Hai ngày lại trôi qua trên Vạn Linh các một cách êm đềm, mọi thứ vẫn đâu vào đấy, Vô Minh trong hai ngày này cũng đã luyện xong tầng thứ bảy của Càn Khôn Đại Na Di, chính thức luyện tới viên mãn của bộ công pháp này khiến tu vi lại một lần nữa thăng tiến đạt đến vũ tôn tam giai. Tuy Vô Minh không phải là một kẻ cuồng tu luyện thế nhưng lúc rảnh rỗi hắn vẫn rất chăm chỉ vì thế mà tu vi hắn vẫn tăng đều đều, hơn nữa nếu nói việc tu luyện của hắn nếu đem so với những người tu luyện ở thế giới này thì có thể nói là làm chơi ăn thiệt, người ta thì phải chờ hồn tinh sản sinh ra hồn lực mới có thể tu luyện, còn hắn thì trực tiếp hấp thu thiên linh khí để tăng cường tu vi, nếu không nhanh thì phải xin lỗi lão thiên rồi.
..........................
--“ Hai nàng nghe đây, phải nhìn kỹ những động tác của ta, ta sẽ đánh ra một lần, hai nàng quan sát sau đó ghi nhớ rồi đánh lại cho ta xem, được chứ.... “.
--“ Được... “.
Lúc này, Vô Minh cùng nhị nữ đang ở một khoảng đất trống phía sau Vạn Linh các, hiện tại hắn đang truyền thụ cho hai nàng bộ kiếm quyết ảo diệu tuyệt luân Ngọc Nữ kiếm pháp, đây là bộ kiếm pháp nổi danh của phái cổ mộ và chỉ có người trong phái mới có thể học, tương truyền ảo diệu tuyệt luân, là một trong những bộ kiếm pháp đứng đầu.
Thật ra đầu tiên Vô Minh chỉ định dạy cho một mình Thủy Nhạc mà thôi, ai ngờ đâu Bích Ngọc tình cờ nghe thấy liền nằng nặc đòi học chung, thấy nàng như vậy hắn cũng bó tay hết cách đành phải truyền lại cho cả hai.
Bô kiếm pháp này bản thân hắn cũng mới luyện tới thành thục chứ chưa luyện được đến đại thành, tuy vậy cũng đã đủ để truyền lại.
Ngọc Nữ kiếm pháp bao gồm bốn mươi hai đường kiếm, mỗi một đường lại biến hóa khôn lường, có công có né, yểu điệu mượt mà, như phiến lá đu đưa trong gió xuân, lại như một nữ tử kiều mị đang đùa giỡn, muốn bắt lại không thể bắt.
--“ Xong rồi, hai nàng đã xem kỹ chưa... “.
Vô Minh rất nhanh đã hoàn thành bốn mươi hai đường kiếm, bắt đầu bình tâm dưỡng khí xoay người nhìn hai nàng mỉm cười nói.
--“ Ân, đã xem rất kỹ... “.
Hai nàng đồng thanh gật đầu.
--“ Tốt, giờ thì đánh lại cho ta xem....”.
Vô Minh chấp kiếm sau lưng vui vẻ nói.
--“ Ân... “.
Hai nàng gật đầu một cái rồi bắt đầu đứng thế, tay kiếm chuyển động, từ từ làm theo những động tác của Vô Minh mà di kiếm. Bộ kiếm pháp này do một vị mỹ nhân cao thủ sáng tạo ra vì thế mà nó rất thích hợp cho phái nữ tu tập, vào tay nhị nữ liền uyển chuyển mượt mà không như lúc Vô Minh đánh ra cứng nhắc thô thiển, mỗi chiêu đánh ra như cành liễu bay múa, thoạt nhìn tựa như cả hai người họ đang diễn ra một bài múa kiếm chứ không phải là chiêu thức dùng để chém giết. Thế nhưng trong cái yểu điệu ma mị đó lại ẩn chứa sát cơ, trong mềm có cứng, ví như một dãy lụa mềm mại thế nhưng cũng có thể siết chết người.
