Tại khách sạn Trùng Khánh ...- Kính chào quý khách - một nhân viên khách sạn nói.
- Cho chúng cháu một phòng nghỉ ạ - Nhi tiếp lời.
- Xin quý khách đợi một chút ..... phòng của quý khách đây ạ. Xin mời quý khách lên phòng.
- Chúng cháu cám ơn - ba đứa nó đồng thanh.
Tại phòng nghỉ ....
- Các cậu cất đồ rồi tắm rửa đi, để tớ đi mua đồ ăn đã, lát ăn xong đi mua sắm hen - My nói.
- Ôkie.
Tại một tiệm bán cơm nhỏ .....
- Cô ơi, bán cho con 3 phần cơm mang về - My nói.
- Ừ, con đợi cô tí, có ngay đây ..... Cơm của con nè.
- Dạ con cám ơn.
- Ừ.
My sau khi mua cơm đi được một lúc thì trời đổ mưa .....
- Trời ơi, sao thời tiết thất thường thế này, đang nắng thì mưa không biết đâu mà mò. Mà mình lại quên không đem theo dù nữa chứ, kiếm chỗ nào trú mới được ..... Ế, hình như ở kia có căn nhà kìa, may quá nhà này khoá cửa rồi ..... Và thế là .....
My vừa vào trú được một lúc thì có một chàng trai (hình như vừa đi học về hay sao á) dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cũng chạy vào trú mưa.
- Sao nhìn anh ta quen thế nhỉ, hình như mình đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải - My cố gắng lục tung trí óc lên để nhớ xem anh ta là ai. Bất chợt, anh ta quay lại nhìn thì nó nở một nụ cười nhẹ. Anh thấy thế thì cũng mỉm cười theo.
- Chào cô tôi là Vương Tuấn Khải - Anh ta bất chợt lên tiếng ( í, í, nam chính xuất hiện rồi).
- Chào anh, tôi là Phạm Ngọc Quỳnh My, tôi sinh ở Việt Nam.
- Chà, người Việt Nam mà nói tiếng Trung giỏi quá nhỉ.
- Cảm ơn anh đã khen, thật ra mẹ tôi là người Trung nên lúc nhỏ mẹ đã dạy cho tôi tiếng Trung rồi.
- Cho tôi hỏi cô sinh năm bao nhiêu để xưng hô cho dễ (ái chà, anh thật là lễ phép quá đấy Đại Ca).
- Tôi á, tôi sinh 2001.
- Chào em, anh sinh 1999 (khụ khụ, sến quá).
Và thế là cả hai người nói chuyện vui vẻ cho đến khi .....
Reng ... Reng ... Reng - Chuông điện thoại của Khải vang lên.
- Alo, chú Bạng Hổ hả - Anh bắt máy.
- À, Khải hả con, con đang ở đâu để chú gọi người đến đón - Đầu dây bên kia đáp lại.
- Dạ con đang ở đường 5 khu phố 9 ạ (há há, tác giả tự bịa ra đấy chứ có biết đường phố Trung Quốc ra sao đâu).
- Ờ, con đợi chú tí nhé.
- Dạ - Khải nói rồi tắt máy.
- Nè cô bé, em có về không tôi cho khoá giang - Anh quay sang nói với nó. (Woa, hiếm lắm mới được Nam Thần Karry đây cho đi ké đó nha).
- Dạ vậy cũng được, đang mưa thế này có người cho đi ké về thế này thì ok rồi, cho em đến khách sạn Trùng Khánh nha.
- Ừ, vậy em đợi xíu, xe đến đón liền..... A, đến rồi kìa, em lên xe đi. (Trùi ui).
15 phút sau .....
- Đến rồi kìa, em xuống xe đi.
- Em cám ơn.
- Ừm, không có gì nè. Thôi, em lên phòng đi (ặc ặc, có phải người iu đâu mà gato quá).
- Dạ ..............................
Vừa bước lên phòng .....
- Trời ơi, Nguyên Bảo Bảo của tớ dễ thương quá.
