Mặt trời lặn ở phía tây.
Bận rộn đến trưa, sau khi gieo hết hạt giống xuống một mẫu Linh Điền, lúc này hắn mới rời đi.
Về phần những lo lắng của Âu Dương Dạ kia, hắn căn bản chẳng để tâm chút nào, ngược lại khi tiểu nha đầu kia nói ra những lo lắng đó làm cho Cổ Thanh Phong có cảm giác rất thân quen, chính xác thì những lời nha đầu kia nói lúc chiều nay với sư tỷ đã làm cho hắn rất xúc động.
Năm đó, khi hắn còn làm tạp dịch tại Vân Hà phái hắn đã thích một vị sư tỷ, phải suy nghĩ rất nhiều hắn mới giám động chạm đến vị sư tỷ đó, đáng tiếc năm đó hắn chỉ là một tên tạp dịch, mà vị sư tỷ cũng giống như Âu Dương Dạ bây giờ là nội môn đệ tử của Vân Hà phái.
Sau đó khi tình cảm này bị người ta phát hiện ra, kết quả có thể tưởng tượng được rằng tất cả mọi người, trên dưới của Vân Hà phái đều phản đối, từ những lời nói nhục nhã khó nghe của các đệ tử, đến những lời châm chọc của trưởng bối các môn phái cho đến giờ trong ký ức hắn vẫn như mới.
Cho dù năm đó Cổ Thanh Phong đang trong thời kỳ điên cuồng của tuổi trẻ, bị mọi người phản đối thì hắn lại càng kiên trì đáng tiếc năm đó điều hắn muốn làm lại không làm được, hắn không có thân phận, không có địa vị cũng không có tu vi, cuối cùng vì không muốn làm cho sư tỷ khó xử hắn đã ôm hận ra đi.
Hắn còn nhớ rõ tên của sư tỷ là Hồng Tụ.
Đó là lần đầu tiên hắn rung động.
Sau đó hắn đã từng quay lại tìm, biết được Hồng Tụ sư tỷ đã lấy chồng, từ đó về sau Cổ Thanh Phong không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan tới Hồng Tụ.
Bây giờ thời gian qua đi năm trăm năm, một lần nữa trở lại Vân Hà phái, vậy mà dường như lại gặp lại sự việc như đã từng xảy ra, cho dù chuyện này từ đầu đến cuối đều chỉ là vì giúp nha đầu Âu Dương Dạ kia, cũng không phải là thật, nhưng lúc buổi chiều nghe thấy những lời Âu Dương Dạ nói với sư tỷ quả thực làm hắn rất xúc động.
Lắc đầu, thở dài một tiếng, hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Khi trở về vườn Linh Ẩn của Hậu Sơn cũng là lúc chạng vạng tối, cũng không biết Hỏa Đức lão đầu nhi kia đi nơi nào, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, trong lúc rảnh rỗi Cổ Thanh Phong liền tĩnh tu.
Sau khi bị Thiên đạo thẩm phán, đại đạo của hắn căn bản bị hủy, một thân tu vi đều tán loạn, Tiên Ma vương tọa bị đoạt, mang ý nghĩa vô thượng Tiên Ma chi thể cũng bị đánh về nguyên hình, thành nhục thể phàm thai.
Nếu muốn tu luyện, chỉ có một con đường chính là trúc cơ lại.
Đối với Cổ Thanh Phong mà nói trúc cơ cũng không phải là việc gì khó, mặc dù hắn bây giờ bị trở về nguyên hình, tất cả đều mất hết nhưng thân thể hắn dù sao cũng đã trải qua rèn luyện Cửu U Tổ Hỏa, Thiên đạo có lẽ có thể đem hắn vô thượng Tiên Ma chi thể đánh về nhục thể phàm thai, nhưng không cách nào phá hủy Cửu U huyết mạch trong cơ thể hắn.
Dựa vào Cửu U huyết mạch, cộng thêm kinh nghiệm tu luyện năm trăm năm của hắn, trúc cơ lại đơn giản dễ như trở bàn tay.
