Cháp 15
- Tôi....chân....chân của tôi , đau lắm – Vy đau đớn thốt lên từng lời
- Không phải chứ - Khánh tiến lại gần – Chân của cô bị trật rồi
- ....
- Đứng dậy được không ? – Khánh gặng hỏi
Vy cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống , bất chợt một bàn tay rắn chắc đỡ lấy eo cô , trong giây phút hai trái tim như ngừng đập , thời gian như ngừng trôi chỉ có tiếng song biển vẫn reo và gió vẫn đùa nghịch....Hai đôi mắt trạm nhau
- Anh buông tôi ra – Vy lên tiếng
- Được thôi – Khánh buông Vy ra như lời cô yêu cầu và để cô ngã xuống bờ biển
- Anh.....- Vy gắt
- Không phải cô nói tôi buông cô ra sao – Khánh bao biện
- ....
- Sao , tôi nói đúng rồi chứ gì ?
- Anh giỏi lắm
- Cô muốn cãi nhau với tôi sao ?
- Được , coi như tôi thua anh
- Rõ ràng là cô không cãi được tôi
- Được , tôi thua , bây giờ anh cũng không cần ở đây nữa Vương thiếu gia... - Vy dằn từng chữ
- Vậy tôi đi
- Không tiễn – Vy lo chiến tranh mà quên mất chân cô đang bị đau , nếu Khánh đi thì ai sẽ đưa cô về , bây giờ đang gần trưa nên ở đây không có ai , quả là nan giải
- Được , tôi sẽ đi – Khánh cười trừ - nhưng đừng có hối hận đấy
- Cho dù có chết tôi cũng không hối hận – Vy khẳng định lại
Khánh quay người bước đi , bấy giờ Vy mới để ý lại , trên bãi biển không một bóng người , chân lại đang bị trật , không thể nào một mình mà có thể đi ra khỏi bãi
Vì đang nguy cấp Vy định rút lại lời nói với Khánh nhưng thoáng một cái đã không thấy cậu ta đâu , Vy đành phải cố gắng đứng dậy đi , giờ cô mới thấy hối hận , nhưng hối hận thì được gì điều quan trọng nhất bây giờ là ra khỏi bãi cát
Vy cố đứng dậy bước đi , từng bước chậm rãi để không ảnh hưởng đến chân đang đau nhưng cô không thể làm được , mỗi khi Vy bước một bước lại chạm đến chân đau , cô đau muốn khóc , và rồi trên khóe mắt cô một vài giọt nước mắt đã rơi
- Vương Gia Khánh anh là đồ tồi , anh mang tôi đến đây , bỏ tôi lại đây , tôi bị đau chân anh cũng mặc kệ , tôi hận anh , tôi sẽ không bao giờ tha cho anh – Vy lẩm bẩm
Bây giờ chân cô đã sưng hơn vì phải cố đi , nhưng vẫn chưa đi được 1/3 quãng đường , bỗng Vy ngồi sụp xuống , quả thật không thể đi nổi nữa . Bây giờ chân cô rất đau , thật sự vô cùng đau đớn , Vy không biết phải làm gì điện thoại thì ở trong xe , cô chỉ biết ngồi chờ ai đó đi qua rồi giúp cô
30'p trôi qua
Vẫn không có ai đi đến bãi biển , Vy vẫn ngồi đó , cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho con người ta thấy mệt mỏi , hiện tại ngoài trời đang 35 độ , rất nóng , Vy muốn tìm chỗ tránh nắng nhưng không thể tìm được vì chân cô không thể đi nổi đành phải chịu....bỗng mệt quá Vy ngất lúc nào cũng không biết , lúc này Khánh mới chạy ra trên tay Khánh cầm một số đồ y tế , thấy Vy như vậy , Khánh vội chạy lại bế thốc Vy lên
- Cô đúng là ngang bướng , đến nỗi này vẫn ngoan cố - Khánh vừa bế Vy vừa nói , cậu cảm thấy lo lắng nhưng vẫn có chút bực mình vì sự bướng bỉnh của Vy
Khánh bế Vy ra ghế sau , lấy túi đá trườm vào chân cho Vy , lấy khăn ướt đắp lên đầu cho cô , rồi lái xe đưa cô về nhà....
