Bất luận là Hỏa Đức khuyên nhủ thế nào thì Cổ Thanh Phong vẫn chỉ câu nói đó.
Hỏa Đức người là ân nhân cứu mạng của ta, nếu là giúp người thì sao cũng được, nhưng duy nhất việc phái Vân Hà là không được.
Thấy hắn kiên quyết như thế, Hỏa Đức vừa tức giận vừa sốt ruột, nắm đấm “bộp” một tiếng xuống mặt bàn, quát lên.
“Cổ tiểu tử, việc này ngươi giúp thì giúp, mà không giúp thì cũng phải giúp. Nếu nhà ngươi không giúp, lão phu sẽ hét ầm lên cho cả thế gian này biết là tiểu tử ngươi đã trở về, hừ! E là ngươi vẫn chưa biết? Đám tiên nhân của Tiên Triều đang lùng ngươi khắp nơi, nếu biết ngươi đã về…hehe! Bọn họ nhất định sẽ cắt cổ ngươi bằng mọi giá!”
“Ái chà, Hỏa Đức ta không nhìn ra là ngươi cũng biết uy hiếp người khác rồi đấy? Ngươi tài giỏi rồi.” Cổ Thanh Phong cười giễu cợt. Trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu bạc, đôi mắt u ám chứa đựng sự ngông cuồng. Hắn nâng chén rượu trong tay nốc cạn, nhếch mép cười bất cần, hét lên.
“Chỉ là lũ Tiên Triều mà thôi, ông mi đã dám tiêu diệt nó lần một thì sẽ dám tiêu diệt nó lần hai. Đừng có nói lũ Tiên Triều cai quản thế tục giới mà ngay cả lũ cai quản tiên giới thì ông mi cũng quyết tiêu diệt nó!”
“Tên tiểu tử thối tha ngươi!”
Hỏa Đức tức giận nghiến chặt răng nhưng cũng không có cách nào phản bác lại được.
Hắn biết Cổ Thanh Phong có bản lĩnh đó, và càng có cái gan đó. Còn về lũ Thiên giới, tuy rằng Hỏa Đức không biết Cổ Thanh Phong rốt cục đã làm những gì ở Thiên giới nhưng với những gì mà hắn hiểu về Cổ Thanh Phong thì trong trời đất này không có việc gì là hắn không dám làm. Tiểu tử này đã bị Thiên Đạo phán quyết xuống thì hắn cũng hoàn toàn có thể làm những việc tiêu diệt tất cả thật!
Khốn kiếp!
Tiểu tử này trời không sợ, đất không sợ, đúng là không dọa được hắn!
Ài!
Hỏa Đức lại cầu xin: “Cổ tiểu tử, ngươi nể mặt ta mà giúp chúng, coi như ta xin ngươi có được không?”
“Hỏa Đức à, không phải ta không muốn giúp ngươi nhưng ta thật sự mệt mỏi rồi không muốn dây dưa nữa.” Cổ Thanh Phong thở dài nói: “Ta cũng mới tỉnh lại sau khi bị Thiên Đạo phán quyết nên giờ rất yếu, ngươi cho ta yên ổn nghỉ ngơi vài năm có được không?”
“Nếu như đợi được thì ta đã không cầu xin ngươi. Hai tên nhãi Kim Đức và Thủy Đức giờ ép kinh quá, nếu cứ đợi nữa thì sớm muộn bọn chúng cũng sẽ cướp mất phái Vân Hà. Cổ tiểu tử, ngươi làm phước giúp ta một lần.”
Lúc này một cánh cửa đá trong động phủ đột nhiên mở ra, một ông lão râu tóc bạc phơ từ trong bước ra. Ông lão nhìn bộ dạng yếu ớt sắc mặt trắng bệch. Sau khi bước ra thấy Cổ Thanh Phòng, ông vô cùng xúc động giọng thều thào: “Quân Vương… đúng là… ngài… đúng thật là… ngài.”
Nói rồi ông lão quỳ phục xuống đất: “Lão nô là Thổ Đức xin bái kiến… bái kiến Quân Vương.”
Hả?
Thổ đức?
Cổ Thanh Phong liếc nhìn Hỏa Đức, như có ý thận trọng muốn hỏi tại sao Thổ Đức lại biết mình trở về, tại sao lại có thể ở đây.
