Bùm! Bùm!
Tiếng pháo hoa nổ rộ lên sau bầu trời quang đảng không có chút mây đen
Đến rồi, hội thao đã đến
Hòa mình vào chốn đông người, lản lách qua từng khe hở, Tuyết Nhi thở phì phò sau khi bon chen không lí do trong đám người đó
Sau khi lấy lại sức, Tuyết Nhi ngó ngang ngó dọc tìm kiếm người thân , cơ mà lạc thật rồi
Vẫn đang bối rối không biết phải làm sao, Tuyết Nhi đụng phải ai đó khiến nó loạn choạng rồi ngã nhào
- xin lỗi! bạn có sao không?
Vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đập vào mắt Tuyết Nhi là khuông mặt điển trai đang nhìn mình với nụ cười sát gái, nhìn sến đến tận sởn gai ốc
- à.. không sao, cảm ơn bạn
Tuyết Nhi định toan bỏ đi thì bị cánh tay từ đằng ấy giữ lại
- Bạn có rảnh không.. mình chưa biết rõ về nơi này lắm, mong bạn có thể dẫn mình đi thăm quan
Và rồi tự nụ cười sát gái đến sởn gai ốc trở thành khuôn mặt đáng thương đến muốn đập (-_-'')
- Thôi thì đành vậy
Tuyết Nhi xin hàng với những bộ mặt sến nhất quả đất của người kia, dù sao vừa đi vừa tìm người thân cũng được
[..]
- mình là Trương Nhật Quân, mình 17 tuổi, còn bạn?
- Hạ Tuyết Nhi, 16 tuổi
- Vậy anh lớn tuổi hơn, cứ gọi là Quân ca
- ..
Tuyết Nhi chán nản bon chen với những người dính nhau như một , mong là sớm gặp lại đồng bọn
đúng lúc đó, một li chocolate nóng sơ ý va vào Tuyết Nhi, nước văng tứ phía làm ướt cả khuôn mặt của Tuyết Nhi (t.g: ai biểu cô lùn -_- )
Vội vàng tìm kiếm cái khăn tay của mình thì một cánh tay đưa lên mặt Tuyết Nhi
- để anh lau
Cùng lúc đó, nhóm Tuấn Khải đang chạy tới khi nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Nhi thì bỗng khựng lại và nhìn người con trai phía trước
- Nhi! mày đi đâu vậy?
Nhận ra là giọng nói của Thanh Vy, bỏ dở người đang lau mặt cho mình và chạy tới Thanh Vy
- cho tao mượn khăn ướt
Tuyết Nhi vẫn lau mặt như bình thường, để Nhật Quân đứng đó cười
- Em phũ thật đấy Tuyết Nhi, có người giúp em mà em lại chẳng nhận
Thôi lau mặt, Tuyết Như dừng lại và nhìn sang Nhật Quân
- chúng ta chưa đủ thân để giúp đỡ nhau như vậy, Quân ca à
Đáp lại Tuyết Nhi là nụ cười trừ, Nhật Quân bỏ đi không quên quay lại chào
- ai vậy?
- người lạ
Tuấn Khải trong lòng vẫn còn chút bực bội, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng Tuyết Nhi vẫn biết được chính xác những gì mình là cho Tuấn Khải bực bội
tại sao em gọi hắn là Quân ca? dù chỉ là người lạ?
Tuấn Khải không chờ đợi, toan bước đi
- Khải ca! anh đi đâu đấy?
Một dáng vẻ nhỏ nhắn chạy tới ôm Tuấn Khải, chưa kịp định hình mọi thứ đang diễn ra, Tuyết Nhi tròn xoe mắt nhìn người con gái đó
Là Hoàng Thanh Thư
Tiếng pháo hoa nổ rộ lên sau bầu trời quang đảng không có chút mây đen
Đến rồi, hội thao đã đến
Hòa mình vào chốn đông người, lản lách qua từng khe hở, Tuyết Nhi thở phì phò sau khi bon chen không lí do trong đám người đó
Sau khi lấy lại sức, Tuyết Nhi ngó ngang ngó dọc tìm kiếm người thân , cơ mà lạc thật rồi
Vẫn đang bối rối không biết phải làm sao, Tuyết Nhi đụng phải ai đó khiến nó loạn choạng rồi ngã nhào
- xin lỗi! bạn có sao không?
Vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, đập vào mắt Tuyết Nhi là khuông mặt điển trai đang nhìn mình với nụ cười sát gái, nhìn sến đến tận sởn gai ốc
- à.. không sao, cảm ơn bạn
Tuyết Nhi định toan bỏ đi thì bị cánh tay từ đằng ấy giữ lại
- Bạn có rảnh không.. mình chưa biết rõ về nơi này lắm, mong bạn có thể dẫn mình đi thăm quan
Và rồi tự nụ cười sát gái đến sởn gai ốc trở thành khuôn mặt đáng thương đến muốn đập (-_-'')
- Thôi thì đành vậy
Tuyết Nhi xin hàng với những bộ mặt sến nhất quả đất của người kia, dù sao vừa đi vừa tìm người thân cũng được
[..]
- mình là Trương Nhật Quân, mình 17 tuổi, còn bạn?
- Hạ Tuyết Nhi, 16 tuổi
- Vậy anh lớn tuổi hơn, cứ gọi là Quân ca
- ..
Tuyết Nhi chán nản bon chen với những người dính nhau như một , mong là sớm gặp lại đồng bọn
đúng lúc đó, một li chocolate nóng sơ ý va vào Tuyết Nhi, nước văng tứ phía làm ướt cả khuôn mặt của Tuyết Nhi (t.g: ai biểu cô lùn -_- )
Vội vàng tìm kiếm cái khăn tay của mình thì một cánh tay đưa lên mặt Tuyết Nhi
- để anh lau
Cùng lúc đó, nhóm Tuấn Khải đang chạy tới khi nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Nhi thì bỗng khựng lại và nhìn người con trai phía trước
- Nhi! mày đi đâu vậy?
Nhận ra là giọng nói của Thanh Vy, bỏ dở người đang lau mặt cho mình và chạy tới Thanh Vy
- cho tao mượn khăn ướt
Tuyết Nhi vẫn lau mặt như bình thường, để Nhật Quân đứng đó cười
- Em phũ thật đấy Tuyết Nhi, có người giúp em mà em lại chẳng nhận
Thôi lau mặt, Tuyết Như dừng lại và nhìn sang Nhật Quân
- chúng ta chưa đủ thân để giúp đỡ nhau như vậy, Quân ca à
Đáp lại Tuyết Nhi là nụ cười trừ, Nhật Quân bỏ đi không quên quay lại chào
- ai vậy?
- người lạ
Tuấn Khải trong lòng vẫn còn chút bực bội, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng Tuyết Nhi vẫn biết được chính xác những gì mình là cho Tuấn Khải bực bội
tại sao em gọi hắn là Quân ca? dù chỉ là người lạ?
Tuấn Khải không chờ đợi, toan bước đi
- Khải ca! anh đi đâu đấy?
Một dáng vẻ nhỏ nhắn chạy tới ôm Tuấn Khải, chưa kịp định hình mọi thứ đang diễn ra, Tuyết Nhi tròn xoe mắt nhìn người con gái đó
Là Hoàng Thanh Thư
/17
|