Tôi Yêu Lucifer

Chương 12: Ngoại truyện 2 – Ngưỡng vọng

/12


(* MTY: Ngưỡng vọng: ngẩng đầu nhìn lên ngắm mặt trăng, lại như đang chờ đợi, ngóng trông đến người”, vì mình không biết đổi lại thế nào để biểu đạt được đầy đủ nên để nguyên văn. Dù sao từ này cũng là từ Hán Việt nên cũng dễ hiểu )

Đem cô về, bất quá chỉ là hứng trí nhất thời.

Hắn vẫn luôn muốn nuôi một con chim đặc biệt, dùng lồng kim ti nhuộm huyết ô nhốt dưỡng thiên sứ, có vẻ là một phương pháp không tệ.

Trên khuôn mặt mỹ lệ đến gần như mông lung của cô lưu lại huyết ô, xâm phạm sự thánh khiết vô tri của cô, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn hưng phấn.

Báng bổ thần thánh? Đây là cái cách nói ngớ ngẩn gì?

Ác ma tồn tại là để báng bổ thần thánh. Vị Thần cao cao tại thượng kia, cùng ác ma chưởng quản chúng ác hắn đây, cũng giống như ánh sáng và bóng tối, đều là một phần của vũ trụ cân bằng, ai cũng không thể độc tồn được (tồn tại đơn độc).

Sau khởi tạo chính là hủy diệt, sau sự sống chính là cái chết, đối lập với ôn nhu thiện lương chính là âm hiểm giả dối, hết thảy đều tuần hoàn không ngừng.

Chỉ có loài người vô tri mới chỉ biết ca ngợi sự ôn thiện (ấm áp thiện lương) của Thần, nhưng ôn thiện không có giới hạn, sẽ chỉ làm cho thế gian này đầy rẫy loài người và chúng sinh linh, không đủ đồ ăn, chỗ ở.

Từ khi loài người chỉ sùng bái lời dạy của Thần, đã phá hủy sự cân bằng kia. Ác ma bọn họ tồn tại, là để điều hòa hết thảy.

Hắn, Ma vương thống lĩnh chúng ác ma đối với Thần và loài người đã phá hủy sự cân bằng kia, vô cùng khinh miệt và phẫn nộ.

Loại phẫn nộ này, bởi vì hiệp ước giả tạo ‘Không xâm phạm lẫn nhau’ hai bên ký kết ở vạn năm trước, mà không tìm được chỗ phát tiết. Sau đó, một thiên sứ bị gãy cánh, không biết tại sao lại rơi vào trong đầm lầy trên con đường ra vào chốn nhân gian của Ma giới, bị hắn đúng lúc ra ngoài đi săn bắt gặp.

Thiên sứ tự mình rơi vào lãnh địa của hắn, đây cũng không can thiệp đến hiệp ước. Hắn ôm lấy thiên sứ, khóe môi có ý cười tàn nhẫn lại tà mĩ.

Đứa con cưng bị gãy cánh của Thần, kể từ khi cô rơi vào đầm lầy này, là đã thuộc về ta.

Hắn cũng không hề biết rằng, một quyết định vô tâm này, sẽ xoay chuyển vận mệnh của rất nhiều ác ma, thiên sứ, và cả nhân loại.

***

Ném thiên sứ vào trong chiếc lồng ban đầu vốn dùng để nuôi Hắc Long, bụi gai màu vàng nhuốm huyết ô thô sắc, rốt cục làm cho cô đau mà tỉnh lại. Cô mở đôi mắt hoang mang, thế nhưng lại là màn sương mờ trong đêm.

Một thiên sứ mắt đen – điều này ở Thiên giới, quả thật là biểu tượng cho điềm xấu.

Nhưng đôi mắt kia lại đẹp đến vậy… giống như một số ít cảnh sắc nhân gian mà hắn yêu thích – ráng chiều rút đi hết, bầu trời đầu đêm mang theo ánh phản quang màu bạc sạch sẽ, ngay cả sao còn chưa hiện ra rõ.

Màu đen tinh thuần như vậy, không quan hệ thiện ác.

Cô chớp chớp mắt, thử giương cánh lên, lại khẽ kêu một tiếng, đôi con ngươi của màn đêm vì vậy mà phủ kín một tầng lệ quang.

Trái tim nguội lạnh của hắn, cư nhiên vì chút lệ quang kia mà có chút dao động nào đó khó diễn tả bằng lời.