Hỏa Đức gãi gãi đầu không dám nhìn thẳng, hiển nhiên là có chút ngại ngùng.
“Sự việc năm đó đều do lỗi của lão nô, là lão nô có mắt không tròng đều do lão nô không biết gì tại đây lão nô xin… xin khấu đầu đền tội với Quân Vương… mong Quân Vương đại nhân đại lượng…”
Thấy Hỏa Đức dập đầu nhận lỗi Cổ Thanh Phong vội vàng bước lên ngăn lại và nói: “Thổ Đức tiền bối, lão làm gì vậy. Sự việc năm đó ta không để bụng đâu, lúc nãy chỉ là có ý trêu Hỏa Đức thôi lão đứng lên đã.”
Nói thật lòng là sự việc năm đó ở phái Vân Hà tuy Cổ Thanh Phong có oán hận nhưng cũng chỉ oán hận mà thôi chứ không để trong lòng. Huống hồ sự việc đã qua đi bao năm như vậy, hắn đã quên từ lâu. Vừa rồi hắn nói ra đúng là để trêu chọc Hỏa Đức thôi.
“Không! Quân Vương… lão nô luôn muốn được đền tội với Quân Vương về sự việc năm đó nhưng tiếc là chưa có cơ hội. Hôm nay… bất luận thế nào cũng xin Quân Vương chấp nhận lời xin lỗi của lão nô.”
Thổ Đức quỳ trên đất, khấu đầu xin lỗi: “Hôm đó Quân Vương đã quỳ ba ngày ba đêm trước cửa của lão nô, hôm nay… hôm nay lão nô nguyện quỳ đây tới chết không tham cầu có được sự tha thứ của Quân Vương, chỉ xin được nhận tội lỗi mình đã gây ra năm đó.”
Chợt Hỏa Đức cũng bước tới, quỳ phục xuống đất: “Cổ tiểu tử, lần này ta cũng bất chấp hết rồi, ta xin quỳ với ngươi ngươi hãy giúp ta.”
Cổ Thanh Phong bước lên ngăn lại, nhưng nói sao hai người cũng không chịu đứng lên. Hắn chẳng buồn khuyên nhủ gì nữa ngồi xuống ghế rồi nhìn dáng vẻ lụ khụ già yếu của chưởng môn Thổ Đức, lại nhìn sang Hỏa Đức lắc đầu thở dài:
“Thôi được rồi, các người đứng lên đã để cho ta vài ngày suy nghĩ.”
“Cổ tiểu tử, ngươi chấp thuận đi.”
Hỏa Đức tiếp tục khuyên giải nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Cổ Thanh Phong ngắt lời: “Hỏa Đức, ngươi cũng chớ ép ta, ta đã nói sẽ suy nghĩ vài ngày các ngươi đứng hết lên đi.”
“Nếu ngươi không đồng ý thì ta và sư huynh sẽ không đứng dậy.”
“Cổ Thanh Phong đứng dậy, nhấc chén rượu lên ngửa cổ uống rồi lạnh nhạt nói: “Nếu không đứng dậy thì cứ tiếp tục quỳ đi.” Nói rồi bỏ đi.
Nhìn Cổ Thanh Phong bỏ đi mà đầu không thèm ngoảnh lại, Hỏa Đức muốn khóc mà không được liền chửi một câu: “Tên khốn kiếp, tên tiểu tử này vẫn cái tính như vậy.”
“Sư huynh, huynh yếu quá rồi, đứng dậy đi.”
“Sư đệ à… đệ cứ để huynh quỳ… Bất luận là Quân Vương có chấp thuận hay không thì ta cũng sẽ vẫn quỳ tiếp… Năm đó đuổi Quân Vương ra khỏi phái Vân Hà là lỗi lầm lớn nhất trong đời ta… ta không còn nhiều thời gian nữa… hi vọng trước lúc nhắm mắt có thể có được… sự tha thứ của Quân Vương…”
“Ài!”
Hỏa Đức thở dài, không khuyên nhủ nữa. Hắn biết sự việc này luôn giày vò chưởng môn sư huynh. Bao năm nay sư huynh đều tự trách mình. Được Cổ tiểu tử tha thứ âu cũng là tâm nguyện của huynh ấy.
...
Phái Vân Hà.
Bên trong trạch viện.
