Diệp Tam Tuế không thể dành quá nhiều tinh thần để suy nghĩ, cố gắng phát ra một giọng nói bình thường, hỗn loạn đáp lại Cố Giang Hành: “Được. Ở đây còn có ca cấp cứu. Em cúp máy trước.”
Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng.
Trong cầu thang bộ, là hơi thở rối loạn của người phụ nữ.
Cố Ngộ Thù có vẻ rất hài lòng với trò đùa này, trong mắt đều nụ cười xấu xa. Anh đưa cho một hộp quà cho Diệp Tam Tuế: “Tặng cái này cho Cố Giang Hành, dùng danh nghĩa của em tặng.”
Diệp Tam Tuế mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nam tinh xảo. Tặng đồng hồ? Tại sao? Để mỉa mai? Tặng cho Cố Giang Hành chiếc đồng hồ là cô?
Cô cụp mắt xuống: “Nếu tôi tặng món quà này cho Cố Giang Hành, anh ấy sẽ ngủ với tôi, anh vẫn muốn tặng sao?”
“Tặng, và phải chắc chắn rằng anh ta đeo nó, còn dùng cách nào thì tùy em. Nếu em nghĩ rằng hình xăm trêи cơ thể có thể để mọi người nhìn thấy, thì em có thể ngủ với Cố Giang Hành. Chỉ là đôi giày rách tôi đã mang qua bị người khác nhặt lên mà thôi, chuyện này tôi không có ý kiến, tôi thậm chí còn không ngại ba người cùng ngủ với nhau…”
Lời nói khinh bỉ của người đàn ông văng vẳng bên tai, như thể cô vô cùng hèn hạ, vô cùng rẻ mạt.
Diệp Tam Tuế đột nhiên nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt, ở trêи người Cố Ngộ Thù, cô luôn sâu sắc học được thế nào là lời nói ra sắc bén, mỗi câu, mỗi chữ đều có thể giết chết cô.
Cuối cùng Diệp Tam Tuế vẫn là tặng chiếc đồng hồ đó, Cố Giang Hành cũng đeo nó mỗi ngày.
Kể từ đó, Cố Ngộ Thù dường như đột nhiên nhận ra tác dụng của cô, cô có thể tiếp cận Cố Giang Hành với mức độ cao nhất và với bất kỳ lý do vô lý nào.
Anh sẽ đưa ra rất nhiều đòi hỏi quá đáng. Ví dụ như:
Yêu cầu cô lừa Cố Giang Hành rời khỏi một cuộc họp quan trọng.
Yêu cầu cô cùng Cố Giang Hành đi gặp những người quan trọng và gây rắc rối từ bên trong.
Yêu cầu cô đến phòng làm việc của Cố Giang Hành để chụp ảnh các tài liệu quan trọng và đánh cắp con dấu chính thức.
Đối mặt với yêu cầu ngày càng quá đáng của Cố Ngộ Thù, Diệp Tam Tuế cuối cùng không nhịn được mà bật thốt lên: “Tại sao tôi phải giúp anh làm những chuyện này!”
Lúc đó, tình cờ họ đang hẹn hò lén lút trong khách sạn, hoặc là nói… vụng trộm thì đúng hơn.
Cố Ngộ Thù trực tiếp ôm cô áp vào trước gương: “Vì em là Kiều Sam! Vì trước đây em từng là hồ ly tinh chuyên nghiệp! Hồi đó, em trộm bao nhiêu thứ cho Cố Giang Hành từ chỗ tôi, bây giờ tôi để em trộm lại cho tôi, có gì không được?”
Cổ họng của Diệp Tam Tuế đầy vị ngọt tanh, cô thực sự xin lỗi về điều này. Cô và Cố Ngộ Thù yêu nhau được hai năm, nghiên cứu về máy bay không người lái của Cố Ngộ Thù lẽ ra đã cách tân ngành công nghiệp này, tạo ra một sự cải cách nhưng... mọi thứ đều bị Cố Giang Hành nhanh chân đi trước.
Chỉ vì một Kiều Sam.
Một vũ khí sắc bén được huấn luyện đặc biệt để quyến rũ đàn ông.
Cố Ngộ Thù nhắc đến quá khứ tựa như lửa đốt quanh thân, nhưng bản thân Diệp Tam Tuế lại im lặng không nói gì. Anh chậm rãi nhéo cổ cô, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Diệp Tam Tuế, đừng ép tôi phải vạch trần mọi chuyện trước kia của em, nhà họ Diệp bọn em không có khả năng chịu được sự mất mặt như vậy!”
Cô nhìn dáng vẻ tàn nhẫn và gớm ghiếc của anh mà tim như nhói lên, đúng vậy, Cố Ngộ Thù hiện tại là do cô gây ra.
Anh như lên cơn vậy, lực tay càng ngày càng mạnh: “Tôi biết nhà họ Diệp các em có mưu tính gì, không phải là chỉ muốn liên minh với Cố Giang Hành sao? Mấy người cho rằng anh ta là chủ nhân của nhà họ Cố phải không? Tôi nói cho em biết, có Cố Ngộ Thù tôi ở đây, Cố Giang Hành đừng mong cưới được em, cũng đừng mong kiểm soát nhà họ Cố!”
Đầu Diệp Tam Tuế choáng váng, trước mắt tối sầm, dường như không nhìn thấy gì, trước khi mất đi ý thức, cảm thấy máu ấm từ trong lỗ mũi chảy ra.
Lúc tỉnh dậy.
Là đã ở trong bệnh viện.
Diệp Tam Tuế chỉ muốn cười, rõ ràng là ba tháng trước cô mới ở đây tiếp nhận ca cấp cứu lúc nửa đêm của Tô Nam Chi, vui đùa quá mức, không ngờ thời gian xoay chuyển mà đến lượt cô.
Cố Ngộ Thù vén rèm, mắt anh lạnh lùng... và sâu trong đó xuất hiện cả sự thương hạ.
Diệp Tam Tuế có chút sợ hãi, người đàn ông này, không lẽ biết chuyện rồi sao?
Ví dụ, khối u trong não cô?
/41
|