Thế nhưng, hắn không hề làm gì, chỉ yên lặng nhìn cô.

Thiên sứ thử muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng hắn một câu cũng nghe không hiểu, chỉ cảm thấy thanh âm của cô ngọt ngào tựa như lời ca.

“Ta không hiểu ngươi nói gì.” Ma vương lạnh lùng ngăn cô lại, “Cũng không quan tâm ngươi nói gì. Từ khi ngươi rơi vào đầm lầy của ta, ngươi đã thuộc về ta. Không sai,” Không biết vì sao, hắn bồi thêm một câu, “Ngươi chỉ thuộc về ta.”

Hắn sai đám ác ma quý tộc hầu hạ chế tạo một chiếc lồng vàng, chuyển đến tẩm cung của hắn, để cho thiên sứ từ trong lồng đen dơ dáy, chuyển đến lồng vàng xa hoa lộng lẫy này càng thích hợp với cô hơn.

Bất luận kẻ nào, chỉ cần nói hắn đối với thiên sứ sủng ái không tầm thường, đều sẽ khiến cho Ma vương đại nộ, thậm chí còn ở trước mặt chúng ác ma, hủy diệt ma phi mà hắn từng sủng ái nhất trước đây.

Từ ngày đó trở đi, tất cả ác ma đều biết thiên sứ là một điều cấm kỵ trong hoàng cung của Ma vương, không ai dám nhắc tới hai chữ “Thiên sứ” nữa.

Nhưng, những lời đồn đãi liên quan tới “Thiên sứ của Ma vương” này, lặng lẽ lan rộng ở Ma giới.

Ma vương chẳng hề quan tâm đến những lời đồn kia, chỉ cần không đề cập ở trước mặt hắn là được. Hắn tuyệt đối không thừa nhận, thậm chí còn cười nhạt, cho rằng đây là một loại sỉ nhục.

Đường đường là Ma vương đứng đầu cai quản Ma giới, sao có thể đi sủng ái một thiên sứ giả nhân giả nghĩa? Hắn chỉ là đang nuôi dưỡng một loài chim quý hiếm, mà con chim kia, vô cùng giỏi ca hát.

Hắn chỉ là thích nghe cô hát mà thôi.

***

“Hát.” Thay nước sạch và hoa quả xong, Ma vương ra lệnh.

Những ngày ở chung, thiên sứ đã nghe hiểu mệnh lệnh chữ “hát” này.

Cô bị nhốt trong lồng đã một đoạn thời gian, từ chiếc lồng huyết ô sắc mài thương người lúc ban đầu, đổi thành chiếc lồng vàng hoa mỹ, không có cửa này, thậm chí còn trải thêm da lông mềm mại nhất; ly đựng nước bằng bạc, đĩa đựng hoa quả cũng bằng thủy tinh.

Cánh bị thương được chữa trị đã khỏi hẳn, theo lý mà nói cô hẳn đã có thể bay đi, nhưng ngay cả khí lực giương cánh cô cũng không có.

Tuy rằng ngôn ngữ không thông, nhưng cô cũng không ngu ngốc như Ma vương tưởng tượng. Thân là Trí thiên sứ (thiên sứ trí tuệ), cô sống đã lâu trong một thư viện bậc nhất ở thiên quốc, gần như đã lần lượt đọc hết tất cả các loại sách cổ, bản thân cô chính một bộ bách khoa toàn thư cổ xưa mà thông tuệ.

(* Trí thiên sứ: hay còn gọi là Cherumbim, Minh thần: Những thiên thần này làm nhiệm vụ trông giữ những thiên cơ và kiến thức của Thượng đế)

Cô thông thạo văn tự địa phương của mấy vạn chủng tộc trong Ma giới, nhưng không có cách nào hiểu được mỗi câu nói của Ma vương, chỉ có thể dựa theo khí tức và cư xử hào hoa của hắn mà phỏng đoán rằng, hắn hẳn là quý tộc ở Ma giới.

Trên thực tế, cô có thể không cần để ý tới bất kỳ mệnh lệnh nào của ác ma. Giam cầm cô phi pháp, là đã làm trái với quy ước hòa bình giữa Thiên giới và Ma giới – mặc dù Ma vương quen thói ngông cuồng đã phá vỡ ước định vô số lần – nhưng mà, Ma vương chắc chắn sẽ không dung túng người hầu quý tộc của hắn tùy ý giam cầm thiên sứ đi?