Âu Dương Dạ ngồi ở đình, đầu cúi xuống hai tay nắm lấy tóc khuôn mặt xinh đẹp giờ trông thật tiều tụy.
Đúng thế.
Tiều tụy.
Đã hai ngày nàng không ngủ dường như sắp đổ quỵ rồi.
Hai ngày trước, sự việc Hồng Diệp sơn cốc đã lan truyền khắp phái Vân Hà.
Hai tên đệ tử ngoại môn bị trật khớp cánh tay, tám đệ tử sung vù mặt chưa đỡ.
Đệ tử nội môn là Vân Hồng, Diệp Hủy bị nội thương, gãy rời cẳng xương.
Lý Sâm xương cổ tay vỡ nát, Đan Điền thì hoảng loạn thổ huyết không ngừng, pháp bảo đã bị đoạt mất.
Đàm Tư Như phi kiếm bị hủy, Đan Điền gặp khó khăn.
Các bề trên của phái Vân Hà nổi giận, đặc biệt là sư phụ của Lý Sâm. Đại chấp sự Quảng Nguyên sau khi biết sự việc liền ngay hôm đó mang theo rất đông chấp sự đến Linh Ẩn Viên phía sau núi, nhưng tiếc rằng không tìm thấy Cổ Thanh Phong.
Nghe tạp dịch trong Linh Ẩn Viên nói sau khi trở về thì Cổ Thanh Phong đã rời đi cùng Hỏa Đức trưởng lão.
Có người suy đoán Hỏa Đức trưởng lão đã kéo Cổ Thanh Phong đi thử nghiệm trận pháp rồi.
Không ai biết Hỏa Đức trưởng lão đi đâu.
Cho dù có biết thì cũng không ai dám đến quấy rầy.
Rốt cục thì ai cũng biết rằng Hỏa Đức trưởng lão không dễ động vào.
Chỉ có thể chờ. Chờ Hỏa Đức trưởng lão làm xong thí nghiệm thì sẽ hỏi tội Cổ Thanh Phong.
Mười đệ tử ngoại môn bị đánh, bốn đệ tử nội môn bị thương. Đây quả là việc động trời, nhất là bốn đệ tử nội môn bị thương đó đều là những người tài xuất sắc được bồi dưỡng đặc biệt, ngày hôm nay lại bị một người ngoài đánh như vậy thì làm sao các bề trên của phái Vân Hà có thể chịu đựng được, huống hồ trong đám người bị đánh có Lý Sâm.
Tất cả đều biết Lý Sâm là công tử nhà Phong Ảnh Lý gia. Lý gia là gia tộc danh tiếng hiển hách của cả Thanh Dương Địa giới. Các ca ca của Lý Sâm, một vị là đệ tử hàng đầu một vị là thân truyền đệ tử. Sư phụ của họ là đại chấp sự của môn phái, gia gia là trưởng lão ngoại môn của môn phái thúc thúc là bang chủ của bang phái dưới quyền.
Giờ đây Lý Sâm bị đánh như vậy thì cũng đủ biết nhà Lý gia sẽ phẫn nộ đến nhường nào.
Làm sao bây giờ?
Âu Dương Dạ không biết làm thế nào.
Nếu biết được phải làm sao thì nàng đã không phải hai ngày hai đêm không chợp mắt.
Hối hận không?
Rất hối hận.
Hối hận lúc đầu không nên tìm Cổ Thanh Phong để giả mạo Xích Viêm công tử. Nếu không vậy thì đã không xảy ra nhiều việc như thế này.
Thế nhưng việc đã đến nước này thì hối hận có ích gì.
Nàng không biết Cô Thanh Phong rốt cục là người thế nào, giờ phút này nàng cũng không muốn biết.
Nàng chỉ muốn Cổ Thanh Phong có thể sống sót mà rời đi.
Cảm giác có người đi vào trong sân, Âu Dương Dạ ngẩng đầu lên thì phát hiện một nữ nhân bước vào.
Không ai khác, chính là Đàm Tư Như.
“Sư tỷ, tỷ… tỷ không sao chứ?”
Âu Dương Dạ cảm thấy có lỗi nên hỏi một câu dù nàng cảm thấy việc này đều do sư tỷ tự chuốc lấy. Nhưng Đàm Tư Như rốt cục vẫn là sư tỷ của nàng, trong đáy lòng nàng vẫn thấy có lỗi với sư tỷ.