Nhị nữ theo những gì quan sát được một bài đánh ra, ban đầu Thủy Nhạc còn chưa quen, lúc múa kiếm còn lọng cọng, có khi sai luôn cả một chiêu thức nên Vô Minh luôn theo sát bên nàng để chỉ dẫn, chứ còn Bích Ngọc thì không cần nói tới, nàng thiên tư rất cao, lại tu luyện từ nhỏ nên vừa nhìn đã biết, ghi nhớ vô cùng giỏi, chỉ xem một lần đã có thể hoàn toàn đem bộ kiếm pháp này đánh ra được hết, tuy còn có chút sai sót nhưng có thể nói là rất ổn. Thế nhưng cứ mỗi khi ngó qua, nhìn thấy Vô Minh cứ tò tò bên cạnh Thủy Nhạc, lúc thì chỉnh lúc thì sửa, thân mật vô cùng, khiến trong lòng nàng nổi lên một cơn ghen tức, từ ban đầu múa kiếm bình thường chuyển thành đánh chém loạn xạ, sai ra hết cả. Vô Minh nhìn thấy vậy thì cũng không nghĩ nhiều bước qua tận tình chỉ dẫn giống như Thủy Nhạc khiến nàng rất vui và đắc chí cứ mỉm cười suốt buổi.
Vô Minh hướng dẫn suốt mấy canh giờ rốt cuộc cả hai đã có thể tự luyện tập, đường kiếm đã mang một chút sắc sảo, không còn lọng cọng như trước, tuy thế hắn vẫn luôn theo sát hai nàng, tùy thời có thể chỉnh sửa. Bọn họ cứ thế vô tư tình tứ, không hay biết rằng ở bên kia chỗ một gốc tùng lớn, có một ánh mắt đang đăm đăm nhìn họ, trong nhãn quan lóe lên một tia tức giận, ghen ghét, ta hắn nắm chặt, mạnh mẽ nện vào thân cây, miệng khẽ lầm bầm.
--“ Vô Minh, Vô Minh... Vừa mới mất đi một Hà Tứ Phương, hiện tại lại nhảy ra một tên Vô Minh, tại sao lão thiên luôn muốn ngáng đường..... Hừ, Vô Minh, nếu ta không trừ khử được ngươi, Ngô Lãnh Thường ta thề không làm người.... “.
.........................
Mấy ngày sau.
Vô Minh cùng nhị nữ vẫn giống như bình thường, hằng ngày luôn chăm chỉ luyện tập, mỗi buổi sáng điều ra phía sau Vạn Linh các luyện kiếm.
Mấy ngày qua, nhờ vào sự luyện tập chăm chỉ mà trình độ kiếm pháp của hai nàng đã đạt tới thành thục, hiện tại đã có thế tùy tâm bất ý, hoàn toàn khống chế được đường kiếm, nhất là Bích Ngọc, thiên tư rất cao, hiện đã có thể phối chiêu, thậm chí đã sắp đạt tới loạn chiêu, điều này khiến hắn cũng rất là kinh ngạc.
--“ Được rồi, hai nàng nghỉ ngơi một chút đi... “.
Vô Minh hiện tại cũng đã giống như một vị sư phụ, tự nhiên lời nói cũng có chút đĩnh đạc. Hắn tay cầm một cái roi trúc chắp phía sau lưng, miệng nở một nụ cười ôn nhu, nhìn thấy trán hai nàng mồ hôi lấm tấm, trong lòng cũng có chút xót xa, thế nhưng luyện võ thì chính là lấy vất vả làm thực lực mà, nếu muốn thoải mái mà tu luyện thì chắc không thành ra cái gì, Vô Minh bước tới chỗ hai nàng tay chìa ra hai bầu nước, hơn nữa là nước tinh chế từ hoa quả do chính hắn chuẩn bị đưa cho mỗi nàng một bầu.
