"Đây là đâu? Tối vậy?"
Diệp Ẩn khẽ lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng bước đi trong bóng tối
chỉ toàn màu đen tưởng chừng như vĩnh cửu, không có một chút ánh
sáng nào có thể lọt qua cũng giống như tâm trạng của nó hiện giờ.
Vậy mà nó vẫn tiếp tục bước về phía trước mặc dù biết rằng, cho
dù nó có cố gắng đi thêm, cố gắng nắm lấy từng cơ hội mỏng manh nhưng
vẫn không thể thay đổi được số phận vốn đã được định sẵn cho nó.
Nhưng, nó không thể nào hiểu được Dương Tiễn. Tại sao anh lại
luôn ở bên nó lúc nó buồn? Ở bên nó những lúc nó tuyệt vọng nhất?
Quan tâm nó vì mục đích gì? Nó thì có gì mà để anh lợi dụng chứ?
Ngay từ đầu, nếu anh không ở bên và quan tâm nó thì bây giờ nó cũng
đâu ra nông nỗi này? Thà bị tuyệt vọng, đau khổ một lần còn hơn là bị mất
đi hết niềm tin, hy vọng từ một người mà bản thân nó đã trao trọn
trái tim, trao trọn niềm tin lẫn tình yêu của mình.
Bỗng, xung quanh nó phát sáng dần lên. Diệp Ẩn đứng lại nhìn,
lập tức từ đâu lại là những mảnh vỡ kí ức bay lơ lửng hiện ra trước
mắt nó. Vẫn là những tiếng rên la thống khổ, vẫn là những kí ức đau
buồn mà nó phải gánh chịu. Nhưng khác với lần trước, thay vì đứng
đó mặc kệ cho những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt. Nó lại khẽ mỉm
cười. Một nụ cười vô cùng tuyệt mĩ nhưng lại mang theo những hoài
niệm của quá khứ, mang theo cả những cảm xúc đau khổ mà nó từng
trải qua.
"Con thực sự đã trưởng thành rất nhiều, Diệp Ẩn!"
Người phụ nữ từ những mảnh vỡ kí ức nhẹ nhàng bước ra với một
bộ váy trắng muốt, trên tay là một thanh kiếm chạm ngọc rất tinh xảo.
Nó hơi ngây người trước vẻ đẹp kiều diễm của người phụ nữ lạ, nhưng
nhanh chóng lấy được phong thái lạnh lùng ban đầu. Nhìn người phụ nữ
với ánh mắt băng giá, nó chậm rãi nói:
" Bà là ai? Tên tôi sao lại biết?"
" Hm...cái này ta không thể nói, nhưng hãy nhớ rằng cái ngày đó
không sớm thì muộn cũng sẽ đến. Ta khuyên con nên bảo toàn đôi
mắt đặc biệt của mình. Nhớ kĩ lời ta nói này! Phải thật nhập tâm,
xua tan đi những quá khứ đau khổ thì con mới có thể làm được!"
Nó nhìn người phụ nữ hồi lâu nhưng không thể nào hiểu được ngụ
ý mà người phụ nữ muốn truyền lại cho nó. Xua ta đi quá khứ đau khổ
là việc mà nó không thể làm được, chưa nói đến việc nó phải quên đi
tất cả những ký ức về người đó...Không kịp nói thêm lời nào nữa,
nó đã bị một thứ ánh sáng bao bọc lấy toàn bộ cơ thể khiến nó phải
nhắm mắt lại vì quá chói.
- ĐỪNG ĐI!!!!!!
Diệp Ẩn giật mình tỉnh giấc mộng. Vội vã nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh
mình, nó bắt gặp mái tóc màu vàng quen thuộc của Hàn Vũ. Vội vã lay người
Hàn Vũ, nó dồn dập hỏi:
- Này, đây là đâu? Cậu đưa tôi đến chỗ nào thế này hả? Hàn Vũ!
- Cậu không nhớ gì thật à?
Hàn Vũ mệt mỏi nhìn nó. Tay dụi dụi mắt, cậu vẫn còn buồn ngủ.
Mấy ngày nay, cậu đã thức khuya chăm sóc Diệp Ẩn vậy mà nó
lại không nhớ, thật bực mà!
- Không!
Nó đáp ngắn gọn, rồi nhìn chăm chăm vào cậu bằng ánh mắt lạnh lùng đến
ghê người.
- Haiz...cậu hôn mê 4 ngày rồi!
- Hôn mê 4 ngày cơ á?!??!?!
Nó sửng sốt mà vội vã vơ lấy quyển lịch bên cạnh rồi hét toáng
lên khiến Hàn Vũ giật mình. Cậu liền tặng nó một cái cốc thật mạnh
vào đầu.
- Làm gì mà ghê vậy bà cô?
- Sắp đến Tết rồi!
Nó lẳng lặng nói, nhẹ nhàng búi mái tóc dài và óng mượt lên rồi vội
vã bước ra khỏi căn phòng sang trọng. Nhưng, vừa bước ra khỏi phòng,
nó đã bị hai cô hầu gái tiến tới kéo đi một mạch vào căn phòng khác
chứa đầy những bộ quần áo, bộ váy vô cùng quý phái. Chưa kịp hiểu
mọi việc đang diễn ra thì một giọng nói trầm và ấm áp vang lên.
