Một lão già y phục xám xuất hiện theo âm thanh đó.
Lão già này nhìn cao cao gầy gầy, không những có chút lôi thôi mà bộ dạng dường như hơi say, lúc xuất hiện trong tay còn cầm một cái hồ lô, đang ngửa đầu uống rượu ngon.
Nhìn thấy người này, trên bãi cỏ dù là tiền bối hay là đệ tử củaVân Hà phái đều không có ngoại lệ, đều cúi đầu hành lễ hô lên Hỏa Đức trưởng lão.
Mà nghe nói Hỏa Đức trưởng lão, Cổ Thanh Phong càng vô cùng kinh ngạc, nhìn lão già lôi thôi trước mặt này, trong ánh mắt có ý cười, điều khiến hắn ngạc nhiên là lão già này dường như không thay đổi gì so với năm trăm năm trước, vẫn lôi thôi như vậy, vẫn thô tục như vậy vẫn thích uống rượu như vậy.
Nhưng cũng giống Mộc Đức trưởng lão, đều già đi rất nhiều, dù là tướng mạo hay là tinh khí thần đều kém xa so với năm đó.
Tu luyện ra Kim Đan tuy là có thể trẻ mãi mãi, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi cũng không phải trẻ mãi về mặt ý nghĩa, càng không thể trường sinh đơn giản chính là tốc độ cơ thể già yếu đi sẽ chậm hơn một chút thôi.
Có lẽ không có lý do gì để gặp Mộc Đức trưởng lão, lúc nãy mới thấy ông ta Cổ Thanh Phong còn không có cảm giác gì cả, nhưng nhìn thấy Hỏa Đức trưởng lão trong lòng thực sự rất xúc động.
Sau khi Hỏa Đức trưởng lão xuất hiện đã cười và nói: “Ta nói Nhị Hạt Tử đã nhiều năm như vậy, ngươi nói ngươi không nhớ gì được lâu cả, vậy sao còn xem trọng tư chất linh căn đến vậy, ngươi đã quên biệt danh Hạt Tử của mình đã đến như thế nào rồi ư?”
Toàn bộ Vân Hà phái, dám đứng trước Mộc Đức chân nhân mà gọi hai từ Hạt Tử chỉ có một người đó chính là Hỏa Đức trưởng lão, mọi người ở đây không nói nhưng trong lòng bọn họ đều rõ biệt danh này của Mộc đức trưởng lão từ đâu đến.
Chuyện này phải bắt đầu từ năm trăm năm trước, nghe nói năm đó Xích Tiêu Quân Vương đã từng tham gia cuộc khảo hạch nhập môn vào Vân Hà phái, dù cho vượt qua khảo hạch nhưng do tư chất linh căn nên đã bị Mộc Đức trưởng lão từ chối ở ngoài cửa, về sau Xích Tiêu Quân Vương vang danh trong thiên hạ, Mộc Đức trưởng lão cũng thành trò cười trong mắt mọi người và gọi hắn là Hạt Tử nhất trong lịch sử.
Đối với việc này Mộc Đức chân nhân có thể nói là canh cánh trong lòng, cũng vì hắn không muốn bị nhắc đến chuyện xấu trong cuộc đời, lúc này bị Hỏa Đức trưởng lão nói ra trước mặt mọi người, Mộc Đức trưởng lão thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, đáp lại từng lời.
“Ta từ sớm đã nói Cổ Thiên Lang là tội nhân Tiên đạo!”
“Tội nhân hay không phải tội nhân thì chúng ta không nói trước, tiểu tử Cổ Thiên Lang kia cuối cùng độ kiếp thành công là thật chứ? Vấn đỉnh Tiên Đạo Quân Vương cũng là thật sao?”
“Đó là hắn đi đường ngang ngõ tắt hắn là ma, nếu với tư chất và linh căn của hắn mười nghìn năm cũng không tu thành tiên, càng không thể vấn đỉnh Tiên Đạo Quân Vương, nếu không phải như thế, sao Tiên đạo lại phán xét hắn.”
“Cổ Thiên Lang tiểu tử kia nhập ma là chuyện sau khi độ kiếp, những người khác không hiểu rõ, nhưng lão tử biết rất rõ ràng tiểu tử kia có thể độ kiếp thành tiên là bản thân có bản lĩnh thực sự, đều do hắn dùng mạng sống đổi được.”