Cô cũng không hề biết rằng, người giam cầm cô chính là Ma vương. Sở dĩ nguyện ý hát cho hắn, thật sự là xuất phát từ lòng thương cảm của cô, không thể bỏ mặc không cứu vớt cho linh hồn kiêu ngạo mà cô độc này.

Ác ma này cao ngạo mà âm trầm như thế, trong vẻ đẹp mỹ lệ lại mang theo tà khí cường đại, nhưng… ánh mắt hắn lại ẩn hàm một nỗi cô tịch quật cường.

Phát hiện thiên sứ đang trầm ngâm bình tĩnh nhìn hắn, không giống như ngày thường phục tùng mà hát lên, Ma vương làm một chuyện mà ngay cả chính mình cũng không dám tin – Hắn vươn tay sờ sờ trán thiên sứ, lo là liệu cô có bị ốm đau gì không.

Thiên sứ kinh ngạc, lập tức dịu dàng nắm lấy tay hắn. Bàn tay hắn thon dài, móng vuốt tựa như được rèn từ thủy tinh vậy. Đây cũng là một bàn tay ấm áp, có sức sống. Lòng từ ái của Thần vì sao không thể trải rộng đến những ma tộc vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh mặt trời này? Cô thân là sứ giả của Thần, chẳng lẽ không nên cứu vớt linh hồn lạc lối này sao?

Bị nắm bởi bàn tay nhỏ bé mềm mại tựa như cánh hoa mới nở, Ma vương cảm thấy như bị phỏng, vội vàng muốn rút tay lại. Thiên sứ lại kiên định giữ chặt tay hắn, nhẹ nhàng cất lên lời thánh ca.

Thanh âm của cô tựa như tập hợp tất cả những điều tốt đẹp nhất, lẳng lặng tẩy trôi đi hết phiền muộn trong lòng hắn.

Nghe không hiểu cũng không quan trọng… sống qua hàng trăm triệu năm, quay đầu lại, cuồng dã của hắn được vỗ về, chân chính cảm nhận được tư vị an bình.

Ngoại lệ được từ bi, hắn không hề phản kháng, để thiên sứ nhẹ nhàng ôm lấy mình, ở dưới cánh chim khẽ giương lên của cô, yên lặng nghe cô hát.

Cảm giác ỷ lại này khiến cho người ta sợ hãi… hắn đột nhiên đẩy thiên sứ ra, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Ngươi đây là muốn ta xâm phạm ngươi sao?” giọng nói mị hoặc của hắn mang theo tàn khốc.

Thiên sứ chỉ bình tĩnh hiền từ nhìn hắn.

Vẻ mặt thế kia vô cùng khiến người bực bội, “Đủ rồi, không được nhìn ta như vậy nữa! Thần tạo ra đám thiên sứ thiện lương đến giả dối các ngươi thật sự là khiến người ghê tởm!” Hắn như cơn gió lốc rời khỏi tẩm cung.

Thiên sứ mờ mịt nhìn theo bóng lưng phẫn nộ của hắn, không hiểu sao cảm thấy đau thương. Cô luôn luôn công bằng từ ái đối xử với tất cả chúng sinh linh, tất cả phẫn nộ hoặc khinh miệt đều không thể dao động được trái tim bình lặng của cô.

Thế nhưng… nhìn ác ma quý tộc kia rời đi, lại làm cho cô cảm thấy trái tim hơi hơi đau đớn.

Cô thực sự không có cách thoát khỏi nơi này sao? Không hẳn, thân là một người đứng đầu trong Tứ đại thiên sứ, cô có ít nhất một ngàn cách để bình an rời đi.

Hơn nữa, pháp lực của cô đã hồi phục được hơn một nửa, theo lý thuyết, hẳn đã có thể cầu viện Thượng đế…

Cô hoang mang bối rối, không hiểu rõ trái tim phẳng lặng như hồ băng của mình, vì sao lại nổi lên từng đợt sóng.

Ngẩng đầu nhìn vầng trăng ảm đạm, cô cầu nguyện, nhưng không phải là cho mình.

***

Nước mắt thiên sứ trong lòng bàn tay hắn, lạnh như băng, nhưng hắn lại cảm thấy nóng rực.