- Định đi đâu? Tôi tính cả rồi, Tết này cô ở lại nhà tôi đi!
- Không được, tôi muốn về nhà của mình!
Rầm!
Nó sửng sốt khi thấy Hàn Vũ ép sát nó vào tường, khuôn mặt lạnh giá
cùng nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi càng tôn thêm vẻ ngoài lạnh
lùng và đáng sợ lúc này của Hàn Vũ.
- Cậu...cậu...!
Diệp Ẩn nhìn Hàn Vũ lắp bắp không nói lên lời. Nó chưa bao giờ thấy
cậu lại nổi giận như thế này, hoàn toàn rất khác...rất khác với ngày xưa.
- Diệp Ẩn, cậu biết không! Thời gian qua tôi vẫn đợi cậu, ngày ngày đợi
cậu! Cuối cùng thì cậu cũng về, tôi biết là cậu trở lại đây là có lí do!
Nhưng, cậu có thể ở bên tôi được không? Tôi không muốn để cậu rời
khỏi tôi lần nữa!
Hàn Vũ nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn xen lẫn một nỗi tuyệt vọng,
mất mát. Anh không muốn Diệp Ẩn rời xa mình một lần nào nữa.
Phải, anh thích nó, thích cả vẻ ngoài lẫn tính cách tự lập của nó mặc
dù biết rằng trong tim nó đã có hình bóng của người con trai khác.
- Cậu...chờ tôi sao?
Nó nhìn Hàn Vũ với ánh mắt bối rối. Không nói gì thêm, anh chỉ khẽ
gật đầu rồi quay người bước ra khỏi căn phòng để nó đứng đó thơ thẩn
nhìn theo. Hóa ra, cũng có người còn nhớ, còn chờ đợi nó. Nhưng,
nó không ngờ người đó lại chính là Hàn Vũ - người bạn lạnh lùng hồi
nhỏ. Thật là trời tính không bằng người tính mà! Nó khẽ bật cười rồi
đuổi theo Hàn Vũ, nhẹ nhàng ôm chầm lấy dáng người cao cao của anh.
- Tôi...sẽ ở lại đón Tết ở nhà cậu, đừng giận nữa nha!
- Thật không?
- Thật mà!
Diệp Ẩn cười nhẹ, cầm tay Hàn Vũ kéo đi.
Diệp Ẩn khẽ lẩm bẩm một mình, nhẹ nhàng bước đi trong bóng tối
chỉ toàn màu đen tưởng chừng như vĩnh cửu, không có một chút ánh
sáng nào có thể lọt qua cũng giống như tâm trạng của nó hiện giờ.
Vậy mà nó vẫn tiếp tục bước về phía trước mặc dù biết rằng, cho
dù nó có cố gắng đi thêm, cố gắng nắm lấy từng cơ hội mỏng manh nhưng
vẫn không thể thay đổi được số phận vốn đã được định sẵn cho nó.
Nhưng, nó không thể nào hiểu được Dương Tiễn. Tại sao anh lại
luôn ở bên nó lúc nó buồn? Ở bên nó những lúc nó tuyệt vọng nhất?
Quan tâm nó vì mục đích gì? Nó thì có gì mà để anh lợi dụng chứ?
Ngay từ đầu, nếu anh không ở bên và quan tâm nó thì bây giờ nó cũng
đâu ra nông nỗi này? Thà bị tuyệt vọng, đau khổ một lần còn hơn là bị mất
đi hết niềm tin, hy vọng từ một người mà bản thân nó đã trao trọn
trái tim, trao trọn niềm tin lẫn tình yêu của mình.
Bỗng, xung quanh nó phát sáng dần lên. Diệp Ẩn đứng lại nhìn,
lập tức từ đâu lại là những mảnh vỡ kí ức bay lơ lửng hiện ra trước
mắt nó. Vẫn là những tiếng rên la thống khổ, vẫn là những kí ức đau
buồn mà nó phải gánh chịu. Nhưng khác với lần trước, thay vì đứng
đó mặc kệ cho những giọt lệ lăn dài trên khuôn mặt. Nó lại khẽ mỉm
cười. Một nụ cười vô cùng tuyệt mĩ nhưng lại mang theo những hoài
niệm của quá khứ, mang theo cả những cảm xúc đau khổ mà nó từng
trải qua.
"Con thực sự đã trưởng thành rất nhiều, Diệp Ẩn!"
Người phụ nữ từ những mảnh vỡ kí ức nhẹ nhàng bước ra với một
bộ váy trắng muốt, trên tay là một thanh kiếm chạm ngọc rất tinh xảo.
Nó hơi ngây người trước vẻ đẹp kiều diễm của người phụ nữ lạ, nhưng
nhanh chóng lấy được phong thái lạnh lùng ban đầu. Nhìn người phụ nữ
với ánh mắt băng giá, nó chậm rãi nói:
" Bà là ai? Tên tôi sao lại biết?"