--“ Oa, ngon quá.... “.
Giữa lúc mệt mỏi mà dùng được thứ nước như này thì còn gì bằng, Bích Ngọc không khỏi cảm khái hô một tiếng.
--“ Ưm.. Đúng là rất ngon... “.
Thủy Nhạc cũng không nén được kinh ngạc nói, đây là lần đầu nàng được uống loại nước ngon nhưng vậy, bên trong có hương vị của các loại trái cây trộn lẫn rất là đặc biệt.
--“ Vô Minh huynh, đây là nước gì mà ngon quá vậy... “.
Bích Ngọc thắc mắc hỏi.
--“ Đây là ta cố tình chuẩn bị cho hai nàng, bên trong là tinh chất của, bạch ngã, kim xa cùng lạc anh ( mấy loại trái cây này tác cũng chưa thấy thôi thì đừng hỏi nha ^_^) trộn lẫn, thêm vào một chút mật hoa.... Thấy thế nào... “.
Vô Minh cười hi hi, đem cách làm kể ra khiến nhị nữ trợn mắt kinh ngạc.
--“ Rất ngon, ngọt nữa... “.
Bích Ngọc tán thưởng.
--“ Vô Minh, huynh thật giỏi... “.
Thủy Nhạc cũng cất tiếng khen ngợi.
--“ Chuyện nhỏ mà thôi, nếu như hai nàng muốn, ta sẽ thường xuyên làm cho hai nàng dùng... “.
Vô Minh mỉm cười nói.
--“ Tất nhiên là muốn rồi... “.
Hai nàng lia lịa gật đầu, nội tâm lan tràn một nỗi ngọt ngào, mặt không tự chủ mà trở nên hồng hào.
--“ Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục thôi... “.
Theo lời của hắn, cả ba bắt đầu đứng dậy, nhị nữ theo thói quen bắt đầu luyện kiếm.
--“ Hai nàng đừng luyện bộ kiếm pháp đó nữa... “.
Bỗng Vô Minh nhìn hai nàng chầm chậm nói.
--“ Tại sao... “.
Cả hai ngạc nhiên, không hẹn mà đồng loạt nói.
--“ Vì hôm nay ta sẽ dạy cho hai nàng một bộ kiếm pháp mới... Toàn Chân Kiếm Pháp. “.
Vô Minh thản nhiên nói.
..........................
--“ Hai nàng nghe đây, phải nhìn kỹ những động tác của ta, ta sẽ đánh ra một lần, hai nàng quan sát sau đó ghi nhớ rồi đánh lại cho ta xem, được chứ.... “.
--“ Được... “.
Lúc này, Vô Minh cùng nhị nữ đang ở một khoảng đất trống phía sau Vạn Linh các, hiện tại hắn đang truyền thụ cho hai nàng bộ kiếm quyết ảo diệu tuyệt luân Ngọc Nữ kiếm pháp, đây là bộ kiếm pháp nổi danh của phái cổ mộ và chỉ có người trong phái mới có thể học, tương truyền ảo diệu tuyệt luân, là một trong những bộ kiếm pháp đứng đầu.
Thật ra đầu tiên Vô Minh chỉ định dạy cho một mình Thủy Nhạc mà thôi, ai ngờ đâu Bích Ngọc tình cờ nghe thấy liền nằng nặc đòi học chung, thấy nàng như vậy hắn cũng bó tay hết cách đành phải truyền lại cho cả hai.
Bô kiếm pháp này bản thân hắn cũng mới luyện tới thành thục chứ chưa luyện được đến đại thành, tuy vậy cũng đã đủ để truyền lại.
Ngọc Nữ kiếm pháp bao gồm bốn mươi hai đường kiếm, mỗi một đường lại biến hóa khôn lường, có công có né, yểu điệu mượt mà, như phiến lá đu đưa trong gió xuân, lại như một nữ tử kiều mị đang đùa giỡn, muốn bắt lại không thể bắt.