Thấy Mộc Đức trưởng lão lại muốn phản bác điều gì, Hỏa Đức lười nhác phất phất tay, nói: “Được rồi được rồi, vấn đề này lão tử đã nói cùng ngươi nhiều năm như vậy, không muốn nói nhảm với ngươi thêm nữa, chuyện gì nên làm thì cứ làm đi.”
“Ngươi!”
Mộc Đức trưởng lão hừ một tiếng, hất tay áo dài lên quay người rời đi.
Hỏa Đức trưởng lão đi tới, nhìn Cổ Thanh Phong đánh giá một cái, sau đó cũng không hề chào hỏi mà trực tiếp tra xét rõ ràng cổ tay của Cổ Thanh Phong, sắc mặt cũng thay đổi theo đó, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó vui mừng nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Không ai biết vì sao Hỏa Đức trưởng lão liên tục nói ba chữ tốt, ngay cả Cổ Thanh Phong cũng có chút nghi ngờ, không rõ lão già này lại làm điều gì, hỏi: “Cái gì tốt vậy?”
“Hì hì!”
Hỏa Đức nhếch miệng cười cười, vuốt vuốt cái cằm nói: “Tiểu tử, mặc dù ngươi là Trúc Cơ phế thể, nhưng muốn tu luyện lại từ đầu cũng không phải là không thể, ta có cách ngươi có muốn thử một chút hay không?”
Á?
Cổ Thanh Phong vẫn không nghĩ rằng lão già này lại nói ra một câu như vậy, nếu nói phế thể Trúc Cơ, cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện, thì ít ra Cổ Thanh Phong sẽ có cách, lúc này nghe Hỏa Đức nói như vậy lại muốn nghe xem là cách gì, chẳng qua là lúc hắn hỏi thăm thì lão già này lại cười cười thần bí nói: “Đầu tiên ngươi đừng quan tâm là cách gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có muốn thử hay không.”
“Còn có chuyện tốt thế này sao?”
Lúc Cổ Thanh Phong nghi ngờ thì hắn phát hiện có một hiện tượng thú vị, lúc lão già Hỏa Đức nhắc đến chuyện thử, sắc mặt của những đệ tử xung quanh đều rất kỳ lạ, sau đó nhao nhao rời đi, đúng là rời đi giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ, không chỉ có đệ tử mới như thế, ngay cả một số chấp sự của môn phái cũng tranh thủ thời gian cáo lui.
Lúc này, mật khẩu truyền âm của Âuu Dương Dạ truyền đến tai Cổ Thanh Phong.
Ngươi đừng tin vào lời của Hỏa Đức trưởng lão nhé!
Tuyệt đối không được đồng ý với ông ấy!
Lão già gần đay luôn nghiên cứu về trận pháp, thường xuyên tìm đệ tử giúp hắn thí nghiệm trận pháp, rất nhiều đệ tử sau khi trở về đã gặp ác mộng trong nhiều tháng liền, còn có một đệ tử tinh thần thất thường ngươi tuyệt đối không nên đồng ý!
Nghe Âu Dương Dạ nói như vậy, Cổ Thanh Phong bỗng cảm giác không nói nên lời, hắn vẫn không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mà lão già Hỏa Đức vẫn còn tật xấu này. Năm đó lúc hắn làm tạp dịch ở Vân Hà phái đã bị lão già này lừa đi thí nghiệm trận pháp cho hắn, vì thế mà bị giày vò cả nửa tính mạng. Không nghĩ rằng đã hơn năm trăm năm trôi qua, thói xấu của lão già này vẫn không thay đổi.
Đúng vậy!
Bệnh cũ.
Cổ Thanh Phong dường như dám đoán chắc, lão già này nhất định lại tìm được động tiên Thượng Cổ gì đó, có thể không mở được trận pháp cơ quan bên trong, cho nên luôn nghĩ cách phá giải.
Năm đó lão già này thích giở các mánh khóe để cướp động, đã năm trăm năm rồi mà vẫn đang làm chuyện đó!
“Tiểu tử, thế nào? Đây là một cái cơ hội khó kiếm! Hôm nay thấy tiểu tử ngươi dám răn dạy cái lão hồ đồ Mộc Đức kia, lão phu cảm thấy tiểu tử ngươi cũng không tệ, cho nên mới nghĩ cách giúp ngươi.”
Nhìn bộ mặt giả vờ tốt bụng của lão Hỏa Đức trưởng lão kia, cùng với giọng điệu dụ dỗ.