Ánh trăng ảm đạm rọi lên chiếc lồng vàng, trong không khí hiện lên sương mù nhàn nhạt, tăng thêm một phần rét lạnh. Thiên sứ vốn quen sống dưới ánh mặt trời ấm áp, đại khái không chống đỡ được sương khí không thấy ánh mặt trời của Ma giới đi?

Dùng cánh bao lấy thân thể mình, nước mắt trên gò má cô như sợi dây ngọc trai bị đứt, lăn xuống không ngừng.

Nén xuống xúc động muốn ôm cô lên giường, Ma vương lấy ra một chiếc chăn lông bao lấy cô, yên lặng nhìn cô một đêm.

“Đừng khóc, đừng khóc…” Hắn thì thào, “Ta ra lệnh cho ngươi ngừng khóc.”

Vạn vật đều không khỏi sợ hắn, ai ai cũng nghe theo mệnh lệnh của hắn, chỉ có nước mắt thiên sứ là không nghe lời.

“Đừng khóc nữa.” Ôn nhu, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Chậm rãi mở ra đôi con ngươi đêm đen bao lấy nước mắt, thiên sứ giữ chặt tay hắn, lại không biết muốn nói gì.

Hắn ôm lấy thiên sứ được bọc trong chăn, ngồi trong lồng vàng hoa mỹ, biết rằng chính mình đã tự vây nhốt chính mình.

Mờ mịt ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo, lần đầu tiên, Ma vương nếm được tư vị bối rối không biết làm sao.

***

Biết cô không hiểu ngôn ngữ của mình, Ma vương bắt đầu tâm sự trải lòng hết với cô. Cai quản Ma giới hàng trăm triệu năm, hắn đã sớm chán nản mệt mỏi, kỳ vọng và kính sợ của tất cả ác ma trong Ma giới, là một trách nhiệm nặng nề.

Nếu có người thừa kế… hắn rất muốn bỏ xuống tất cả, nếm thử mùi vị tự do. Hắn cái gì cũng đều có, cái gì cũng không thiếu, chỉ trừ bỏ tự do. Chỉ có ở trước mặt thiên sứ, hắn mới có thể hít thở được một chút không khí tự do.

“Dù sao ngươi cũng không hiểu, nói cho ngươi cũng không sao.” Trìu mến vuốt ve mái tóc hoàng kim của cô, thiên sứ dịu ngoan nằm ở trong lòng hắn.

“Nếu… nếu…” Thiên sứ mập mờ nói ra ngôn ngữ ác ma, “Nếu nói, ta nghe hiểu thì sao?”

Ma vương hung hăng đẩy cô ra, nắm chặt bờ vai cô, “Ngươi gạt ta? Ngươi luôn luôn gạt ta?!”

Dưới sự phẫn nộ tà ác khiến người run sợ, thiên sứ lại can đảm bạo dạn nhìn vào mắt hắn, “Ta… ta vốn không hiểu, nhưng ngươi nói với ta nhiều như vậy… Ngôn ngữ có logic có thể theo được.”

“Không ai có thể dựa vào logic của ngôn ngữ mà vô sự tự thông*…” Hắn bỗng im bặt, kinh ngạc nhìn thiên sứ, “Ngươi là… Trí thiên sứ?”

(*vô sự tự thông: không cần học cũng biết)

“Ta chính là Trí thiên sứ.”

Một trong Tứ đại thiên sứ có sức mạnh có thể sánh ngang cùng Thần! Cư nhiên lại để cho hắn giam cầm trong tẩm cung Ma giới?!

“Ngươi đã có thể rời đi từ lâu! Nói, ngươi ở lại đây có mục đích gì?” Ma vương vừa tức vừa giận kéo lấy mái tóc vàng của cô.

Cô dũng cảm không để cho nước mắt rơi xuống, “Bởi vì ta muốn học làm sao có thể gọi tên chàng. Lucifer, ta muốn có thể gọi tên chàng một cách chính xác, dùng chính ngôn ngữ của chàng.”

(* Lucifer: tên của Satan trước khi bị đày xuống trần gian, trong thần thoại của người Do Thái và Ki-tô giáo)

Buông lỏng tay, suy sụp, hắn không thể giải thích vì sao chỉ là gọi một cái tên, lại có thể khiến cho trái tim hắn bị đả kích lớn như vậy?

Bao nhiêu nữ nhân đã từng gọi tên hắn, hắn cũng từng lừa gạt cưỡng đoạt không ít linh hồn và thân thể, mà chỉ có thiên sứ này khiến cho hắn không nỡ xâm phạm, chỉ nhẹ nhàng gọi tên của hắn, là có thể làm cho trái tim của hắn run rẩy kịch liệt.