--“ Xong rồi, hai nàng đã xem kỹ chưa... “.
Vô Minh rất nhanh đã hoàn thành bốn mươi hai đường kiếm, bắt đầu bình tâm dưỡng khí xoay người nhìn hai nàng mỉm cười nói.
--“ Ân, đã xem rất kỹ... “.
Hai nàng đồng thanh gật đầu.
--“ Tốt, giờ thì đánh lại cho ta xem....”.
Vô Minh chấp kiếm sau lưng vui vẻ nói.
--“ Ân... “.
Hai nàng gật đầu một cái rồi bắt đầu đứng thế, tay kiếm chuyển động, từ từ làm theo những động tác của Vô Minh mà di kiếm. Bộ kiếm pháp này do một vị mỹ nhân cao thủ sáng tạo ra vì thế mà nó rất thích hợp cho phái nữ tu tập, vào tay nhị nữ liền uyển chuyển mượt mà không như lúc Vô Minh đánh ra cứng nhắc thô thiển, mỗi chiêu đánh ra như cành liễu bay múa, thoạt nhìn tựa như cả hai người họ đang diễn ra một bài múa kiếm chứ không phải là chiêu thức dùng để chém giết. Thế nhưng trong cái yểu điệu ma mị đó lại ẩn chứa sát cơ, trong mềm có cứng, ví như một dãy lụa mềm mại thế nhưng cũng có thể siết chết người.
Nhị nữ theo những gì quan sát được một bài đánh ra, ban đầu Thủy Nhạc còn chưa quen, lúc múa kiếm còn lọng cọng, có khi sai luôn cả một chiêu thức nên Vô Minh luôn theo sát bên nàng để chỉ dẫn, chứ còn Bích Ngọc thì không cần nói tới, nàng thiên tư rất cao, lại tu luyện từ nhỏ nên vừa nhìn đã biết, ghi nhớ vô cùng giỏi, chỉ xem một lần đã có thể hoàn toàn đem bộ kiếm pháp này đánh ra được hết, tuy còn có chút sai sót nhưng có thể nói là rất ổn. Thế nhưng cứ mỗi khi ngó qua, nhìn thấy Vô Minh cứ tò tò bên cạnh Thủy Nhạc, lúc thì chỉnh lúc thì sửa, thân mật vô cùng, khiến trong lòng nàng nổi lên một cơn ghen tức, từ ban đầu múa kiếm bình thường chuyển thành đánh chém loạn xạ, sai ra hết cả. Vô Minh nhìn thấy vậy thì cũng không nghĩ nhiều bước qua tận tình chỉ dẫn giống như Thủy Nhạc khiến nàng rất vui và đắc chí cứ mỉm cười suốt buổi.
Vô Minh hướng dẫn suốt mấy canh giờ rốt cuộc cả hai đã có thể tự luyện tập, đường kiếm đã mang một chút sắc sảo, không còn lọng cọng như trước, tuy thế hắn vẫn luôn theo sát hai nàng, tùy thời có thể chỉnh sửa. Bọn họ cứ thế vô tư tình tứ, không hay biết rằng ở bên kia chỗ một gốc tùng lớn, có một ánh mắt đang đăm đăm nhìn họ, trong nhãn quan lóe lên một tia tức giận, ghen ghét, ta hắn nắm chặt, mạnh mẽ nện vào thân cây, miệng khẽ lầm bầm.
--“ Vô Minh, Vô Minh... Vừa mới mất đi một Hà Tứ Phương, hiện tại lại nhảy ra một tên Vô Minh, tại sao lão thiên luôn muốn ngáng đường..... Hừ, Vô Minh, nếu ta không trừ khử được ngươi, Ngô Lãnh Thường ta thề không làm người.... “.