Trong lòng Cổ Thanh Phong vui mừng, màn kịch này không chỉ khiến hắn nhớ tới tình huống năm đó, năm đó lão già này bộ dạng như đức hạnh lắm lừa mình đến thị nghiệm trận pháp giúp hắn, nghĩ kỹ kịch bản đều không có thay đổi, cố nén ý cười gật đầu nói: “Được! Cơ hội tốt như vậy, đồ đần mới không đồng ý.”
Nghe Cổ Thanh Phong đồng ý xong, Âu Dương Dạ liền vội vàng, tranh thủ thời gian truyền âm thuyết phục, chỉ là mật ngữ còn chưa truyền đến thì cặp mắt của Hỏa Đức trưởng lão kia đã nhìn đến, cười hì hì nói: “Âu Dương tiểu nha đầu, có lời gì không thể nói trước mặt lão phu sao, truyền cái mật ngữ gì vậy.”
“A...”
Âu Dương Dạ không nghĩ rằng Hỏa Đức trưởng lão còn có thể phát hiện được mình truyền âm mật ngữ, cúi đầu, ấp úng nói ra: “Hỏa Đức gia gia, hắn là... là bằng hữu của ta... Ngài... ngài đừng...”
“Đừng cái gì! Tiểu nha đầu, lão phu bình thường đối xử với ngươi cũng không tệ. Với lại ngươi thực sự cho rằng lão phu lừa hắn đi thí nghiệm trận pháp sao.”
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ không phải sao?”
“Lão phu vừa rồi có tra xét rõ ràng tình hình của hắn, tình hình của tiểu tử này rất kỳ lạ, tuyệt đối không phải là phế thể Trúc Cơ đơn giản như vậy, lão phu muốn tìm hiểu hắn kỹ một chút.”
“Thật... giả?”
Âu Dương Dạ có chút hoài nghi.
“Cái gì gọi là thật hay giả, lão phu cần gì phải lừa ngươi chứ?” Hỏa Đức trưởng lão phất phất tay nói: “Được, ba ngày sau tới tìm ta, lão phu cam đoan sẽ trả tiểu tử này lành lặn cho ngươi.”
Dứt lời, Hỏa Đức trưởng lão liền dẫn Cổ Thanh Phong rời đi.
Lão già này nhìn cao cao gầy gầy, không những có chút lôi thôi mà bộ dạng dường như hơi say, lúc xuất hiện trong tay còn cầm một cái hồ lô, đang ngửa đầu uống rượu ngon.
Nhìn thấy người này, trên bãi cỏ dù là tiền bối hay là đệ tử củaVân Hà phái đều không có ngoại lệ, đều cúi đầu hành lễ hô lên Hỏa Đức trưởng lão.
Mà nghe nói Hỏa Đức trưởng lão, Cổ Thanh Phong càng vô cùng kinh ngạc, nhìn lão già lôi thôi trước mặt này, trong ánh mắt có ý cười, điều khiến hắn ngạc nhiên là lão già này dường như không thay đổi gì so với năm trăm năm trước, vẫn lôi thôi như vậy, vẫn thô tục như vậy vẫn thích uống rượu như vậy.
Nhưng cũng giống Mộc Đức trưởng lão, đều già đi rất nhiều, dù là tướng mạo hay là tinh khí thần đều kém xa so với năm đó.
Tu luyện ra Kim Đan tuy là có thể trẻ mãi mãi, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi cũng không phải trẻ mãi về mặt ý nghĩa, càng không thể trường sinh đơn giản chính là tốc độ cơ thể già yếu đi sẽ chậm hơn một chút thôi.
Có lẽ không có lý do gì để gặp Mộc Đức trưởng lão, lúc nãy mới thấy ông ta Cổ Thanh Phong còn không có cảm giác gì cả, nhưng nhìn thấy Hỏa Đức trưởng lão trong lòng thực sự rất xúc động.
Sau khi Hỏa Đức trưởng lão xuất hiện đã cười và nói: “Ta nói Nhị Hạt Tử đã nhiều năm như vậy, ngươi nói ngươi không nhớ gì được lâu cả, vậy sao còn xem trọng tư chất linh căn đến vậy, ngươi đã quên biệt danh Hạt Tử của mình đã đến như thế nào rồi ư?”
Toàn bộ Vân Hà phái, dám đứng trước Mộc Đức chân nhân mà gọi hai từ Hạt Tử chỉ có một người đó chính là Hỏa Đức trưởng lão, mọi người ở đây không nói nhưng trong lòng bọn họ đều rõ biệt danh này của Mộc đức trưởng lão từ đâu đến.