Đây là một cảm giác xa lạ lại làm người ta sợ hãi.

“Trí thiên sứ, tên ngươi là gì?” giọng của hắn khàn khàn mà yếu ớt.

“Ta sợ mình đã không còn xứng với cái tên này rồi.” Thanh âm như hát của cô, xướng lên cái tên của mình, “Dùng ngôn ngữ ác ma mà nói, tên của ta có ý nghĩa là ‘Duệ Trí’.” Vùi gương mặt xinh đẹp trong lòng bàn tay, cô khóc nấc lên.

Đây là chuyện không có khả năng, cũng không nên xảy ra.

Nhưng ngày hôm sau, người trên ngôi vị Ma hậu vẫn luôn bỏ trống kia, rốt cục cũng theo Ma vương vào triều sắc phong.

Tất cả chúng ác ma đều hít một ngụm khí lạnh, chỉ vì Ma vương làm ra một chuyện có khả năng sẽ dẫn đến khai chiến giữa Thiên giới và Ma giới – Hắn chính thức cưới một trong Tứ đại thiên sứ làm vợ – Trí thiên sứ.

Không có bất kỳ một ác ma nào dám lến tiếng khuyên nhủ, chỉ duy nhất một ác ma quý tộc dám chậm trễ hành lễ với Ma hậu, ngày hôm sau liền mai danh ẩn tích, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. (ai lai kịt (♥_♥))

Nghe đâu hình như trong tầng tháp bi thảm ở pháp trường, mỗi ngày đều nghe thấy linh hồn của ác ma quý tộc kia gào hét thảm thiết.

***

Từ sau khi có thiên sứ Ma hậu, Ma vương hiếm thấy trở nên từ bi hẳn hơn, tình trạng diệt tộc tàn khốc cùng tàn sát, cũng giảm bớt hơn trước kia rất nhiều. Chỉ vì Ma hậu không nhẫn tâm.

Thế nhưng, chốn Ma giới lấy sợ hãi, tàn khốc làm gốc rễ thống trị này, lại bởi vì vậy mà dần dần mà sinh ra phản loạn.

Đắm chìm trong yêu đương vui sướng, Ma vương đối với hết thảy đều không hề để ý, trong lòng hắn tràn ngập hình bóng Duệ Trí, năm lần bảy lượt khoan thứ cho đám quý tộc mạo phạm.

Nhưng, ứng cử viên cho người thừa kế vương vị lại lo lắng nặng nề.

Hậu cung của Ma vương được tính bằng đơn vị hàng nghìn, nhưng trước nay chưa có ai sinh hạ được vương tử. Cho nên, chúng quý tộc có tư cách kế thừa vương vị, đối với vương vị đều như hổ rình mồi, lại e sợ Ma vương lãnh khốc vô tình và pháp lực cường đại mà không dám vọng động.

Lại nói, bọn họ cũng cần dựa vào bàn tay của Ma vương để thống trị đám ác ma không an phận. Ở trong mắt họ, thiên sứ là loại sinh vật giả nhân giả nghĩa mà yếu ớt, làm ô nhiễm đến Ma vương mà bọn họ kính sợ đến tình trạng này, thậm chí có khả năng làm cho Ma giới sụp đổ…

Không thể tha thứ được!

Càng không thể tha thứ là, ả đàn bà đê tiện của Thiên giới kia, cư nhiên sinh hạ được con của Ma vương, mà còn lại là con trai! Dứt khoát cướp mất hy vọng kế thừa vương vị của họ!

Đám ác ma các quý tộc bất hòa lần đầu tiên đoàn kết lại, nhiều lần bí mật bàn mưu, rốt cục thương nghị được một biện pháp tốt nhất…

***

Mặc dù khát vọng ánh mặt trời, nhưng chưa bao giờ từng nói ra miệng. Duệ Trí ôm con ngồi ở cửa sổ, thỏa mãn nhìn con trai mình. Đứa bé này, chính là ánh mặt trời của cô ở chốn Ma giới u ám.

Cô định cư ở Ma giới, trở thành vợ của Ma vương.

Mặc dù Ma vương bảo vệ cô mọi mặt chu toàn, nhưng cô vẫn sâu sắc cảm giác được địch ý của những ác ma khác.