Mấy ngày qua, tinh thần và cơ thể yếu đuối của Cổ Thanh Phong cũng dần dần khôi phục, hắn cũng không còn phải cố gắng để hít thở nữa, bởi vì toàn thân hắn trên mỗi lỗ chân lông đều là đan điền, mỗi một phút mỗi một giây đều tại tự chủ hút vào linh khí giữa trời đất.
Cứ như thế linh khí không ngừng được nạp vào cơ thể thông qua các lỗ chân lông, làm dịu đi những đau đớn trong lục phủ ngũ tạng của hắn, cũng làm dịu đi toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn, đến Vân Hà phái không mấy ngày mà linh lực trong cơ thể hắn đã giống như dòng chảy cuồn cuộn của sông Trường Giang, sông Hoàng Hà.
Cứ như vậy tĩnh tu một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau khi mặt trời mới nhú lên.
Cổ Thanh Phong phát hiện Hỏa Đức lão đầu nhi kia vẫn chưa trở về.
Hỏa Đức lão đầu nhi kia cũng không thể tưởng tượng nổi, mấy trăm năm không thấy lão tử thật vất vả trở về một chuyến tìm hắn ôn chuyện cũ, vậy mà hắn biến đi chơi mất.
Cổ Thanh Phong không biết Hỏa Đức đi nơi nào, cũng lười đi tìm cũng may lão đầu nhi này cất giữ không ít rượu ngon.
Buổi sáng dậy đầu tiên hắn đi rửa mặt, từ trong mật thất của Hỏa Đức thấy có đề hai vò rượu ngon liền ngồi trong đình viện tắm nắng.
Hỏa Đức lão đầu nhi này cũng coi như người biết thưởng thức rượu ngon, thế này mà không nói ra chỗ cất giữ rượu ngon chứ.
Cổ Thanh Phong thích uống rượu, từ nhỏ đến lớn chưa từng ngừng lúc nào, từ trần gian tới Thiên giới, phàm là có thể uống rượu hầu như đều hưởng qua, phải nói hương vị làm cho hắn nhớ nhất vẫn là ở Cửu U, từ mấy Luân hồi say thắng được Hắc Nhật lão ma đầu, uống một ngụm rượu vào tuyệt đối là một cơn say đến luân hồi, uống cái đó gọi là một thống khoái.
Luân hồi say của Hắc Nhật lão ma đầu, ta nhớ rất kỹ công thức, nhưng các nguồn liệu dùng để phối thì không dễ tìm tý nào.
Cổ Thanh Phong nghĩ có cơ hội sẽ tự tay ủ ra chút rượu này, coi như không ủ ra được Luân hồi say thật giống như của Hắc Nhật lão ma đầu thì ủ ra một loại giả cũng được.
Đang nghĩ ngợi, Vương Đại Sơn đột nhiên chạy vào, tiểu tử này nhìn thần sắc vội vàng hai mắt đỏ ngầu bùm dính đầy gò má, khi trông thấy Cổ Thanh Phong gọi lên một tiếng ông nội công tử, sau đó lại chạy vào trong phòng.
Đại Sơn, ngươi làm sao?
Không sao... không sao...
Vương Đại Sơn quay lưng về phía Cổ Thanh Phong, giống như có chút chột dạ.
Cổ Thanh Phong đi qua, nhìn hắn hỏi: Ngươi giống như đã khóc ấy, chuyện gì xảy ra vậy?
Ông nội công tử, tiểu nhân...tiểu nhân không có chuyện gì...
Mặt ngươi bị làm sao thế...
Cổ Thanh Phong đẩy Vương Đại Sơn quay mặt ra nhìn, nhíu chặt lông mày nhìn má của Đại Sơn sưng đỏ lên, bên trên còn in dấu một bàn tay, các vết đều bầm tím, khóe miệng còn dính vết máu.