Chuyện này phải bắt đầu từ năm trăm năm trước, nghe nói năm đó Xích Tiêu Quân Vương đã từng tham gia cuộc khảo hạch nhập môn vào Vân Hà phái, dù cho vượt qua khảo hạch nhưng do tư chất linh căn nên đã bị Mộc Đức trưởng lão từ chối ở ngoài cửa, về sau Xích Tiêu Quân Vương vang danh trong thiên hạ, Mộc Đức trưởng lão cũng thành trò cười trong mắt mọi người và gọi hắn là Hạt Tử nhất trong lịch sử.
Đối với việc này Mộc Đức chân nhân có thể nói là canh cánh trong lòng, cũng vì hắn không muốn bị nhắc đến chuyện xấu trong cuộc đời, lúc này bị Hỏa Đức trưởng lão nói ra trước mặt mọi người, Mộc Đức trưởng lão thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, đáp lại từng lời.
“Ta từ sớm đã nói Cổ Thiên Lang là tội nhân Tiên đạo!”
“Tội nhân hay không phải tội nhân thì chúng ta không nói trước, tiểu tử Cổ Thiên Lang kia cuối cùng độ kiếp thành công là thật chứ? Vấn đỉnh Tiên Đạo Quân Vương cũng là thật sao?”
“Đó là hắn đi đường ngang ngõ tắt hắn là ma, nếu với tư chất và linh căn của hắn mười nghìn năm cũng không tu thành tiên, càng không thể vấn đỉnh Tiên Đạo Quân Vương, nếu không phải như thế, sao Tiên đạo lại phán xét hắn.”
“Cổ Thiên Lang tiểu tử kia nhập ma là chuyện sau khi độ kiếp, những người khác không hiểu rõ, nhưng lão tử biết rất rõ ràng tiểu tử kia có thể độ kiếp thành tiên là bản thân có bản lĩnh thực sự, đều do hắn dùng mạng sống đổi được.”
Thấy Mộc Đức trưởng lão lại muốn phản bác điều gì, Hỏa Đức lười nhác phất phất tay, nói: “Được rồi được rồi, vấn đề này lão tử đã nói cùng ngươi nhiều năm như vậy, không muốn nói nhảm với ngươi thêm nữa, chuyện gì nên làm thì cứ làm đi.”
“Ngươi!”
Mộc Đức trưởng lão hừ một tiếng, hất tay áo dài lên quay người rời đi.
Hỏa Đức trưởng lão đi tới, nhìn Cổ Thanh Phong đánh giá một cái, sau đó cũng không hề chào hỏi mà trực tiếp tra xét rõ ràng cổ tay của Cổ Thanh Phong, sắc mặt cũng thay đổi theo đó, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó vui mừng nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Không ai biết vì sao Hỏa Đức trưởng lão liên tục nói ba chữ tốt, ngay cả Cổ Thanh Phong cũng có chút nghi ngờ, không rõ lão già này lại làm điều gì, hỏi: “Cái gì tốt vậy?”
“Hì hì!”
Hỏa Đức nhếch miệng cười cười, vuốt vuốt cái cằm nói: “Tiểu tử, mặc dù ngươi là Trúc Cơ phế thể, nhưng muốn tu luyện lại từ đầu cũng không phải là không thể, ta có cách ngươi có muốn thử một chút hay không?”
Á?
Cổ Thanh Phong vẫn không nghĩ rằng lão già này lại nói ra một câu như vậy, nếu nói phế thể Trúc Cơ, cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện, thì ít ra Cổ Thanh Phong sẽ có cách, lúc này nghe Hỏa Đức nói như vậy lại muốn nghe xem là cách gì, chẳng qua là lúc hắn hỏi thăm thì lão già này lại cười cười thần bí nói: “Đầu tiên ngươi đừng quan tâm là cách gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết có muốn thử hay không.”
“Còn có chuyện tốt thế này sao?”
Lúc Cổ Thanh Phong nghi ngờ thì hắn phát hiện có một hiện tượng thú vị, lúc lão già Hỏa Đức nhắc đến chuyện thử, sắc mặt của những đệ tử xung quanh đều rất kỳ lạ, sau đó nhao nhao rời đi, đúng là rời đi giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ, không chỉ có đệ tử mới như thế, ngay cả một số chấp sự của môn phái cũng tranh thủ thời gian cáo lui.