Cô cũng không thể làm được gì, chỉ có thể lẳng lặng, lẳng lặng cầu nguyện. Không thể gọi tên Thiên phụ thân ái, cô chỉ có thể thành tâm hướng lên ánh trăng cầu nguyện. Nguồn sáng duy nhất chiếu rọi Ma giới, xin hãy nghe lời cầu nguyện của cô…

Đứng từ xa nhìn cô, trong lòng Ma vương tràn ngập cảm giác nhu tình xa lạ.

Có thể sao? Hắn thống trị Ma giới đã rất lâu rồi, có thể gỡ bỏ trọng trách xuống rồi sao? Tùy tiện đem vương vị cấp cho tên nào dã tâm bừng bừng cũng được, hắn dự tính dẫn Duệ Trí cùng con trai của họ, đi đến nơi giao giới giữa Thần – Ma ẩn cư.

Lòng của hắn không còn lãnh khốc nữa, không thể trở lại là Ma vương vô tình được nữa.

Muốn nghỉ ngơi, cũng nên nghỉ ngơi rồi, nhưng hắn có trách nhiệm với Ma giới này, vẫn nên sắp xếp ổn thỏa một chút.

Đến gần người trong lòng, hai người nhìn nhau cười.

Nơi Ma giới lạnh lẽo u ám này không thích hợp với thiên sứ của ta. Hắn yêu thương vuốt ve gò má tái nhợt của Duệ Trí. Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi, ta sẽ mang nàng đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, cùng sống những tháng ngày không bị quấy rầy, nàng ngẩng đầu sẽ không nhìn thấy ánh trăng ảm đạm nữa, mà sẽ là vầng thái dương rực rỡ.

Sẽ rất nhanh thôi…

Thế nhưng, khi Sí thiên sứ như ánh mặt trời nóng cháy hàng lâm, trong lòng Ma vương lại không có một chút vui sướng, ngược lại là từng trận rét run.

(* Sí thiên sứ: còn được gọi là Seraphim, Luyến thần. Đây là những thiên thần thân cận nhất của Thượng đế. Họ chầu quanh chiếc ngai vàng của Ngài. Họ phát ra những quầng sáng rực lửa đại diện cho tình yêu thương của Ngài. Các Seraphim được nhắc đến như là “những con rắn lửa” và thậm chí ngay cả những chư thần khác cũng không thể nhìn thẳng vào họ)

“Vì tình hữu nghị giữa Thiên giới và Ma giới,” Sí thiên sứ giọng nói lạnh như băng, “Ta đến thăm viếng Ma hậu, thuận tiện vì một chuyện xin nhờ giúp đỡ. Trí thiên sứ của Thiên giới chúng ta đến nhân gian khảo sát, vô cớ mất tích, thỉnh Ma vương để ý giùm.”

“Ma hậu vừa sinh xong còn yếu, không tiện gặp khách.” Ma vương niết lời qua kẽ răng, “Dân cư mất tích của Thiên giới không phải chuyện của ta quản, chẳng lẽ là Sí thiên sứ là tới gây phiền toái ?”

“Không dám.” trong mắt Sí thiên sứ gần như muốn bốc lên ngọn lửa, “Nhưng Trí thiên sứ mất tích, chuyện này không phải là nhỏ. Nghe nói Trí thiên sứ bị Ma vương bệ hạ bắt được, lập làm Ma hậu, Thiên phụ từ ái tin tưởng Ma vương bệ hạ cao quý sẽ không làm ra loại chuyện phá hỏng hòa bình này, đặc biệt phái ta đến chúc mừng, đồng thời nhờ bệ hạ tìm kiếm giúp.”

Ma vương giận dữ, trên người tỏa ra tà khí âm trầm, làm chúng ma quỳ phục bên dưới run rẩy. Hơi thở nóng như liệt hỏa của Sí thiên sứ cũng làm cho chúng ác ma không dám nhìn lên.

Hai người giằng co, giương cung bạt kiếm.

Ở một nơi khác, khác hẳn với đại sảnh căng thẳng, ở trong tẩm cung ôm con, Duệ Trí tiếp một vị khách bất ngờ.

Trùm mũ áo choàng đen che đi mái tóc trắng bạc, vừa cởi ra, trong phòng tựa như rải đầy ánh trăng dìu dịu.

Ác ma dẫn người đi vào vội kích động bỏ chạy, bỏ lại Tín thiên sứ mặt đầy u sầu và Duệ Trí hai mặt nhìn nhau.

