Một ngày mới lại bắt đầu trên song đầu sơn, Song Đầu sơn một ngọn núi nhỏ nằm ở phía ngoài rìa của dãy vạn liên sơn hùng vĩ, người ta gọi nó với cái tên song đầu vì nó khác với những núi khác nó có tới hai đỉnh, như hai chiếc sừng sừng sững, là nơi trú ẩn của một bang đạo phỉ tam lưu gọi là Liệt Hoả bang, thế nhưng hôm nay liệt hoả bang đang bắt đầu thay đỗi, dưới sự chỉ đạo của Vô Minh đám người Liệt Thiên bắt đầu xây dựng lại bộ mặt của liệt hoả bang, Theo Vô Minh suy nghĩ để có thể thành công một phi vụ quan trọng nhất chính là tình báo, con đường ở dưới chân Song Đầu sơn tuy nhỏ nhưng thường ngày vẫn có nhiều người qua lại, hàng lớn hàng nhỏ nhiều vô số. Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thế nên hắn cử ra bốn người có khả năn quan sát nhạy bén nhất nhất hạ sơn đi đến nội thành để thu thập thông tin tình báo, tình báo quan trọng nhất là ở độ nhanh nhạy của tin tức thế nên hắn không ngại bỏ ra mấy ngày nghiên cứu chế tạo ra một món đồ có thể truyền tải tin tức gần giống như máy fax có thể ngoài trăm dặm liền có thể lập tức truyền tải tin tức trở về khiến đám người Liệt Thiên kinh ngạc không thôi, ngoài ra khí giới cùng tổ chức cũng quan trọng không kém, Vô Minh dốc toàn bộ ngân khố cũa Liệt Thiên ra đem mua nguyên liệu, sau đó hắn ngày đêm chế tạo, không ngừng cho ra những món binh khí khiến cho đám kia kinh ngạc hết lần này đến lần khác, từ những viên hắc liên châu, đến những khẩu b40 cải tiến có sức phá hủy kinh người, cả đám từng chứng kiến hắn thí ngiệm khẩu b40 cải tiến, một phát bắn có thể đem một tảng đá to bằng cả toà nhà oanh tạc thành đá vụn khiến tim cả bọn suýt chút lọt ra ngoài, ngay cả Thiên Nhi cũng vô cùng rung động, nàng chính là con cháu thế gia, tự nhiên kiến thức không hạn hẹp, hắn có thể đem những nguyên liệu tầm thường đó làm ra những binh khí có uy lực vượt xa linh khí thông thường, bác bỏ những kiến thức mà nàng biết về binh khí, đây còn là binh khí sao, với uy lực đó thì ngay cả linh khí thượng phẩm cũng chưa chắc có thể làm ra được huống hồ đây còn là một binh khí thông dụng ngay người bình thường cũng có thể sử dụng, đây là thiên tài bực nào chứ, bất giác lòng nàng đã hướng về hắn khi nào nàng cũng không hay biết. Trong công việc ngiên cứu Vô Minh càng làm càng hăng say suốt ngày vùi đầu vào ngiên cứu, Liệt Diễm bang trong lúc vô tình bị hắn biến thành khu nghiên cứu vũ khí của IF. Thời gian thoắt cái đã trôi qua một tháng, Liệt Hoả bang đã bắt đầu đi vào nề nếp, tình báo đã yên vị, khí giới sẵng sàng, tinh thần xung mãn. Vô Minh trong vòng một tháng này tu vi thăng tiến thần tốc ngày đi ngàn dặm, đạt tới bát giai, âm dương nhị khí bắt đầu cân bằng trở lại, căn cơ ổn định có thể nói chính là một đường thăng tiến. Hiện tại công việc của họ chỉ là chờ con mồi đến.
............ Ngọc Thanh phong, một ngọn núi cao sừng sững toạ lạc tại Bắc Linh châu*, quanh năm mây mù vờn quanh, địa thế vững trãi, chân núi trải dài trăm dặm, hùng vĩ vô ngần, như một cự thần sừng sửng hiên ngang đứng giữa thiên địa, làm cho người đứng đối mặt sinh ra cảm giác nhỏ bé như con sâu cái kiến, tự đáy lòng sinh ra cảm giác sùng bái. Nơi đây to lớn nhường ấy, hùng vĩ nhường ấy, thế nhưng lại là một cấm địa, người bình thường không ai dám đặt chân vào, không nói tới nơi đây có vô vàng ma thú hung hãn, trên đỉnh lại là nơi toạ lạc một đại môn phái gọi là Thiên Thuỷ cung, môn nhân Thiên thuỷ cung trước nay không giao du với đời, tuy mỗi một người đều là cường giả cao cao tại thượng, thế nhưng lại mặc nhiên ẩn nhẩn, suốt ngày trốn trên núi tu luyện.