Ngươi không phải là đi Linh Điền sao? Ai mà hung ác đánh ngươi thành ra bộ dạng này?
Ông nội công tử, tiểu nhân thật không có chuyện gì người đừng hỏi nữa.
Vương Đại Sơn bụm mặt lại cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cổ Thanh Phong nhìn vào ánh mắt cố tình né tránh của Vương Đại Sơn hỏi: Có phải việc có liên quan đến ta? Nhìn Vương Đại Sơn không trả lời, Cổ Thanh Phong lại nói: Vẫn không nói ra à, ngươi không nói đợi một lúc ta đi sang Linh Điền bên kia cũng sẽ biết thôi.
Nghe thấy Cổ Thanh Phong muốn đi Linh Điền, Vương Đại Sơn vội vàng nói: Ông nội công tử, người không thể đi!
Ồ? Xem ra thật đúng là vì ta rồi. Cổ Thanh Phong it nhiều cũng có thể đoán ra được phần nào liền nói: Ta đi một chuyến Linh Điền xem thế nào.
Ông nội công tử, người không nên đi Âu Dương sư tỷ nói không để người đi!
Vừa nghe đến Âu Dương Dạ, Cổ Thanh Phong trong lòng cũng đã hiểu phần nào, từ trong phòng thuốc tìm chút thuốc mỡ bôi vào vết thương trên mặt cho Vương Đại Sơn, vừa băng bó vừa nói: Rốt cuộc là chuyện gì đây.
Là như thế này ạ... Lúc buổi sáng, tiểu nhân...tiểu nhân đang thu hoạch ở Linh Điền thì có mấy sư huynh ngoại môn chẳng nói lời nào liền bới hết những hạt giống mà hôm qua người vừa gieo xuống, tiểu nhân... tiểu nhân thấy thế không nhịn được liền nói vài câu. Bọn chúng... liền đánh tiểu nhân một trận, sau đó... sau đó Âu Dương sư tỷ không biết thế nào mà lại biết chuyện này. Sư tỷ nói tiểu nhân về trước, và căn dặn không được nói chuyện này cho người biết sư tỷ sẽ tự xử lý việc này.
Một lũ ranh con, lông còn chưa mọc đủ, mà ra tay lại tàn ác vậy.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương cho Vương Đại Sơn, Cổ Thanh Phong đứng dậy nói: Đi, đi Linh điền xem thế nào.
Vương Đại Sơn vẻ mặt cầu xin, lo lắng nói: Ông nội công tử, người...không nên đi ạ!
Cổ Thanh Phong uống một hơi cạn chén rượu, bình tĩnh nói: Phá hủy Linh Điền của ta là chuyện nhỏ, ta cũng không quan tâm nhưng má của ngươi bị một phát tát như thế này cũng là vì ta mà chịu trận, tuyệt đối không thể cứ tính như vậy là xong.
Lại nhét hũ rượu vào túi trữ đồ, Cổ Thanh Phong thần sắc chẳng rõ tâm trạng gì, cài hết các cúc áo lại, rất lạnh lùng nói.
Cả đời ta việc gì cũng có thể nhịn được, nhưng duy nhất một việc tuyệt đối không thể nhịn được là có người vì ta mà bị thương tổn, chuyện này kể cả lúc ta còn nhỏ cũng không thể nhịn được, lớn lên càng không thể nhịn nổi, trước đây và sau này ta cũng không nhẫn nhị, đây là nguyên tắc làm người của ta, cũng ranh giới cuối cùng cơ bản nhất.
Ông nội công tử, coi như xong ạ, bọn chúng đều là ngoại môn đệ tử của Vân Hà phái bọn tiểu nhân không thể chạm vào! Quên đi thôi.
Mấy bọn ranh con ấy, kể cả chúng là đệ tử của Vân Hà phái, cho dù là tiên hay là ma, ta cũng không quan tâm ngay cả ông trời vì ta mà đánh ngươi, ta cũng sẽ đòi trả lại!
Đi!