“Hừ! Ngươi vẫn còn gọi ta là sư tỷ? Xin lỗi, ta không dám có một sư muội như ngươi.”
Đàm Tư Như cay độc nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dạ, cười lạnh: “Ngươi thật oai phong có một đạo lữ lợi hại như vậy ta sao dám làm sư tỷ của ngươi, lần này là mạng ta lớn nếu lần sau không biết chừng hôm nào lại bị đạo lữ của ngươi đánh chết cũng nên.”
“Sư tỷ, tỷ…”
Âu Dương Dạ nhíu mạnh đôi lông mày lá liễu. Đàm Tư Như đã nói như vậy thì nàng cũng không khách khí nữa mà trả lời: “Sư tỷ, nếu như không phải là tỷ động thủ trước thì Cổ Thanh Phong sao có thể đánh tỷ. Đây rõ ràng là tỷ tự chuốc lấy.”
“Ha ha! Ta tự chuốc lấy? Ha ha”
Đàm Tư Như bất giác cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo, rồi lại nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dạ, nghiến răng kèn kẹt: “Ta nói cho ngươi biết Âu Dương Dạ, ngươi đừng vội đắc ý, đợi Hỏa Đức trưởng lão mang theo tên họ Cổ kia quay về thì hắn nhất định sẽ chết rất thảm, rất thảm. Các vị đại chấp sự như Quảng Nguyên, và còn gia gia của Lý Sâm đều đang vô cùng tức giận thề phải phanh thây tên họ Cổ kia thành nghìn mảnh… ngươi cứ chờ đi!”
Đột nhiên một thiếu nữ bộ dạng hốt hoảng chạy vào: “Âu Dương sư tỷ không xong rồi.”
“Tiểu Đào, sao thế?”
Thiếu nữ tên Tiểu Đào đó giọng đầy lo lắng: “Hỏa Đức trưởng lão… đã… đã dẫn theo… dẫn theo Xích Viêm công tử… trở về rồi… hơn nữa… hơn nữa đại chấp sự Quảng Nguyên… bọn họ… rất đông bọn họ đã đi Linh Ẩn Viên, còn có… còn có cả Mộc Đức trưởng lão… Mộc Đức trưởng lão cũng đi.”
Cái gì!
Nghe vậy, Âu Dương Dạ mặt biến sắc, không kịp suy nghĩ vội chạy ngay ra ngoài.
Nàng muốn đi cứu Cổ Thanh Phong.
Dù rằng nàng không biết phải cứu như thế nào.
Nhưng nàng phải đi.
Trong lòng Âu Dương Dạ biết rõ việc này là do lỗi của mình, là do mình mà ra. Nếu Cổ Thanh Phong phải chết nơi này thì cả đời nàng cũng không tha thứ cho bản thân.
Hỏa Đức người là ân nhân cứu mạng của ta, nếu là giúp người thì sao cũng được, nhưng duy nhất việc phái Vân Hà là không được.
Thấy hắn kiên quyết như thế, Hỏa Đức vừa tức giận vừa sốt ruột, nắm đấm “bộp” một tiếng xuống mặt bàn, quát lên.
“Cổ tiểu tử, việc này ngươi giúp thì giúp, mà không giúp thì cũng phải giúp. Nếu nhà ngươi không giúp, lão phu sẽ hét ầm lên cho cả thế gian này biết là tiểu tử ngươi đã trở về, hừ! E là ngươi vẫn chưa biết? Đám tiên nhân của Tiên Triều đang lùng ngươi khắp nơi, nếu biết ngươi đã về…hehe! Bọn họ nhất định sẽ cắt cổ ngươi bằng mọi giá!”
“Ái chà, Hỏa Đức ta không nhìn ra là ngươi cũng biết uy hiếp người khác rồi đấy? Ngươi tài giỏi rồi.” Cổ Thanh Phong cười giễu cợt. Trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ kiêu bạc, đôi mắt u ám chứa đựng sự ngông cuồng. Hắn nâng chén rượu trong tay nốc cạn, nhếch mép cười bất cần, hét lên.
“Chỉ là lũ Tiên Triều mà thôi, ông mi đã dám tiêu diệt nó lần một thì sẽ dám tiêu diệt nó lần hai. Đừng có nói lũ Tiên Triều cai quản thế tục giới mà ngay cả lũ cai quản tiên giới thì ông mi cũng quyết tiêu diệt nó!”