**Bắc Linh châu. Hoàng Linh đại lục được chia làm ba phần, phía bắc gọi là Bắc Linh châu, phía nam gọi là Lĩnh Nam Cương, phần còn lại ở giữa gọi Là Trung Thổ.
Thiên Thủy cung toạ lạc phí trên đỉnh Ngọc Thanh phong, là một trong những môn phái lớn đứng đầu ở Bắc Linh Châu, môn nhân có hơn ngàn người, hầu hết điều là nhân tài kiệt xuất, tuỳ tiện ném một người ra ngoài cũng là một đại cao thủ, thế nhưng môn quy của của Thiên Thủy cung vô cùng khép kín, không cho đệ tử tiếp xúc phàm thế, cũng vì thế mà có không ít người không biết đến sự tồn tại của họ. Thiên Thủy cung có một điều rất đặc biệt chính là mỗi đời cung chủ đều truyền cho nữ giới dù trong môn không hề thiếu nam nhân,nguyên do chỉ vì truyền thừa cũa mỗi đời cung chủ chỉ có thể là nữ.
Trong Thiên Thủy cung, trên một bình đài, quanh năm mây trắng bao phủ, có một nữ tử đang đứng cạnh lang cang làm bằng đá, có chút cổ xưa, tay nàng nhẹ nhàn đặt trên lang cang một cảm giác lạnh buốt truyền tới, ánh mắt nhìn về phía xa mây mờ có chút thất thần, gió núi lạnh buốt thổi qua làm tóc nàng bay múa, thoạt nhìn như bức tranh tiên nữ trong những thần thoại. Chợt phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong làn mây mờ hiện ra một nam nhân tuấn lãng, hắn từ từ bước đến gần nàng, miệng nỡ một nụ cười ôn hoà.
-- Tiểu Hàn muội muội, có tâm sự sao... .
Hắn thần thái nhẹ nhàng, vừa cười vừa nói, từ từ bước lại đứng cạnh lang cang gần chổ nàng đang đứng. Tiểu Hàn nghe tiếng nói của hắn ánh mắt khẽ động thế nhưng vẫn mặc nhiên không trả lời, hắn đối với thái độ của nàng không chút ngạc nhiên dường như đã sớm quen, miệng vẫn treo lên nụ cười, mắt nhìn vào làn mây mờ mịt.
-- Hôm nay nhiều mây quá nhỉ... .
-- Nghê sư huynh hôm nay không tu luyện sao.... .
Nàng trầm mặt hồi lâu sau đó lạnh lùng lên tiếng.
-- Hừm.. hôm nay ta lười biến một bữa, định đi dạo, không ngờ lại gặp muội ở đây,... trùng hợp quá nhỉ... .
Hắn tay chắp sau lưng nhìn nàng mĩm cười.
-- Ừm... .
Nàng lạnh nhạt một tiếng rồi tiếp tục im lặng.
Hắn từ từ xích lại gần nàng, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua định ôm lấy eo nàng, thế nhưng nàng rất nhanh phản ứng, lách mình một cái liền tránh được.
-- Nghê sư huynh, huynh làm như dậy là có ý gì... .
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, mắt tõa ra hàn quang.
-- Tiểu Hàn sư muội, chẵng lẽ muội tới bây giờ muội vẫn không hiểu tâm ý của ta sao... .
Hắn nhẹ thu tay lại, sắc mặt không hề đổi, ôn nhu nói.
-- Xin huynh hãy giữ ý tứ, ta đã từng nói ta không yêu huynh, lúc đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tâm của ta đã sớm đặt lên việc tu hành, không hề có suy nghĩ đến tình cảm nam nữ, mong huynh tìm người khác, đừng để ý đến ta nữa chỉ chuốt lấy phiền muộn mà thôi.. .
Nàng lạnh nhạt thốt ra từng chử.