Bận rộn đến trưa, sau khi gieo hết hạt giống xuống một mẫu Linh Điền, lúc này hắn mới rời đi.
Về phần những lo lắng của Âu Dương Dạ kia, hắn căn bản chẳng để tâm chút nào, ngược lại khi tiểu nha đầu kia nói ra những lo lắng đó làm cho Cổ Thanh Phong có cảm giác rất thân quen, chính xác thì những lời nha đầu kia nói lúc chiều nay với sư tỷ đã làm cho hắn rất xúc động.
Năm đó, khi hắn còn làm tạp dịch tại Vân Hà phái hắn đã thích một vị sư tỷ, phải suy nghĩ rất nhiều hắn mới giám động chạm đến vị sư tỷ đó, đáng tiếc năm đó hắn chỉ là một tên tạp dịch, mà vị sư tỷ cũng giống như Âu Dương Dạ bây giờ là nội môn đệ tử của Vân Hà phái.
Sau đó khi tình cảm này bị người ta phát hiện ra, kết quả có thể tưởng tượng được rằng tất cả mọi người, trên dưới của Vân Hà phái đều phản đối, từ những lời nói nhục nhã khó nghe của các đệ tử, đến những lời châm chọc của trưởng bối các môn phái cho đến giờ trong ký ức hắn vẫn như mới.
Cho dù năm đó Cổ Thanh Phong đang trong thời kỳ điên cuồng của tuổi trẻ, bị mọi người phản đối thì hắn lại càng kiên trì đáng tiếc năm đó điều hắn muốn làm lại không làm được, hắn không có thân phận, không có địa vị cũng không có tu vi, cuối cùng vì không muốn làm cho sư tỷ khó xử hắn đã ôm hận ra đi.
Hắn còn nhớ rõ tên của sư tỷ là Hồng Tụ.
Đó là lần đầu tiên hắn rung động.
Sau đó hắn đã từng quay lại tìm, biết được Hồng Tụ sư tỷ đã lấy chồng, từ đó về sau Cổ Thanh Phong không còn nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan tới Hồng Tụ.
Bây giờ thời gian qua đi năm trăm năm, một lần nữa trở lại Vân Hà phái, vậy mà dường như lại gặp lại sự việc như đã từng xảy ra, cho dù chuyện này từ đầu đến cuối đều chỉ là vì giúp nha đầu Âu Dương Dạ kia, cũng không phải là thật, nhưng lúc buổi chiều nghe thấy những lời Âu Dương Dạ nói với sư tỷ quả thực làm hắn rất xúc động.
Lắc đầu, thở dài một tiếng, hắn không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Khi trở về vườn Linh Ẩn của Hậu Sơn cũng là lúc chạng vạng tối, cũng không biết Hỏa Đức lão đầu nhi kia đi nơi nào, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, trong lúc rảnh rỗi Cổ Thanh Phong liền tĩnh tu.
Sau khi bị Thiên đạo thẩm phán, đại đạo của hắn căn bản bị hủy, một thân tu vi đều tán loạn, Tiên Ma vương tọa bị đoạt, mang ý nghĩa vô thượng Tiên Ma chi thể cũng bị đánh về nguyên hình, thành nhục thể phàm thai.
Nếu muốn tu luyện, chỉ có một con đường chính là trúc cơ lại.
Đối với Cổ Thanh Phong mà nói trúc cơ cũng không phải là việc gì khó, mặc dù hắn bây giờ bị trở về nguyên hình, tất cả đều mất hết nhưng thân thể hắn dù sao cũng đã trải qua rèn luyện Cửu U Tổ Hỏa, Thiên đạo có lẽ có thể đem hắn vô thượng Tiên Ma chi thể đánh về nhục thể phàm thai, nhưng không cách nào phá hủy Cửu U huyết mạch trong cơ thể hắn.
Dựa vào Cửu U huyết mạch, cộng thêm kinh nghiệm tu luyện năm trăm năm của hắn, trúc cơ lại đơn giản dễ như trở bàn tay.