“Tên tiểu tử thối tha ngươi!”
Hỏa Đức tức giận nghiến chặt răng nhưng cũng không có cách nào phản bác lại được.
Hắn biết Cổ Thanh Phong có bản lĩnh đó, và càng có cái gan đó. Còn về lũ Thiên giới, tuy rằng Hỏa Đức không biết Cổ Thanh Phong rốt cục đã làm những gì ở Thiên giới nhưng với những gì mà hắn hiểu về Cổ Thanh Phong thì trong trời đất này không có việc gì là hắn không dám làm. Tiểu tử này đã bị Thiên Đạo phán quyết xuống thì hắn cũng hoàn toàn có thể làm những việc tiêu diệt tất cả thật!
Khốn kiếp!
Tiểu tử này trời không sợ, đất không sợ, đúng là không dọa được hắn!
Ài!
Hỏa Đức lại cầu xin: “Cổ tiểu tử, ngươi nể mặt ta mà giúp chúng, coi như ta xin ngươi có được không?”
“Hỏa Đức à, không phải ta không muốn giúp ngươi nhưng ta thật sự mệt mỏi rồi không muốn dây dưa nữa.” Cổ Thanh Phong thở dài nói: “Ta cũng mới tỉnh lại sau khi bị Thiên Đạo phán quyết nên giờ rất yếu, ngươi cho ta yên ổn nghỉ ngơi vài năm có được không?”
“Nếu như đợi được thì ta đã không cầu xin ngươi. Hai tên nhãi Kim Đức và Thủy Đức giờ ép kinh quá, nếu cứ đợi nữa thì sớm muộn bọn chúng cũng sẽ cướp mất phái Vân Hà. Cổ tiểu tử, ngươi làm phước giúp ta một lần.”
Lúc này một cánh cửa đá trong động phủ đột nhiên mở ra, một ông lão râu tóc bạc phơ từ trong bước ra. Ông lão nhìn bộ dạng yếu ớt sắc mặt trắng bệch. Sau khi bước ra thấy Cổ Thanh Phòng, ông vô cùng xúc động giọng thều thào: “Quân Vương… đúng là… ngài… đúng thật là… ngài.”
Nói rồi ông lão quỳ phục xuống đất: “Lão nô là Thổ Đức xin bái kiến… bái kiến Quân Vương.”
Hả?
Thổ đức?
Cổ Thanh Phong liếc nhìn Hỏa Đức, như có ý thận trọng muốn hỏi tại sao Thổ Đức lại biết mình trở về, tại sao lại có thể ở đây.
Hỏa Đức gãi gãi đầu không dám nhìn thẳng, hiển nhiên là có chút ngại ngùng.
“Sự việc năm đó đều do lỗi của lão nô, là lão nô có mắt không tròng đều do lão nô không biết gì tại đây lão nô xin… xin khấu đầu đền tội với Quân Vương… mong Quân Vương đại nhân đại lượng…”
Thấy Hỏa Đức dập đầu nhận lỗi Cổ Thanh Phong vội vàng bước lên ngăn lại và nói: “Thổ Đức tiền bối, lão làm gì vậy. Sự việc năm đó ta không để bụng đâu, lúc nãy chỉ là có ý trêu Hỏa Đức thôi lão đứng lên đã.”
Nói thật lòng là sự việc năm đó ở phái Vân Hà tuy Cổ Thanh Phong có oán hận nhưng cũng chỉ oán hận mà thôi chứ không để trong lòng. Huống hồ sự việc đã qua đi bao năm như vậy, hắn đã quên từ lâu. Vừa rồi hắn nói ra đúng là để trêu chọc Hỏa Đức thôi.
“Không! Quân Vương… lão nô luôn muốn được đền tội với Quân Vương về sự việc năm đó nhưng tiếc là chưa có cơ hội. Hôm nay… bất luận thế nào cũng xin Quân Vương chấp nhận lời xin lỗi của lão nô.”
Thổ Đức quỳ trên đất, khấu đầu xin lỗi: “Hôm đó Quân Vương đã quỳ ba ngày ba đêm trước cửa của lão nô, hôm nay… hôm nay lão nô nguyện quỳ đây tới chết không tham cầu có được sự tha thứ của Quân Vương, chỉ xin được nhận tội lỗi mình đã gây ra năm đó.”