- Tôi....chân....chân của tôi , đau lắm – Vy đau đớn thốt lên từng lời
- Không phải chứ - Khánh tiến lại gần – Chân của cô bị trật rồi
- ....
- Đứng dậy được không ? – Khánh gặng hỏi
Vy cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã xuống , bất chợt một bàn tay rắn chắc đỡ lấy eo cô , trong giây phút hai trái tim như ngừng đập , thời gian như ngừng trôi chỉ có tiếng song biển vẫn reo và gió vẫn đùa nghịch....Hai đôi mắt trạm nhau
- Anh buông tôi ra – Vy lên tiếng
- Được thôi – Khánh buông Vy ra như lời cô yêu cầu và để cô ngã xuống bờ biển
- Anh.....- Vy gắt
- Không phải cô nói tôi buông cô ra sao – Khánh bao biện
- ....
- Sao , tôi nói đúng rồi chứ gì ?
- Anh giỏi lắm
- Cô muốn cãi nhau với tôi sao ?
- Được , coi như tôi thua anh
- Rõ ràng là cô không cãi được tôi
- Được , tôi thua , bây giờ anh cũng không cần ở đây nữa Vương thiếu gia... - Vy dằn từng chữ
- Vậy tôi đi
- Không tiễn – Vy lo chiến tranh mà quên mất chân cô đang bị đau , nếu Khánh đi thì ai sẽ đưa cô về , bây giờ đang gần trưa nên ở đây không có ai , quả là nan giải
- Được , tôi sẽ đi – Khánh cười trừ - nhưng đừng có hối hận đấy
- Cho dù có chết tôi cũng không hối hận – Vy khẳng định lại
Khánh quay người bước đi , bấy giờ Vy mới để ý lại , trên bãi biển không một bóng người , chân lại đang bị trật , không thể nào một mình mà có thể đi ra khỏi bãi
Vì đang nguy cấp Vy định rút lại lời nói với Khánh nhưng thoáng một cái đã không thấy cậu ta đâu , Vy đành phải cố gắng đứng dậy đi , giờ cô mới thấy hối hận , nhưng hối hận thì được gì điều quan trọng nhất bây giờ là ra khỏi bãi cát
Vy cố đứng dậy bước đi , từng bước chậm rãi để không ảnh hưởng đến chân đang đau nhưng cô không thể làm được , mỗi khi Vy bước một bước lại chạm đến chân đau , cô đau muốn khóc , và rồi trên khóe mắt cô một vài giọt nước mắt đã rơi
- Vương Gia Khánh anh là đồ tồi , anh mang tôi đến đây , bỏ tôi lại đây , tôi bị đau chân anh cũng mặc kệ , tôi hận anh , tôi sẽ không bao giờ tha cho anh – Vy lẩm bẩm
Bây giờ chân cô đã sưng hơn vì phải cố đi , nhưng vẫn chưa đi được 1/3 quãng đường , bỗng Vy ngồi sụp xuống , quả thật không thể đi nổi nữa . Bây giờ chân cô rất đau , thật sự vô cùng đau đớn , Vy không biết phải làm gì điện thoại thì ở trong xe , cô chỉ biết ngồi chờ ai đó đi qua rồi giúp cô
30'p trôi qua
Vẫn không có ai đi đến bãi biển , Vy vẫn ngồi đó , cái nắng gay gắt của mùa hè làm cho con người ta thấy mệt mỏi , hiện tại ngoài trời đang 35 độ , rất nóng , Vy muốn tìm chỗ tránh nắng nhưng không thể tìm được vì chân cô không thể đi nổi đành phải chịu....bỗng mệt quá Vy ngất lúc nào cũng không biết , lúc này Khánh mới chạy ra trên tay Khánh cầm một số đồ y tế , thấy Vy như vậy , Khánh vội chạy lại bế thốc Vy lên
- Cô đúng là ngang bướng , đến nỗi này vẫn ngoan cố - Khánh vừa bế Vy vừa nói , cậu cảm thấy lo lắng nhưng vẫn có chút bực mình vì sự bướng bỉnh của Vy
Khánh bế Vy ra ghế sau , lấy túi đá trườm vào chân cho Vy , lấy khăn ướt đắp lên đầu cho cô , rồi lái xe đưa cô về nhà....
/49
|