Mấy ngày qua, tinh thần và cơ thể yếu đuối của Cổ Thanh Phong cũng dần dần khôi phục, hắn cũng không còn phải cố gắng để hít thở nữa, bởi vì toàn thân hắn trên mỗi lỗ chân lông đều là đan điền, mỗi một phút mỗi một giây đều tại tự chủ hút vào linh khí giữa trời đất.
Cứ như thế linh khí không ngừng được nạp vào cơ thể thông qua các lỗ chân lông, làm dịu đi những đau đớn trong lục phủ ngũ tạng của hắn, cũng làm dịu đi toàn bộ kinh mạch trong cơ thể hắn, đến Vân Hà phái không mấy ngày mà linh lực trong cơ thể hắn đã giống như dòng chảy cuồn cuộn của sông Trường Giang, sông Hoàng Hà.
Cứ như vậy tĩnh tu một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau khi mặt trời mới nhú lên.
Cổ Thanh Phong phát hiện Hỏa Đức lão đầu nhi kia vẫn chưa trở về.
Hỏa Đức lão đầu nhi kia cũng không thể tưởng tượng nổi, mấy trăm năm không thấy lão tử thật vất vả trở về một chuyến tìm hắn ôn chuyện cũ, vậy mà hắn biến đi chơi mất.
Cổ Thanh Phong không biết Hỏa Đức đi nơi nào, cũng lười đi tìm cũng may lão đầu nhi này cất giữ không ít rượu ngon.
Buổi sáng dậy đầu tiên hắn đi rửa mặt, từ trong mật thất của Hỏa Đức thấy có đề hai vò rượu ngon liền ngồi trong đình viện tắm nắng.
Hỏa Đức lão đầu nhi này cũng coi như người biết thưởng thức rượu ngon, thế này mà không nói ra chỗ cất giữ rượu ngon chứ.
Cổ Thanh Phong thích uống rượu, từ nhỏ đến lớn chưa từng ngừng lúc nào, từ trần gian tới Thiên giới, phàm là có thể uống rượu hầu như đều hưởng qua, phải nói hương vị làm cho hắn nhớ nhất vẫn là ở Cửu U, từ mấy Luân hồi say thắng được Hắc Nhật lão ma đầu, uống một ngụm rượu vào tuyệt đối là một cơn say đến luân hồi, uống cái đó gọi là một thống khoái.
Luân hồi say của Hắc Nhật lão ma đầu, ta nhớ rất kỹ công thức, nhưng các nguồn liệu dùng để phối thì không dễ tìm tý nào.
Cổ Thanh Phong nghĩ có cơ hội sẽ tự tay ủ ra chút rượu này, coi như không ủ ra được Luân hồi say thật giống như của Hắc Nhật lão ma đầu thì ủ ra một loại giả cũng được.
Đang nghĩ ngợi, Vương Đại Sơn đột nhiên chạy vào, tiểu tử này nhìn thần sắc vội vàng hai mắt đỏ ngầu bùm dính đầy gò má, khi trông thấy Cổ Thanh Phong gọi lên một tiếng ông nội công tử, sau đó lại chạy vào trong phòng.
Đại Sơn, ngươi làm sao?
Không sao... không sao...
Vương Đại Sơn quay lưng về phía Cổ Thanh Phong, giống như có chút chột dạ.
Cổ Thanh Phong đi qua, nhìn hắn hỏi: Ngươi giống như đã khóc ấy, chuyện gì xảy ra vậy?
Ông nội công tử, tiểu nhân...tiểu nhân không có chuyện gì...
Mặt ngươi bị làm sao thế...
Cổ Thanh Phong đẩy Vương Đại Sơn quay mặt ra nhìn, nhíu chặt lông mày nhìn má của Đại Sơn sưng đỏ lên, bên trên còn in dấu một bàn tay, các vết đều bầm tím, khóe miệng còn dính vết máu.
Ngươi không phải là đi Linh Điền sao? Ai mà hung ác đánh ngươi thành ra bộ dạng này?