Chợt Hỏa Đức cũng bước tới, quỳ phục xuống đất: “Cổ tiểu tử, lần này ta cũng bất chấp hết rồi, ta xin quỳ với ngươi ngươi hãy giúp ta.”
Cổ Thanh Phong bước lên ngăn lại, nhưng nói sao hai người cũng không chịu đứng lên. Hắn chẳng buồn khuyên nhủ gì nữa ngồi xuống ghế rồi nhìn dáng vẻ lụ khụ già yếu của chưởng môn Thổ Đức, lại nhìn sang Hỏa Đức lắc đầu thở dài:
“Thôi được rồi, các người đứng lên đã để cho ta vài ngày suy nghĩ.”
“Cổ tiểu tử, ngươi chấp thuận đi.”
Hỏa Đức tiếp tục khuyên giải nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Cổ Thanh Phong ngắt lời: “Hỏa Đức, ngươi cũng chớ ép ta, ta đã nói sẽ suy nghĩ vài ngày các ngươi đứng hết lên đi.”
“Nếu ngươi không đồng ý thì ta và sư huynh sẽ không đứng dậy.”
“Cổ Thanh Phong đứng dậy, nhấc chén rượu lên ngửa cổ uống rồi lạnh nhạt nói: “Nếu không đứng dậy thì cứ tiếp tục quỳ đi.” Nói rồi bỏ đi.
Nhìn Cổ Thanh Phong bỏ đi mà đầu không thèm ngoảnh lại, Hỏa Đức muốn khóc mà không được liền chửi một câu: “Tên khốn kiếp, tên tiểu tử này vẫn cái tính như vậy.”
“Sư huynh, huynh yếu quá rồi, đứng dậy đi.”
“Sư đệ à… đệ cứ để huynh quỳ… Bất luận là Quân Vương có chấp thuận hay không thì ta cũng sẽ vẫn quỳ tiếp… Năm đó đuổi Quân Vương ra khỏi phái Vân Hà là lỗi lầm lớn nhất trong đời ta… ta không còn nhiều thời gian nữa… hi vọng trước lúc nhắm mắt có thể có được… sự tha thứ của Quân Vương…”
“Ài!”
Hỏa Đức thở dài, không khuyên nhủ nữa. Hắn biết sự việc này luôn giày vò chưởng môn sư huynh. Bao năm nay sư huynh đều tự trách mình. Được Cổ tiểu tử tha thứ âu cũng là tâm nguyện của huynh ấy.
...
Phái Vân Hà.
Bên trong trạch viện.
Âu Dương Dạ ngồi ở đình, đầu cúi xuống hai tay nắm lấy tóc khuôn mặt xinh đẹp giờ trông thật tiều tụy.
Đúng thế.
Tiều tụy.
Đã hai ngày nàng không ngủ dường như sắp đổ quỵ rồi.
Hai ngày trước, sự việc Hồng Diệp sơn cốc đã lan truyền khắp phái Vân Hà.
Hai tên đệ tử ngoại môn bị trật khớp cánh tay, tám đệ tử sung vù mặt chưa đỡ.
Đệ tử nội môn là Vân Hồng, Diệp Hủy bị nội thương, gãy rời cẳng xương.
Lý Sâm xương cổ tay vỡ nát, Đan Điền thì hoảng loạn thổ huyết không ngừng, pháp bảo đã bị đoạt mất.
Đàm Tư Như phi kiếm bị hủy, Đan Điền gặp khó khăn.
Các bề trên của phái Vân Hà nổi giận, đặc biệt là sư phụ của Lý Sâm. Đại chấp sự Quảng Nguyên sau khi biết sự việc liền ngay hôm đó mang theo rất đông chấp sự đến Linh Ẩn Viên phía sau núi, nhưng tiếc rằng không tìm thấy Cổ Thanh Phong.
Nghe tạp dịch trong Linh Ẩn Viên nói sau khi trở về thì Cổ Thanh Phong đã rời đi cùng Hỏa Đức trưởng lão.
Có người suy đoán Hỏa Đức trưởng lão đã kéo Cổ Thanh Phong đi thử nghiệm trận pháp rồi.
Không ai biết Hỏa Đức trưởng lão đi đâu.
Cho dù có biết thì cũng không ai dám đến quấy rầy.
