay ra.
Cố Ngộ Thù chậm rãi đi đến gara, người lái xe bị sốc khi nhìn thấy anh: “Cậu Cố, sao cậu lại bị thương nặng như vậy?”
Anh lên xe bằng ánh mắt cố chấp: “Đi bệnh viện quân đội.”
Anh muốn đi gặp Diệp Tam Tuế, dù còn sống hay đã chết, anh cũng phải nhìn thấy!
Người lái xe nhìn thấy sự đáng sợ bao quanh Cố Ngộ Thù, ngay lập tức lái xe với tốc độ nhanh nhất.
Cố Ngộ Thù tê dại nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính xe, trong lòng chợt nghĩ... hình như anh đã gặp một vụ tai nạn xe hơi ở đâu đó? Đúng rồi, lúc anh chuẩn bị đến Xuân Thành bắt Diệp Tam Tuế, hình như có một vụ tai nạn xe hơi ở phía sau anh!
/41
|