Ông nội công tử, tiểu nhân thật không có chuyện gì người đừng hỏi nữa.
Vương Đại Sơn bụm mặt lại cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cổ Thanh Phong nhìn vào ánh mắt cố tình né tránh của Vương Đại Sơn hỏi: Có phải việc có liên quan đến ta? Nhìn Vương Đại Sơn không trả lời, Cổ Thanh Phong lại nói: Vẫn không nói ra à, ngươi không nói đợi một lúc ta đi sang Linh Điền bên kia cũng sẽ biết thôi.
Nghe thấy Cổ Thanh Phong muốn đi Linh Điền, Vương Đại Sơn vội vàng nói: Ông nội công tử, người không thể đi!
Ồ? Xem ra thật đúng là vì ta rồi. Cổ Thanh Phong it nhiều cũng có thể đoán ra được phần nào liền nói: Ta đi một chuyến Linh Điền xem thế nào.
Ông nội công tử, người không nên đi Âu Dương sư tỷ nói không để người đi!
Vừa nghe đến Âu Dương Dạ, Cổ Thanh Phong trong lòng cũng đã hiểu phần nào, từ trong phòng thuốc tìm chút thuốc mỡ bôi vào vết thương trên mặt cho Vương Đại Sơn, vừa băng bó vừa nói: Rốt cuộc là chuyện gì đây.
Là như thế này ạ... Lúc buổi sáng, tiểu nhân...tiểu nhân đang thu hoạch ở Linh Điền thì có mấy sư huynh ngoại môn chẳng nói lời nào liền bới hết những hạt giống mà hôm qua người vừa gieo xuống, tiểu nhân... tiểu nhân thấy thế không nhịn được liền nói vài câu. Bọn chúng... liền đánh tiểu nhân một trận, sau đó... sau đó Âu Dương sư tỷ không biết thế nào mà lại biết chuyện này. Sư tỷ nói tiểu nhân về trước, và căn dặn không được nói chuyện này cho người biết sư tỷ sẽ tự xử lý việc này.
Một lũ ranh con, lông còn chưa mọc đủ, mà ra tay lại tàn ác vậy.
Sau khi băng bó cẩn thận vết thương cho Vương Đại Sơn, Cổ Thanh Phong đứng dậy nói: Đi, đi Linh điền xem thế nào.
Vương Đại Sơn vẻ mặt cầu xin, lo lắng nói: Ông nội công tử, người...không nên đi ạ!
Cổ Thanh Phong uống một hơi cạn chén rượu, bình tĩnh nói: Phá hủy Linh Điền của ta là chuyện nhỏ, ta cũng không quan tâm nhưng má của ngươi bị một phát tát như thế này cũng là vì ta mà chịu trận, tuyệt đối không thể cứ tính như vậy là xong.
Lại nhét hũ rượu vào túi trữ đồ, Cổ Thanh Phong thần sắc chẳng rõ tâm trạng gì, cài hết các cúc áo lại, rất lạnh lùng nói.
Cả đời ta việc gì cũng có thể nhịn được, nhưng duy nhất một việc tuyệt đối không thể nhịn được là có người vì ta mà bị thương tổn, chuyện này kể cả lúc ta còn nhỏ cũng không thể nhịn được, lớn lên càng không thể nhịn nổi, trước đây và sau này ta cũng không nhẫn nhị, đây là nguyên tắc làm người của ta, cũng ranh giới cuối cùng cơ bản nhất.
Ông nội công tử, coi như xong ạ, bọn chúng đều là ngoại môn đệ tử của Vân Hà phái bọn tiểu nhân không thể chạm vào! Quên đi thôi.
Mấy bọn ranh con ấy, kể cả chúng là đệ tử của Vân Hà phái, cho dù là tiên hay là ma, ta cũng không quan tâm ngay cả ông trời vì ta mà đánh ngươi, ta cũng sẽ đòi trả lại!
Đi!
/100
|