“Tín.” Duệ Trí nhẹ nhàng gọi, xúc động bất ngờ gặp lại bạn thân, làm cho cô rơi lệ, “Ngươi sao mà…”

“Lời đồn cư nhiên là thật…” Tín thiên sứ đi lên trước, nhìn đứa bé tóc đen mắt đen trong lòng Duệ Trí. “Ngươi đã chịu khổ rồi.”

Duệ Trí trầm mặc một lát, nước mắt lại không ngừng được, “Ta là cam tâm tình nguyện.”

Tín thiên sứ không có nửa điểm kinh ngạc, gật gật đầu, “Ma vương muốn nhốt ngươi, không phải là chuyện dễ dàng.” Trên mặt cô tràn ngập ưu sầu và cảm thương, “Trí à… ngươi làm sao lại để cho tình yêu che mờ lý trí? Thiên phụ nói, đứa bé này cũng là con dân Thiên giới, mang theo nó về Thiên giới đi, Thiên phụ sẽ tha thứ hết thảy.”

“Ta… ta thật có lỗi với lòng từ ái của Thiên phụ.” Duệ Trí khóc không thành tiếng, “Ta đã là vợ của Ma vương, kính xin Thiên phụ làm như không có đứa con gái này…”

“Trí!” Tín thiên sứ đánh gãy lời cô, “Cho dù Thiên phụ bằng lòng, ngươi cũng phải thử hỏi Sí có đồng ý hay không, những trưởng thiên sứ khác có đồng ý hay không a! Chuyện này một khi bị phơi bày, sẽ gây ra chiến tranh giữa tam giới Thiên, Nhân, Ma, hòa bình yếu ớt sẽ nhanh chóng sụp đổ! Ngươi nghĩ kỹ lại một chút, thiên sứ gả cho Ma vương, đây là sỉ nhục Thiên giới lớn cỡ nào!”

“Ta chưa bao giờ cảm thấy lấy Lucifer là sỉ nhục!” Duệ Trí lắc đầu, “Không, ta không đi, ta muốn ở lại đây bên cạnh chàng…”

“Sí đã tìm đến đây, đang giằng co với Ma vương.” Tín thiên sứ nhìn quanh, thấp giọng nói: “Ngươi cho rằng chúng ta làm sao có thể biết tin ngươi đang ở Ma giới? Đám ác ma tà ác đã rục rịch nội đấu, cố ý truyền tin tức ra dẫn chúng ta đến. Chị em tốt của của ta, nếu ngươi không đi, sao có thể nhẫn tâm để sinh linh tam giới vì hành động của ngươi mà bị chôn cùng? Chị em tốt, trở về Thiên giới đi… Thiên phụ có thể tẩy đi dòng máu Ma vương trong cơ thể đứa bé này, để nó cũng trở thành thiên sứ…”

“Con của ta vì sao phải tẩy đi máu của ta?!” giật mình cảm giác thấy hơi thở của thiên sứ khác, Ma vương vội vàng chạy về tẩm cung, “Duệ Trí và đứa bé ai cũng không được đi! Ta không sợ hủy thiên diệt địa, kêu Thượng đế ngu ngốc vô năng kia tới gặp ta!”

“Lucifer!” Duệ Trí lớn tiếng ngăn hắn lại, “Chàng không được ô nhục Thiên phụ!”

“Ta không sợ chiến tranh!” Hắn một phen bắt lấy tay Duệ Trí, “Nàng không được đi! Nàng dám đi, ta sẽ hủy diệt Nhân giới mà nàng yêu thương bảo vệ, cùng Thiên giới đánh tới thiên hủy địa diệt mới thôi!”

“… Chàng không quan tâm đến chúng sinh linh Ma giới sao?”

“Ta chỉ quan tâm đến nàng.”

Chiến tranh… chỉ vì một mình cô, sẽ khiến cho Thiên – Ma chiến tranh, liên luỵ đến loài người vô tội. Nhân giới mà cô tận tâm tận lực yêu thương chăm sóc… nay lại bởi vì chính cô, mà dẫn đến chiến tranh…

Trận chiến này… sẽ mất đi rất nhiều người trong lòng, nói không chừng bao gồm cả con của cô, và Ma vương mà cô một lòng yêu thương…

Cô không chịu nổi a!