- Thiên Thiên của tớ cũng không phải dạng vừa đâu nha (khụ khụ).
Thì ra đó chính là tiếng hét đó chính là của Linh và Nhi. Chắc bọn nó đang xem mấy chương trình của TFBOYS nên ầm ĩ cả khách sạn lên đó mà (không nói nên lời ^^)
- Các cậu đang xem gì mà hét quá trời vậy - Nó hỏi.
- Cậu nhìn đi, TFBOYS đẹp trai quá chừng - Hai đứa nó đồng thanh.
- Ế, hình như đây là Vương Tuấn Khải phải không.
- Đúng rồi đó.
- Hồi nãy tớ vừa được gặp anh ấy xong đó.
- Ờ, thì kệ cậu chứ ..... Hả, cậu ..... cậu vừa mới nói cái gì - Linh và Nhi lắp bắp nói.
- Thì tớ nói là lúc nãy tớ vừa được gặp Vương Tuấn Khải - My nói một cách thản nhiên - Muốn nghe kể không, cơm mua về rồi nè, ăn đi rồi tớ kể cho, ngoài kia trời đang mưa nên không đi mua sắm được, để bữa khác đi. Thế là hai đứa nó ngồi ăn cơm rồi nghe My kể cuộc gặp gỡ giữa nó và Tuấn Khải. Và thế là .....
- Trời ơi, sao cậu sướng vậy My, hiếm lắm mới có ai gặp được thần tượng của mình đó - Linh hét lớn nói.
- Nè nè, tớ là FAN của TFBOYS bao giờ hả, các cậu đừng có mà thêm mắm thêm muối dô chứ - My bực tức.
- Thì tớ có nói cậu là FAN của TFBOYS bao giờ đâu, tớ nói vậy chủ ý là nói đến bọn tớ kia kìa. Mặc dù cậu không phải là FAN của TFBOYS nhưng cái cách cậu nói chuyện lúc nãy là coi thường TFBOYS rồi, tớ không thể nào tha cho cậu được. Phen này tớ và Nhi quyết cho cậu một trận tơi bời - Linh đáp trả.
- Đúng đó Linh - Nhi cũng hùa theo.
- Xông lên .....
Và .......................................................
- Á, á, các cậu tha cho tớ đi mà, tớ biết lỗi rồi, nhột quá, ahaha, nhột quá - My cười ầm lên.
- Không bao giờ - Hai đứa nó đồng thanh.
- Tha cho tớ đi, hahahahahaha, nhột quá.
Đang chọc phá nhau vui vẻ thì bỗng chuông điện thoại của My reo lên. là mẹ nó gọi.
- Các cậu thả tớ ra cho tớ nghe điện thoại đã - My khẩn nài cầu xin.
- Cậu chỉ được nghe điện thoại thôi đó nha chứ không được bỏ trốn đâu đó - Linh nói.
- Thôi thôi, biết rồi.
- Cậu còn dám .....
- Rồi rồi, ok ..... Alo, mẹ ạ, gọi con có việc gì vậy - My bắt máy.
- Là con hả My, con qua đến Trùng Khánh chưa - Mẹ My đáp.
- Dạ con qua rồi, giờ trời đang mưa nên con chỉ ở trong khách sạn chơi thôi. Ngày mai con tính đi chơi tí xíu rồi qua nhà thăm dì Nguyệt luôn.
- Ừm, vậy ngày mai bọn con qua thăm dì rồi dọn đồ qua nhà bác Hồng ở đi, mẹ sẽ nhắn tin địa chỉ nhà cho con. Con cứ yên tâm, bác ấy là bạn thân của mẹ nên sẽ không làm hại bọn con đâu (bà Lan ơi, bà lo xa quá rồi đấy).
- Dạ.
Thế là My và mẹ nói chuyện khoảng 5, 10 phút rồi My cúp máy. Và các bạn cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi đúng không nào ^^
- Á, á, nhột quá, tha cho tớ đi ......
Thế là bọn nó chơi đùa xuất đêm trên giường, có lúc lấy điện thoại ra nghịch một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay biết .
