Tôi và Tổng Tài Giả Làm Tình Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 4.1

/250


CHƯƠNG 4.1

Người bạn tốt Thẩm Minh Chi từng nói, không nên chỉ nhìn vào gia cảnh và tướng mạo của một người đàn ông, mà còn phải nhìn cả tính cách của anh ta.

Những gì mọi người thể hiện với thế giới bên ngoài chỉ là mặt phẳng, làm thế nào để nhìn ra những thuộc tính tiềm ẩn của anh ta từ mặt phẳng đó, rất đơn giản, hãy nhìn vào nơi anh ta sống, hoặc là cách anh ta trang trí nội thất, độ sạch sẽ trong chiếc xe của anh ta.

Mạnh Ninh nhân lúc thắt dây an toàn, quay đầu liếc nhìn Giang Trạch Châu một cái.

Anh cúi đầu nhìn điện thoại, góc mặt thập phần lãnh đạm.

Không thể không thừa nhận, lời của Thẩm Minh Chi rất có lý.

Trên xe không có bất cứ bức ảnh nào của Giang Trạch Châu, cũng không có đồ trang trí nhỏ, nhưng mùi hương của Giang Trạch Châu thì ở khắp mọi nơi. Nội thất sạch sẽ, khí lạnh từ điều hoà toả ra, đưa hương nước hoa dịu nhẹ lưu lại nơi chóp mũi, là hương tuyết tùng vừa sạch sẽ vừa lạnh thấu xương. Giống hệt như loại khí chất mà anh toát ra.

An tĩnh, nhưng khiến người ta co mình.

Giang Trạch Châu lên tiếng, thanh âm đều đều “Cô sống ở đâu?”

Mạnh Ninh “Vọng Giang Gia Uyển.”

Lời này khiến anh quay đầu lại, liếc nhìn cô với vẻ ngạc nhiên không thể kiềm chế.

Mạnh Ninh biết mà vờ hỏi “Sao vậy?”

Anh thu hồi tầm mắt, “Không có gì.”

Vài giây sau, mới nói thêm “Tôi cũng sống ở đó.”

Tất nhiên là cô biết.

Nếu không phải biết được anh cũng sống ở Vọng Giang Gia Uyển, thì bất luận thế nào, cô cũng sẽ không đồng ý với Kim Hề và tới đó sống.

Mạnh Ninh vốn không giỏi nói dối, nhưng dường như cô đã tự luyện cho mình khả năng này, đặt biệt là khi đối mặt với Giang Trạch Châụ Nghĩ kỹ lại, có lẽ đây là một kiểu thiên phú.

Ngay cả chuyện thích anh, cô cũng có thể che giấu như không có gì, chứ đừng nói đến chuyện khác.

Mạnh Ninh cong môi, lịch sự mỉm cười “Thật trùng hợp, nhưng hình như tôi chưa từng gặp qua anh.”

Giang Trạch Châu khởi động xe, không nói gì.

Trong xe bỗng im bặt.

Gara chậm rãi mở cửa, xe bình ổn lăn bánh ra đường lớn.

Mưa nặng hạt hơn ban nãy, gió thổi mưa bay tựa sóng thần.

Sáu bảy giờ tối, giờ cao điểm.

Người đi bộ trên đường cầm ô, gió giật mạnh, ô bị lật tung, chỉ còn lại thân ô. Chưa đầy mười phút, nước đọng dâng lên, xe bắt buộc phải giảm tốc độ.

Đài phát thanh trên ô tô thông báo “Cơn bão đổ bộ vào thành phố chúng ta với cường độ cực cao, trận mưa xối xả do cơn bão mang lại hiện đã gây ra những thảm hoạ quy mô lớn ở nhiều quận thành…”

Mạnh Ninh chợt nhớ đến dự báo thời tiết ngày hôm nay trước khi cô ra ngoài.

Cô vô thức nói “… Thì ra là có bão thật.”

Khi đó, cô còn cho rằng dự báo thời tiết đã sai.

Giang Trạch Châu đột nhiên hỏi “Trước khi ra ngoài không kiểm tra dự báo thời tiết sao?”

“Có kiểm tra.” Cô nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ và nói, “Tôi nghĩ dự báo không đúng.”

“Cô có thể tải ứng dụng dự báo thời tiết Thiên Vân.”

“Tôi đang dùng cái đó.”

Trong trí nhớ của cô, Giang Trạch Châu không phải người nói nhiềụ Hơn nữa, giới thiệu ứng dụng không phải là điều Giang Trạch Châu sẽ làm.

Do dự vài giây, Mạnh Ninh hỏi “Anh…”

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang.



/250

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status