.........................
Mấy ngày sau.
Vô Minh cùng nhị nữ vẫn giống như bình thường, hằng ngày luôn chăm chỉ luyện tập, mỗi buổi sáng điều ra phía sau Vạn Linh các luyện kiếm.
Mấy ngày qua, nhờ vào sự luyện tập chăm chỉ mà trình độ kiếm pháp của hai nàng đã đạt tới thành thục, hiện tại đã có thế tùy tâm bất ý, hoàn toàn khống chế được đường kiếm, nhất là Bích Ngọc, thiên tư rất cao, hiện đã có thể phối chiêu, thậm chí đã sắp đạt tới loạn chiêu, điều này khiến hắn cũng rất là kinh ngạc.
--“ Được rồi, hai nàng nghỉ ngơi một chút đi... “.
Vô Minh hiện tại cũng đã giống như một vị sư phụ, tự nhiên lời nói cũng có chút đĩnh đạc. Hắn tay cầm một cái roi trúc chắp phía sau lưng, miệng nở một nụ cười ôn nhu, nhìn thấy trán hai nàng mồ hôi lấm tấm, trong lòng cũng có chút xót xa, thế nhưng luyện võ thì chính là lấy vất vả làm thực lực mà, nếu muốn thoải mái mà tu luyện thì chắc không thành ra cái gì, Vô Minh bước tới chỗ hai nàng tay chìa ra hai bầu nước, hơn nữa là nước tinh chế từ hoa quả do chính hắn chuẩn bị đưa cho mỗi nàng một bầu.
--“ Oa, ngon quá.... “.
Giữa lúc mệt mỏi mà dùng được thứ nước như này thì còn gì bằng, Bích Ngọc không khỏi cảm khái hô một tiếng.
--“ Ưm.. Đúng là rất ngon... “.
Thủy Nhạc cũng không nén được kinh ngạc nói, đây là lần đầu nàng được uống loại nước ngon nhưng vậy, bên trong có hương vị của các loại trái cây trộn lẫn rất là đặc biệt.
--“ Vô Minh huynh, đây là nước gì mà ngon quá vậy... “.
Bích Ngọc thắc mắc hỏi.
--“ Đây là ta cố tình chuẩn bị cho hai nàng, bên trong là tinh chất của, bạch ngã, kim xa cùng lạc anh ( mấy loại trái cây này tác cũng chưa thấy thôi thì đừng hỏi nha ^_^) trộn lẫn, thêm vào một chút mật hoa.... Thấy thế nào... “.
Vô Minh cười hi hi, đem cách làm kể ra khiến nhị nữ trợn mắt kinh ngạc.
--“ Rất ngon, ngọt nữa... “.
Bích Ngọc tán thưởng.
--“ Vô Minh, huynh thật giỏi... “.
Thủy Nhạc cũng cất tiếng khen ngợi.
--“ Chuyện nhỏ mà thôi, nếu như hai nàng muốn, ta sẽ thường xuyên làm cho hai nàng dùng... “.
Vô Minh mỉm cười nói.
--“ Tất nhiên là muốn rồi... “.
Hai nàng lia lịa gật đầu, nội tâm lan tràn một nỗi ngọt ngào, mặt không tự chủ mà trở nên hồng hào.
--“ Nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục thôi... “.
Theo lời của hắn, cả ba bắt đầu đứng dậy, nhị nữ theo thói quen bắt đầu luyện kiếm.
--“ Hai nàng đừng luyện bộ kiếm pháp đó nữa... “.
Bỗng Vô Minh nhìn hai nàng chầm chậm nói.
--“ Tại sao... “.
Cả hai ngạc nhiên, không hẹn mà đồng loạt nói.
--“ Vì hôm nay ta sẽ dạy cho hai nàng một bộ kiếm pháp mới... Toàn Chân Kiếm Pháp. “.
Vô Minh thản nhiên nói.
/111
|