- Cho chúng cháu một phòng nghỉ ạ - Nhi tiếp lời.
- Xin quý khách đợi một chút ..... phòng của quý khách đây ạ. Xin mời quý khách lên phòng.
- Chúng cháu cám ơn - ba đứa nó đồng thanh.
Tại phòng nghỉ ....
- Các cậu cất đồ rồi tắm rửa đi, để tớ đi mua đồ ăn đã, lát ăn xong đi mua sắm hen - My nói.
- Ôkie.
Tại một tiệm bán cơm nhỏ .....
- Cô ơi, bán cho con 3 phần cơm mang về - My nói.
- Ừ, con đợi cô tí, có ngay đây ..... Cơm của con nè.
- Dạ con cám ơn.
- Ừ.
My sau khi mua cơm đi được một lúc thì trời đổ mưa .....
- Trời ơi, sao thời tiết thất thường thế này, đang nắng thì mưa không biết đâu mà mò. Mà mình lại quên không đem theo dù nữa chứ, kiếm chỗ nào trú mới được ..... Ế, hình như ở kia có căn nhà kìa, may quá nhà này khoá cửa rồi ..... Và thế là .....
My vừa vào trú được một lúc thì có một chàng trai (hình như vừa đi học về hay sao á) dáng người cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú cũng chạy vào trú mưa.
- Sao nhìn anh ta quen thế nhỉ, hình như mình đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải - My cố gắng lục tung trí óc lên để nhớ xem anh ta là ai. Bất chợt, anh ta quay lại nhìn thì nó nở một nụ cười nhẹ. Anh thấy thế thì cũng mỉm cười theo.
- Chào cô tôi là Vương Tuấn Khải - Anh ta bất chợt lên tiếng ( í, í, nam chính xuất hiện rồi).
- Chào anh, tôi là Phạm Ngọc Quỳnh My, tôi sinh ở Việt Nam.
- Chà, người Việt Nam mà nói tiếng Trung giỏi quá nhỉ.
- Cảm ơn anh đã khen, thật ra mẹ tôi là người Trung nên lúc nhỏ mẹ đã dạy cho tôi tiếng Trung rồi.
- Cho tôi hỏi cô sinh năm bao nhiêu để xưng hô cho dễ (ái chà, anh thật là lễ phép quá đấy Đại Ca).
- Tôi á, tôi sinh 2001.
- Chào em, anh sinh 1999 (khụ khụ, sến quá).
Và thế là cả hai người nói chuyện vui vẻ cho đến khi .....
Reng ... Reng ... Reng - Chuông điện thoại của Khải vang lên.
- Alo, chú Bạng Hổ hả - Anh bắt máy.
- À, Khải hả con, con đang ở đâu để chú gọi người đến đón - Đầu dây bên kia đáp lại.
- Dạ con đang ở đường 5 khu phố 9 ạ (há há, tác giả tự bịa ra đấy chứ có biết đường phố Trung Quốc ra sao đâu).
- Ờ, con đợi chú tí nhé.
- Dạ - Khải nói rồi tắt máy.
- Nè cô bé, em có về không tôi cho khoá giang - Anh quay sang nói với nó. (Woa, hiếm lắm mới được Nam Thần Karry đây cho đi ké đó nha).
- Dạ vậy cũng được, đang mưa thế này có người cho đi ké về thế này thì ok rồi, cho em đến khách sạn Trùng Khánh nha.
- Ừ, vậy em đợi xíu, xe đến đón liền..... A, đến rồi kìa, em lên xe đi. (Trùi ui).
15 phút sau .....
- Đến rồi kìa, em xuống xe đi.
- Em cám ơn.
- Ừm, không có gì nè. Thôi, em lên phòng đi (ặc ặc, có phải người iu đâu mà gato quá).
- Dạ ..............................
Vừa bước lên phòng .....
- Trời ơi, Nguyên Bảo Bảo của tớ dễ thương quá.
- Thiên Thiên của tớ cũng không phải dạng vừa đâu nha (khụ khụ).