“Nếu ta thật sự muốn đi, chàng không giữ được.” Trấn định lại, Duệ Trí bình tĩnh nhìn Ma vương.

Không dám tin nhìn người vợ từng thề nguyền ‘sống chết có nhau’, Ma vương lạnh lùng nói: “Sao nàng không thử xem xem?”

Duệ Trí cầm lấy cây dao rọc thư trên bàn, bèn kề sát nơi cổ họng.

“Nàng làm cái gì?!” Ma vương búng tay một cái, lập tức phong hoá cây dao tan biến, “Nàng muốn làm cái gì?!”

“Phương pháp tự tử ta biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của chàng.” ánh mắt xinh đẹp của cô vô cùng tang thương, “Làm vậy… có thể ngăn cản chiến tranh, nếu chàng nhất định phải giữ ta lại…”

“Ta không bằng cả sinh linh tam giới sao?” Ma vương ánh mắt âm trầm, “So với nàng, sinh linh của tam giới đối với ta mà nói không là gì cả.”

Im lặng hồi lâu, Duệ Trí xót xa mở miệng, “… Ta chung quy không thuộc về nơi này.”

“Không cho phép nàng đi!” Ma vương thanh âm lãnh khốc lên, “Tiễn khách! Ta và Duệ Trí còn có chuyện phải nói, mời các ngươi về cho.”

Sí thiên sứ kích động muốn tiến lên, lại bị Duệ Trí ngăn lại, “Trở về nói cho Thiên phụ, Duệ Trí sẽ trở về tạ lỗi với Người.”

Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người họ.

***

Chuyện gì xảy ra sau đó, không ai biết.

Duệ Trí vẫn rời đi, để lại con trai cho Ma vương. Ma vương mất đi Duệ Trí, càng trở nên tàn bạo vô tình hơn, ngắn ngủi vài ngày đã bình ổn phản loạn ở các nơi. Màn khói dày đặc sau khi công thành, một năm sau vẫn còn thấy được.

Ma vương nín thinh tuyệt không hề nhắc tới Duệ Trí, sau khi vương tử lớn lên, vẫn luôn không biết mẹ đẻ của mình là ai.

Vương tử tóc đen mắt đen này, có tấm lòng lương thiện của mẹ hắn, lúc nào cũng đối nghịch với Ma vương.

Giáng hắn xuống trần gian không bao lâu, Ma vương liền hối hận. Đứa bé kia… là món quà duy nhất mà Duệ Trí để lại cho ta a.

Năm tháng vội vã, Ma vương trường sinh bất lão vẫn xinh đẹp như trước, nhưng trái tim đã dần già nua. (yếu lòng)

Gặp lại trong chốn nhân gian xô bồ, hắn biết, Duệ Trí sẽ giữ đúng lời ước định giữa họ, không trở về thiên giới, chờ đợi ở nhân giới yên lặng thủ hộ.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không biết Duệ Trí có hay không cũng đang ngắm nhìn ánh trăng?

Mặt trăng ảm đạm không trả lời. Nhưng, mơ hồ nghe thấy tiếng ca của Duệ Trí, theo từ đầu bên kia ánh trăng truyền đến, tràn ngập bi thương.

Bất tử là một loại khổ hình tàn nhẫn, vô biên vô hạn.

“Nàng hãy đến tìm ta đi, nàng luôn biết đường mà.” Hắn thì thào, “Hết thảy trong vũ trụ vạn vật đều không thể hơn nàng, ta nguyện buông tha cho bất tử…”

Ánh trăng dập dờn, không ai trả lời.

***

Cô ngày ngày đêm đêm cầu nguyện, chưa bao giờ cho chính bản thân mình. Ẩn giấu sau lớp ngụy trang của một lão già nua, cô cầu nguyện cho Ma vương hạnh phúc, cầu nguyện cho hắn được bình an.

Vùi mặt trong lòng bàn tay, cô cảm thấy rất mệt mỏi.

Bất tử là một loại khổ hình tàn nhẫn, vô biên vô hạn.

“Ta rất muốn trở lại bên chàng…” Cô thì thào, “Vì hòa bình tam giới, hãy tha thứ cho ta, xin hãy tha thứ cho ta…”

Ánh trăng chiếu rọi trên mặt nước, vì giọt lệ màu bạc mà gợn sóng dập dờn, nhưng vẫn im lặng không nói gì như xưa…

Không ai trả lời, không một tiếng hồi đáp.

Hoàn


/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status