Thằng Tường tự nhận mình quen chịu đòn
Tôi khen Tường khi hai anh rảo bước trên đường về:
- Mày hay thật đấy!
- Mưu mẹo thôi.
Tôi liếm môi, thú nhận:
- Tao chả bao giờ nghĩ ra mẹo được như mày. Cứ thấy nó lừng lững bước tới là đầu tao vón cục lại, chả nghĩ được gì cả.
- Những thằng hay cậy khỏe bắt nạt người khác thường là những thằng nhát. - Tường nói như người lớn - Hễ gặp đứa liều là nó nhũn ngay.
Tôi nheo mắt, thán phục:
- Mày “triết lý” ghê!
Tường cười hì hì:
- Câu này em học được trong sách.
- Thế từ nay thằng Sơn không dám gây sự với tao nữa hở mày? - Tôi hồi hộp hỏi, bụng vẫn chưa hết lo, mặc dù lúc nãy tôi bắt gặp ánh mắt chết khiếp của thằng Sơn khi Tường gí cái cắt móng tay vào bụng nó.
Tường vỗ lưng tôi:
- Chắc chắn rồi. Anh yên tâm đi!
Đang nói, bỗng Tường kêu “oái” một tiếng.
- Mày sao thế? - Tôi quay phắt lại, thấy thằng oắt đang hạ tay xuống một cách khó khăn.
- Không sao!
Tường trấn an tôi, trông như nó cố ép mình đừng nhăn nhó. Rồi thấy tôi nhìn nó chằm chằm, Tường khẽ vung vẩy cánh tay, mỉm cười:
- Em hết đau rồi. Tại khi nãy em cử động đột ngột thôi.
Bây giờ tôi mới chợt nhớ ra trong cuộc ác chiến lúc nãy, từ đầu tới cuối chỉ có Tường bị ăn đòn của thằng Sơn. Nó làm cảm tử quân, xông vào bắt sống giặc, đưa lưng chịu trận. Còn tôi, tính ra tôi chưa ăn quả đấm nào.
- Hết đau cái con khỉ! - Tôi mắng Tường và nghe mũi mình cay cay.
- Em hết đau thật mà. - Tường nói, lẩn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi đá tung bụi cỏ dưới chân, hừ mũi:
- Khi nãy tao thấy nó giã mày như giã cua. Giã thế dập béng hết cả người!
- Anh dừng lo! Em chịu đòn quen rồi!
Thằng Tường nói giọng thản nhiên. Nó nghĩ nó nói vậy sẽ làm tôi yên tâm, thực ra càng khiến tôi thêm bùi ngùi. Nó đẹp trai hơn tôi, ham đọc sách hơn tôi, chịu khó hơn tôi, giàu tình cảm hơn tôi, cái gì nó cũng hơn tôi mà sao số nó hẩm hiu quá sức. Ờ, quen gì không quen lại quen chịu đòn!
- Sao khi nãy mày không ném bột ớt ngay từ đầu? - Tôi ray rứt hỏi - Như thế thì mày đâu có bị bầm dập.
- Ném từ đầu sao được, anh Hai! - Tường lúc lắc món tóc dày trước trán - Lúc nhác thấy em, thằng Sơn đã cảnh giác rồi. Nó nhìn em chằm chặp, em cho tay vào túi là nó nghi liền.
Tôi thở dài:
- Ờ há.
Chẳng biết nói gì thêm, tôi lại đá chân vào không khí:
- Mà mày đánh nhau liều mạng thật đấy!
Tôi khen Tường khi hai anh rảo bước trên đường về:
- Mày hay thật đấy!
- Mưu mẹo thôi.
Tôi liếm môi, thú nhận:
- Tao chả bao giờ nghĩ ra mẹo được như mày. Cứ thấy nó lừng lững bước tới là đầu tao vón cục lại, chả nghĩ được gì cả.
- Những thằng hay cậy khỏe bắt nạt người khác thường là những thằng nhát. - Tường nói như người lớn - Hễ gặp đứa liều là nó nhũn ngay.
Tôi nheo mắt, thán phục:
- Mày “triết lý” ghê!
Tường cười hì hì:
- Câu này em học được trong sách.
- Thế từ nay thằng Sơn không dám gây sự với tao nữa hở mày? - Tôi hồi hộp hỏi, bụng vẫn chưa hết lo, mặc dù lúc nãy tôi bắt gặp ánh mắt chết khiếp của thằng Sơn khi Tường gí cái cắt móng tay vào bụng nó.
Tường vỗ lưng tôi:
- Chắc chắn rồi. Anh yên tâm đi!
Đang nói, bỗng Tường kêu “oái” một tiếng.
- Mày sao thế? - Tôi quay phắt lại, thấy thằng oắt đang hạ tay xuống một cách khó khăn.
- Không sao!
Tường trấn an tôi, trông như nó cố ép mình đừng nhăn nhó. Rồi thấy tôi nhìn nó chằm chằm, Tường khẽ vung vẩy cánh tay, mỉm cười:
- Em hết đau rồi. Tại khi nãy em cử động đột ngột thôi.
Bây giờ tôi mới chợt nhớ ra trong cuộc ác chiến lúc nãy, từ đầu tới cuối chỉ có Tường bị ăn đòn của thằng Sơn. Nó làm cảm tử quân, xông vào bắt sống giặc, đưa lưng chịu trận. Còn tôi, tính ra tôi chưa ăn quả đấm nào.
- Hết đau cái con khỉ! - Tôi mắng Tường và nghe mũi mình cay cay.
- Em hết đau thật mà. - Tường nói, lẩn tránh ánh mắt của tôi.
Tôi đá tung bụi cỏ dưới chân, hừ mũi:
- Khi nãy tao thấy nó giã mày như giã cua. Giã thế dập béng hết cả người!
- Anh dừng lo! Em chịu đòn quen rồi!
Thằng Tường nói giọng thản nhiên. Nó nghĩ nó nói vậy sẽ làm tôi yên tâm, thực ra càng khiến tôi thêm bùi ngùi. Nó đẹp trai hơn tôi, ham đọc sách hơn tôi, chịu khó hơn tôi, giàu tình cảm hơn tôi, cái gì nó cũng hơn tôi mà sao số nó hẩm hiu quá sức. Ờ, quen gì không quen lại quen chịu đòn!
- Sao khi nãy mày không ném bột ớt ngay từ đầu? - Tôi ray rứt hỏi - Như thế thì mày đâu có bị bầm dập.
- Ném từ đầu sao được, anh Hai! - Tường lúc lắc món tóc dày trước trán - Lúc nhác thấy em, thằng Sơn đã cảnh giác rồi. Nó nhìn em chằm chặp, em cho tay vào túi là nó nghi liền.
Tôi thở dài:
- Ờ há.
Chẳng biết nói gì thêm, tôi lại đá chân vào không khí:
- Mà mày đánh nhau liều mạng thật đấy!
/81
|