-- Tại sao, tại sao nàng lại không yêu ta, ta có gì không sứng với nàng, hay tại vì nàng sắp được làm cung chủ nên khinh thường ta... .
Sắc mặt hắn đanh lại, phản phất một chút đau buồn cùng phẩn nộ.
-- Ta không hề coi khinh huynh, cũng vì chuyện sắp làm cung chủ mà như thế, chuyện hôm nay nói tới đây thôi, ta có việc đi trước, cáo từ... .
Nó xong nàng cũng không chờ hắn lên tiếng liền soay người bỏ đi, hắn đứng phía sau nhìn nàng dần dần khuất bóng, sắc mặt biến thàn thâm trầm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một tia hắc khí ẩn hiện, tay hắn xiếc chặc, giọng nói lạnh lùng.
-- Tiểu Hàn, nàng nhất định phải thuộc về ta... .
......... Song Đầu sơn.
Liệt Hoả môn.
-- Trại chủ, có tin tức, có tin tức .
A Đạt trong tay cầm một tờ giấy, vừa chạy vừa hô to, nhanh chóng chạy tới căn phòng Vô Minh đang ở.
Vô Minh cầm tờ giấy trên tay, trên đó có mấy chử.
Tôn gia.
vận chuyển một vạn kim ngân cùng nhiều vật phẩm.
Bảo tiêu hai hồn tướng tứ giai, năm hồn sư cửu giai.
xuất phát một canh giờ trước .
Đây là tất cả thông tin trên tờ Fax. Chính là những thứ hắn muốn tình báo điều tra.
Đem tờ giấy đặt xuống mặt bàn, hắn nhìn A Đạt đang hào hứng đứng ở trước mặt, nhẹ nhàng nói.
-- A Đạt đi thông báo với các huynh đệ Liệt Hoả bang, chúng ta có việc rồi... .
_________ Lạc Kỳ Nam_____
............ Ngọc Thanh phong, một ngọn núi cao sừng sững toạ lạc tại Bắc Linh châu*, quanh năm mây mù vờn quanh, địa thế vững trãi, chân núi trải dài trăm dặm, hùng vĩ vô ngần, như một cự thần sừng sửng hiên ngang đứng giữa thiên địa, làm cho người đứng đối mặt sinh ra cảm giác nhỏ bé như con sâu cái kiến, tự đáy lòng sinh ra cảm giác sùng bái. Nơi đây to lớn nhường ấy, hùng vĩ nhường ấy, thế nhưng lại là một cấm địa, người bình thường không ai dám đặt chân vào, không nói tới nơi đây có vô vàng ma thú hung hãn, trên đỉnh lại là nơi toạ lạc một đại môn phái gọi là Thiên Thuỷ cung, môn nhân Thiên thuỷ cung trước nay không giao du với đời, tuy mỗi một người đều là cường giả cao cao tại thượng, thế nhưng lại mặc nhiên ẩn nhẩn, suốt ngày trốn trên núi tu luyện.
**Bắc Linh châu. Hoàng Linh đại lục được chia làm ba phần, phía bắc gọi là Bắc Linh châu, phía nam gọi là Lĩnh Nam Cương, phần còn lại ở giữa gọi Là Trung Thổ.
Thiên Thủy cung toạ lạc phí trên đỉnh Ngọc Thanh phong, là một trong những môn phái lớn đứng đầu ở Bắc Linh Châu, môn nhân có hơn ngàn người, hầu hết điều là nhân tài kiệt xuất, tuỳ tiện ném một người ra ngoài cũng là một đại cao thủ, thế nhưng môn quy của của Thiên Thủy cung vô cùng khép kín, không cho đệ tử tiếp xúc phàm thế, cũng vì thế mà có không ít người không biết đến sự tồn tại của họ. Thiên Thủy cung có một điều rất đặc biệt chính là mỗi đời cung chủ đều truyền cho nữ giới dù trong môn không hề thiếu nam nhân,nguyên do chỉ vì truyền thừa cũa mỗi đời cung chủ chỉ có thể là nữ.