" Hm...cái này ta không thể nói, nhưng hãy nhớ rằng cái ngày đó
không sớm thì muộn cũng sẽ đến. Ta khuyên con nên bảo toàn đôi
mắt đặc biệt của mình. Nhớ kĩ lời ta nói này! Phải thật nhập tâm,
xua tan đi những quá khứ đau khổ thì con mới có thể làm được!"
Nó nhìn người phụ nữ hồi lâu nhưng không thể nào hiểu được ngụ
ý mà người phụ nữ muốn truyền lại cho nó. Xua ta đi quá khứ đau khổ
là việc mà nó không thể làm được, chưa nói đến việc nó phải quên đi
tất cả những ký ức về người đó...Không kịp nói thêm lời nào nữa,
nó đã bị một thứ ánh sáng bao bọc lấy toàn bộ cơ thể khiến nó phải
nhắm mắt lại vì quá chói.
- ĐỪNG ĐI!!!!!!
Diệp Ẩn giật mình tỉnh giấc mộng. Vội vã nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh
mình, nó bắt gặp mái tóc màu vàng quen thuộc của Hàn Vũ. Vội vã lay người
Hàn Vũ, nó dồn dập hỏi:
- Này, đây là đâu? Cậu đưa tôi đến chỗ nào thế này hả? Hàn Vũ!
- Cậu không nhớ gì thật à?
Hàn Vũ mệt mỏi nhìn nó. Tay dụi dụi mắt, cậu vẫn còn buồn ngủ.
Mấy ngày nay, cậu đã thức khuya chăm sóc Diệp Ẩn vậy mà nó
lại không nhớ, thật bực mà!
- Không!
Nó đáp ngắn gọn, rồi nhìn chăm chăm vào cậu bằng ánh mắt lạnh lùng đến
ghê người.
- Haiz...cậu hôn mê 4 ngày rồi!
- Hôn mê 4 ngày cơ á?!??!?!
Nó sửng sốt mà vội vã vơ lấy quyển lịch bên cạnh rồi hét toáng
lên khiến Hàn Vũ giật mình. Cậu liền tặng nó một cái cốc thật mạnh
vào đầu.
- Làm gì mà ghê vậy bà cô?
- Sắp đến Tết rồi!
Nó lẳng lặng nói, nhẹ nhàng búi mái tóc dài và óng mượt lên rồi vội
vã bước ra khỏi căn phòng sang trọng. Nhưng, vừa bước ra khỏi phòng,
nó đã bị hai cô hầu gái tiến tới kéo đi một mạch vào căn phòng khác
chứa đầy những bộ quần áo, bộ váy vô cùng quý phái. Chưa kịp hiểu
mọi việc đang diễn ra thì một giọng nói trầm và ấm áp vang lên.
- Định đi đâu? Tôi tính cả rồi, Tết này cô ở lại nhà tôi đi!
- Không được, tôi muốn về nhà của mình!
Rầm!
Nó sửng sốt khi thấy Hàn Vũ ép sát nó vào tường, khuôn mặt lạnh giá
cùng nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên môi càng tôn thêm vẻ ngoài lạnh
lùng và đáng sợ lúc này của Hàn Vũ.
- Cậu...cậu...!
Diệp Ẩn nhìn Hàn Vũ lắp bắp không nói lên lời. Nó chưa bao giờ thấy
cậu lại nổi giận như thế này, hoàn toàn rất khác...rất khác với ngày xưa.
- Diệp Ẩn, cậu biết không! Thời gian qua tôi vẫn đợi cậu, ngày ngày đợi
cậu! Cuối cùng thì cậu cũng về, tôi biết là cậu trở lại đây là có lí do!
Nhưng, cậu có thể ở bên tôi được không? Tôi không muốn để cậu rời
khỏi tôi lần nữa!
Hàn Vũ nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn xen lẫn một nỗi tuyệt vọng,
mất mát. Anh không muốn Diệp Ẩn rời xa mình một lần nào nữa.
Phải, anh thích nó, thích cả vẻ ngoài lẫn tính cách tự lập của nó mặc
dù biết rằng trong tim nó đã có hình bóng của người con trai khác.
- Cậu...chờ tôi sao?
Nó nhìn Hàn Vũ với ánh mắt bối rối. Không nói gì thêm, anh chỉ khẽ
gật đầu rồi quay người bước ra khỏi căn phòng để nó đứng đó thơ thẩn
nhìn theo. Hóa ra, cũng có người còn nhớ, còn chờ đợi nó. Nhưng,
nó không ngờ người đó lại chính là Hàn Vũ - người bạn lạnh lùng hồi
nhỏ. Thật là trời tính không bằng người tính mà! Nó khẽ bật cười rồi
đuổi theo Hàn Vũ, nhẹ nhàng ôm chầm lấy dáng người cao cao của anh.
- Tôi...sẽ ở lại đón Tết ở nhà cậu, đừng giận nữa nha!
- Thật không?
- Thật mà!
Diệp Ẩn cười nhẹ, cầm tay Hàn Vũ kéo đi.
/28
|