Lúc này, mật khẩu truyền âm của Âuu Dương Dạ truyền đến tai Cổ Thanh Phong.
Ngươi đừng tin vào lời của Hỏa Đức trưởng lão nhé!
Tuyệt đối không được đồng ý với ông ấy!
Lão già gần đay luôn nghiên cứu về trận pháp, thường xuyên tìm đệ tử giúp hắn thí nghiệm trận pháp, rất nhiều đệ tử sau khi trở về đã gặp ác mộng trong nhiều tháng liền, còn có một đệ tử tinh thần thất thường ngươi tuyệt đối không nên đồng ý!
Nghe Âu Dương Dạ nói như vậy, Cổ Thanh Phong bỗng cảm giác không nói nên lời, hắn vẫn không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy mà lão già Hỏa Đức vẫn còn tật xấu này. Năm đó lúc hắn làm tạp dịch ở Vân Hà phái đã bị lão già này lừa đi thí nghiệm trận pháp cho hắn, vì thế mà bị giày vò cả nửa tính mạng. Không nghĩ rằng đã hơn năm trăm năm trôi qua, thói xấu của lão già này vẫn không thay đổi.
Đúng vậy!
Bệnh cũ.
Cổ Thanh Phong dường như dám đoán chắc, lão già này nhất định lại tìm được động tiên Thượng Cổ gì đó, có thể không mở được trận pháp cơ quan bên trong, cho nên luôn nghĩ cách phá giải.
Năm đó lão già này thích giở các mánh khóe để cướp động, đã năm trăm năm rồi mà vẫn đang làm chuyện đó!
“Tiểu tử, thế nào? Đây là một cái cơ hội khó kiếm! Hôm nay thấy tiểu tử ngươi dám răn dạy cái lão hồ đồ Mộc Đức kia, lão phu cảm thấy tiểu tử ngươi cũng không tệ, cho nên mới nghĩ cách giúp ngươi.”
Nhìn bộ mặt giả vờ tốt bụng của lão Hỏa Đức trưởng lão kia, cùng với giọng điệu dụ dỗ.
Trong lòng Cổ Thanh Phong vui mừng, màn kịch này không chỉ khiến hắn nhớ tới tình huống năm đó, năm đó lão già này bộ dạng như đức hạnh lắm lừa mình đến thị nghiệm trận pháp giúp hắn, nghĩ kỹ kịch bản đều không có thay đổi, cố nén ý cười gật đầu nói: “Được! Cơ hội tốt như vậy, đồ đần mới không đồng ý.”
Nghe Cổ Thanh Phong đồng ý xong, Âu Dương Dạ liền vội vàng, tranh thủ thời gian truyền âm thuyết phục, chỉ là mật ngữ còn chưa truyền đến thì cặp mắt của Hỏa Đức trưởng lão kia đã nhìn đến, cười hì hì nói: “Âu Dương tiểu nha đầu, có lời gì không thể nói trước mặt lão phu sao, truyền cái mật ngữ gì vậy.”
“A...”
Âu Dương Dạ không nghĩ rằng Hỏa Đức trưởng lão còn có thể phát hiện được mình truyền âm mật ngữ, cúi đầu, ấp úng nói ra: “Hỏa Đức gia gia, hắn là... là bằng hữu của ta... Ngài... ngài đừng...”
“Đừng cái gì! Tiểu nha đầu, lão phu bình thường đối xử với ngươi cũng không tệ. Với lại ngươi thực sự cho rằng lão phu lừa hắn đi thí nghiệm trận pháp sao.”
“Chẳng lẽ... chẳng lẽ không phải sao?”
“Lão phu vừa rồi có tra xét rõ ràng tình hình của hắn, tình hình của tiểu tử này rất kỳ lạ, tuyệt đối không phải là phế thể Trúc Cơ đơn giản như vậy, lão phu muốn tìm hiểu hắn kỹ một chút.”
“Thật... giả?”
Âu Dương Dạ có chút hoài nghi.
“Cái gì gọi là thật hay giả, lão phu cần gì phải lừa ngươi chứ?” Hỏa Đức trưởng lão phất phất tay nói: “Được, ba ngày sau tới tìm ta, lão phu cam đoan sẽ trả tiểu tử này lành lặn cho ngươi.”
Dứt lời, Hỏa Đức trưởng lão liền dẫn Cổ Thanh Phong rời đi.
/100
|