Trong Thiên Thủy cung, trên một bình đài, quanh năm mây trắng bao phủ, có một nữ tử đang đứng cạnh lang cang làm bằng đá, có chút cổ xưa, tay nàng nhẹ nhàn đặt trên lang cang một cảm giác lạnh buốt truyền tới, ánh mắt nhìn về phía xa mây mờ có chút thất thần, gió núi lạnh buốt thổi qua làm tóc nàng bay múa, thoạt nhìn như bức tranh tiên nữ trong những thần thoại. Chợt phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, trong làn mây mờ hiện ra một nam nhân tuấn lãng, hắn từ từ bước đến gần nàng, miệng nỡ một nụ cười ôn hoà.
-- Tiểu Hàn muội muội, có tâm sự sao... .
Hắn thần thái nhẹ nhàng, vừa cười vừa nói, từ từ bước lại đứng cạnh lang cang gần chổ nàng đang đứng. Tiểu Hàn nghe tiếng nói của hắn ánh mắt khẽ động thế nhưng vẫn mặc nhiên không trả lời, hắn đối với thái độ của nàng không chút ngạc nhiên dường như đã sớm quen, miệng vẫn treo lên nụ cười, mắt nhìn vào làn mây mờ mịt.
-- Hôm nay nhiều mây quá nhỉ... .
-- Nghê sư huynh hôm nay không tu luyện sao.... .
Nàng trầm mặt hồi lâu sau đó lạnh lùng lên tiếng.
-- Hừm.. hôm nay ta lười biến một bữa, định đi dạo, không ngờ lại gặp muội ở đây,... trùng hợp quá nhỉ... .
Hắn tay chắp sau lưng nhìn nàng mĩm cười.
-- Ừm... .
Nàng lạnh nhạt một tiếng rồi tiếp tục im lặng.
Hắn từ từ xích lại gần nàng, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua định ôm lấy eo nàng, thế nhưng nàng rất nhanh phản ứng, lách mình một cái liền tránh được.
-- Nghê sư huynh, huynh làm như dậy là có ý gì... .
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, mắt tõa ra hàn quang.
-- Tiểu Hàn sư muội, chẵng lẽ muội tới bây giờ muội vẫn không hiểu tâm ý của ta sao... .
Hắn nhẹ thu tay lại, sắc mặt không hề đổi, ôn nhu nói.
-- Xin huynh hãy giữ ý tứ, ta đã từng nói ta không yêu huynh, lúc đó cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tâm của ta đã sớm đặt lên việc tu hành, không hề có suy nghĩ đến tình cảm nam nữ, mong huynh tìm người khác, đừng để ý đến ta nữa chỉ chuốt lấy phiền muộn mà thôi.. .
Nàng lạnh nhạt thốt ra từng chử.
-- Tại sao, tại sao nàng lại không yêu ta, ta có gì không sứng với nàng, hay tại vì nàng sắp được làm cung chủ nên khinh thường ta... .
Sắc mặt hắn đanh lại, phản phất một chút đau buồn cùng phẩn nộ.
-- Ta không hề coi khinh huynh, cũng vì chuyện sắp làm cung chủ mà như thế, chuyện hôm nay nói tới đây thôi, ta có việc đi trước, cáo từ... .
Nó xong nàng cũng không chờ hắn lên tiếng liền soay người bỏ đi, hắn đứng phía sau nhìn nàng dần dần khuất bóng, sắc mặt biến thàn thâm trầm, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một tia hắc khí ẩn hiện, tay hắn xiếc chặc, giọng nói lạnh lùng.
-- Tiểu Hàn, nàng nhất định phải thuộc về ta... .
......... Song Đầu sơn.
Liệt Hoả môn.
-- Trại chủ, có tin tức, có tin tức .
A Đạt trong tay cầm một tờ giấy, vừa chạy vừa hô to, nhanh chóng chạy tới căn phòng Vô Minh đang ở.
Vô Minh cầm tờ giấy trên tay, trên đó có mấy chử.
Tôn gia.
vận chuyển một vạn kim ngân cùng nhiều vật phẩm.
Bảo tiêu hai hồn tướng tứ giai, năm hồn sư cửu giai.
xuất phát một canh giờ trước .
Đây là tất cả thông tin trên tờ Fax. Chính là những thứ hắn muốn tình báo điều tra.
Đem tờ giấy đặt xuống mặt bàn, hắn nhìn A Đạt đang hào hứng đứng ở trước mặt, nhẹ nhàng nói.
-- A Đạt đi thông báo với các huynh đệ Liệt Hoả bang, chúng ta có việc rồi... .
_________ Lạc Kỳ Nam_____
/111
|