Mẹ tôi hốt hoảng khi thấy tôi lếch thếch về nhà với bộ mặt sưng vù:
- Trời ơi, con làm sao mà mặt mày bầm tím thế con?
Tôi nói dối là tôi mải chạy nhảy, bị ngã vào cạnh bàn.
Mẹ tôi chấm bông gòn vào nước muối thoa lên mặt tôi, lo lắng:
- Ngã vào cạnh bàn mà sưng húp nhiều chỗ thế kia?
Tôi giả vờ hít hà để khỏi trả lời những câu hỏi chằm chặp của mẹ tôi.
Thằng Tường đang ngồi chơi với con Cu Cậu khi tôi lò dò ra nhà sau, cái vỉ đập ruồi nằm dưới nền nhà, ngay bên chân nó.
- Mày đang cho nó ăn à? - Tôi khẽ giọng hỏi.
- Dạ.
Tường ngước lên, bất thần la hoảng:
- Ối, mặt anh sao thế?
- Có gì đâu! - Tôi quẹt tay lên má, nói bằng giọng như chưa từng có chuyện tồi tệ gì xảy ra - Ngã ấy mà.
- Ngã?
Tường rà mắt khắp mặt tôi theo kiểu các nhà thiên văn đang quan sát những chỗ lồi lõm trên mặt trăng rồi lắc đầu:
- Không phải ngã!
Ánh mắt nó vẫn bám cứng gương mặt tôi, như bằng cái nhìn đăm đăm đó không cho tôi lắc đầu:
- Anh vừa đánh nhau với ai à?
- Ừ.
Tôi xuôi xị, biết rằng không thể giấu thằng Tường được. Tôi buồn bã nói thêm:
- Cũng chẳng phải đánh nhau nữa. Chỉ có nó đánh tao thôi.
Tường sa sầm mặt, tôi thấy quai hàm nó bạnh ra:
- Đứa nào đánh anh vậy?
Tôi ngần ngừ một thoáng rồi tặc lưỡi:
- Thằng Sơn.
Thằng Sơn gấu nhất làng, đứa trẻ nào cũng ngán. Tôi cứ tưởng tên thằng Sơn vừa rời khỏi đôi môi tôi sẽ biến thành cơn bão sợ hãi quét ngang qua mặt Tường.
Nhưng Tường làm tôi ngạc nhiên quá đỗi. Nó chỉ hỏi:
- Thằng Sơn con ông Ba Huấn hả?
Rồi nó nói ngay, không đợi tôi gật đầu, cũng không buồn tìm hiểu tại sao thằng Sơn đánh tôi.:
- Em sẽ trả thù cho anh.
Tôi chẳng hân hoan chút nào khi nghe Tường tuyên bố trả thù giùm. Lòng tôi cứ ngay ngáy:
- Mày trả thù bằng cách nào?
Tường thu nắm đấm:
- Em sẽ đánh nó.
- Đánh cái mốc xì. - Tôi nhún vai, ngán ngẩm - Nó to như cái cột đình, cả tao lẫn mày cùng xông vào cũng chẳng ăn thua gì.
- Anh đừng lo. Dùng sức không được thì mình dùng mưu.
Tường chớp mắt nói, vừa đặt tay lên vai tôi như để truyền sang cho tôi vài gam can đảm.
Rồi nó nghiêm trang dặn, y hệt một ông anh dặn dò một đứa em:
- Hôm nay mình chưa thể đụng độ nó được. Chờ khi nào mặt mày lành lặn rồi, anh tìm cách dụ nó ra ngoài đồng trống, hai anh em mình sẽ đập nó.
- Trời ơi, con làm sao mà mặt mày bầm tím thế con?
Tôi nói dối là tôi mải chạy nhảy, bị ngã vào cạnh bàn.
Mẹ tôi chấm bông gòn vào nước muối thoa lên mặt tôi, lo lắng:
- Ngã vào cạnh bàn mà sưng húp nhiều chỗ thế kia?
Tôi giả vờ hít hà để khỏi trả lời những câu hỏi chằm chặp của mẹ tôi.
Thằng Tường đang ngồi chơi với con Cu Cậu khi tôi lò dò ra nhà sau, cái vỉ đập ruồi nằm dưới nền nhà, ngay bên chân nó.
- Mày đang cho nó ăn à? - Tôi khẽ giọng hỏi.
- Dạ.
Tường ngước lên, bất thần la hoảng:
- Ối, mặt anh sao thế?
- Có gì đâu! - Tôi quẹt tay lên má, nói bằng giọng như chưa từng có chuyện tồi tệ gì xảy ra - Ngã ấy mà.
- Ngã?
Tường rà mắt khắp mặt tôi theo kiểu các nhà thiên văn đang quan sát những chỗ lồi lõm trên mặt trăng rồi lắc đầu:
- Không phải ngã!
Ánh mắt nó vẫn bám cứng gương mặt tôi, như bằng cái nhìn đăm đăm đó không cho tôi lắc đầu:
- Anh vừa đánh nhau với ai à?
- Ừ.
Tôi xuôi xị, biết rằng không thể giấu thằng Tường được. Tôi buồn bã nói thêm:
- Cũng chẳng phải đánh nhau nữa. Chỉ có nó đánh tao thôi.
Tường sa sầm mặt, tôi thấy quai hàm nó bạnh ra:
- Đứa nào đánh anh vậy?
Tôi ngần ngừ một thoáng rồi tặc lưỡi:
- Thằng Sơn.
Thằng Sơn gấu nhất làng, đứa trẻ nào cũng ngán. Tôi cứ tưởng tên thằng Sơn vừa rời khỏi đôi môi tôi sẽ biến thành cơn bão sợ hãi quét ngang qua mặt Tường.
Nhưng Tường làm tôi ngạc nhiên quá đỗi. Nó chỉ hỏi:
- Thằng Sơn con ông Ba Huấn hả?
Rồi nó nói ngay, không đợi tôi gật đầu, cũng không buồn tìm hiểu tại sao thằng Sơn đánh tôi.:
- Em sẽ trả thù cho anh.
Tôi chẳng hân hoan chút nào khi nghe Tường tuyên bố trả thù giùm. Lòng tôi cứ ngay ngáy:
- Mày trả thù bằng cách nào?
Tường thu nắm đấm:
- Em sẽ đánh nó.
- Đánh cái mốc xì. - Tôi nhún vai, ngán ngẩm - Nó to như cái cột đình, cả tao lẫn mày cùng xông vào cũng chẳng ăn thua gì.
- Anh đừng lo. Dùng sức không được thì mình dùng mưu.
Tường chớp mắt nói, vừa đặt tay lên vai tôi như để truyền sang cho tôi vài gam can đảm.
Rồi nó nghiêm trang dặn, y hệt một ông anh dặn dò một đứa em:
- Hôm nay mình chưa thể đụng độ nó được. Chờ khi nào mặt mày lành lặn rồi, anh tìm cách dụ nó ra ngoài đồng trống, hai anh em mình sẽ đập nó.
/81
|