Thì ra đó chính là tiếng hét đó chính là của Linh và Nhi. Chắc bọn nó đang xem mấy chương trình của TFBOYS nên ầm ĩ cả khách sạn lên đó mà (không nói nên lời ^^)
- Các cậu đang xem gì mà hét quá trời vậy - Nó hỏi.
- Cậu nhìn đi, TFBOYS đẹp trai quá chừng - Hai đứa nó đồng thanh.
- Ế, hình như đây là Vương Tuấn Khải phải không.
- Đúng rồi đó.
- Hồi nãy tớ vừa được gặp anh ấy xong đó.
- Ờ, thì kệ cậu chứ ..... Hả, cậu ..... cậu vừa mới nói cái gì - Linh và Nhi lắp bắp nói.
- Thì tớ nói là lúc nãy tớ vừa được gặp Vương Tuấn Khải - My nói một cách thản nhiên - Muốn nghe kể không, cơm mua về rồi nè, ăn đi rồi tớ kể cho, ngoài kia trời đang mưa nên không đi mua sắm được, để bữa khác đi. Thế là hai đứa nó ngồi ăn cơm rồi nghe My kể cuộc gặp gỡ giữa nó và Tuấn Khải. Và thế là .....
- Trời ơi, sao cậu sướng vậy My, hiếm lắm mới có ai gặp được thần tượng của mình đó - Linh hét lớn nói.
- Nè nè, tớ là FAN của TFBOYS bao giờ hả, các cậu đừng có mà thêm mắm thêm muối dô chứ - My bực tức.
- Thì tớ có nói cậu là FAN của TFBOYS bao giờ đâu, tớ nói vậy chủ ý là nói đến bọn tớ kia kìa. Mặc dù cậu không phải là FAN của TFBOYS nhưng cái cách cậu nói chuyện lúc nãy là coi thường TFBOYS rồi, tớ không thể nào tha cho cậu được. Phen này tớ và Nhi quyết cho cậu một trận tơi bời - Linh đáp trả.
- Đúng đó Linh - Nhi cũng hùa theo.
- Xông lên .....
Và .......................................................
- Á, á, các cậu tha cho tớ đi mà, tớ biết lỗi rồi, nhột quá, ahaha, nhột quá - My cười ầm lên.
- Không bao giờ - Hai đứa nó đồng thanh.
- Tha cho tớ đi, hahahahahaha, nhột quá.
Đang chọc phá nhau vui vẻ thì bỗng chuông điện thoại của My reo lên. là mẹ nó gọi.
- Các cậu thả tớ ra cho tớ nghe điện thoại đã - My khẩn nài cầu xin.
- Cậu chỉ được nghe điện thoại thôi đó nha chứ không được bỏ trốn đâu đó - Linh nói.
- Thôi thôi, biết rồi.
- Cậu còn dám .....
- Rồi rồi, ok ..... Alo, mẹ ạ, gọi con có việc gì vậy - My bắt máy.
- Là con hả My, con qua đến Trùng Khánh chưa - Mẹ My đáp.
- Dạ con qua rồi, giờ trời đang mưa nên con chỉ ở trong khách sạn chơi thôi. Ngày mai con tính đi chơi tí xíu rồi qua nhà thăm dì Nguyệt luôn.
- Ừm, vậy ngày mai bọn con qua thăm dì rồi dọn đồ qua nhà bác Hồng ở đi, mẹ sẽ nhắn tin địa chỉ nhà cho con. Con cứ yên tâm, bác ấy là bạn thân của mẹ nên sẽ không làm hại bọn con đâu (bà Lan ơi, bà lo xa quá rồi đấy).
- Dạ.
Thế là My và mẹ nói chuyện khoảng 5, 10 phút rồi My cúp máy. Và các bạn cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra rồi đúng không nào ^^
- Á, á, nhột quá, tha cho tớ đi ......
Thế là bọn nó chơi đùa xuất đêm trên giường, có lúc lấy điện thoại ra nghịch một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay biết .
/5
|