Rốt cục thì ai cũng biết rằng Hỏa Đức trưởng lão không dễ động vào.
Chỉ có thể chờ. Chờ Hỏa Đức trưởng lão làm xong thí nghiệm thì sẽ hỏi tội Cổ Thanh Phong.
Mười đệ tử ngoại môn bị đánh, bốn đệ tử nội môn bị thương. Đây quả là việc động trời, nhất là bốn đệ tử nội môn bị thương đó đều là những người tài xuất sắc được bồi dưỡng đặc biệt, ngày hôm nay lại bị một người ngoài đánh như vậy thì làm sao các bề trên của phái Vân Hà có thể chịu đựng được, huống hồ trong đám người bị đánh có Lý Sâm.
Tất cả đều biết Lý Sâm là công tử nhà Phong Ảnh Lý gia. Lý gia là gia tộc danh tiếng hiển hách của cả Thanh Dương Địa giới. Các ca ca của Lý Sâm, một vị là đệ tử hàng đầu một vị là thân truyền đệ tử. Sư phụ của họ là đại chấp sự của môn phái, gia gia là trưởng lão ngoại môn của môn phái thúc thúc là bang chủ của bang phái dưới quyền.
Giờ đây Lý Sâm bị đánh như vậy thì cũng đủ biết nhà Lý gia sẽ phẫn nộ đến nhường nào.
Làm sao bây giờ?
Âu Dương Dạ không biết làm thế nào.
Nếu biết được phải làm sao thì nàng đã không phải hai ngày hai đêm không chợp mắt.
Hối hận không?
Rất hối hận.
Hối hận lúc đầu không nên tìm Cổ Thanh Phong để giả mạo Xích Viêm công tử. Nếu không vậy thì đã không xảy ra nhiều việc như thế này.
Thế nhưng việc đã đến nước này thì hối hận có ích gì.
Nàng không biết Cô Thanh Phong rốt cục là người thế nào, giờ phút này nàng cũng không muốn biết.
Nàng chỉ muốn Cổ Thanh Phong có thể sống sót mà rời đi.
Cảm giác có người đi vào trong sân, Âu Dương Dạ ngẩng đầu lên thì phát hiện một nữ nhân bước vào.
Không ai khác, chính là Đàm Tư Như.
“Sư tỷ, tỷ… tỷ không sao chứ?”
Âu Dương Dạ cảm thấy có lỗi nên hỏi một câu dù nàng cảm thấy việc này đều do sư tỷ tự chuốc lấy. Nhưng Đàm Tư Như rốt cục vẫn là sư tỷ của nàng, trong đáy lòng nàng vẫn thấy có lỗi với sư tỷ.
“Hừ! Ngươi vẫn còn gọi ta là sư tỷ? Xin lỗi, ta không dám có một sư muội như ngươi.”
Đàm Tư Như cay độc nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dạ, cười lạnh: “Ngươi thật oai phong có một đạo lữ lợi hại như vậy ta sao dám làm sư tỷ của ngươi, lần này là mạng ta lớn nếu lần sau không biết chừng hôm nào lại bị đạo lữ của ngươi đánh chết cũng nên.”
“Sư tỷ, tỷ…”
Âu Dương Dạ nhíu mạnh đôi lông mày lá liễu. Đàm Tư Như đã nói như vậy thì nàng cũng không khách khí nữa mà trả lời: “Sư tỷ, nếu như không phải là tỷ động thủ trước thì Cổ Thanh Phong sao có thể đánh tỷ. Đây rõ ràng là tỷ tự chuốc lấy.”
“Ha ha! Ta tự chuốc lấy? Ha ha”
Đàm Tư Như bất giác cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo, rồi lại nhìn chằm chằm vào Âu Dương Dạ, nghiến răng kèn kẹt: “Ta nói cho ngươi biết Âu Dương Dạ, ngươi đừng vội đắc ý, đợi Hỏa Đức trưởng lão mang theo tên họ Cổ kia quay về thì hắn nhất định sẽ chết rất thảm, rất thảm. Các vị đại chấp sự như Quảng Nguyên, và còn gia gia của Lý Sâm đều đang vô cùng tức giận thề phải phanh thây tên họ Cổ kia thành nghìn mảnh… ngươi cứ chờ đi!”
Đột nhiên một thiếu nữ bộ dạng hốt hoảng chạy vào: “Âu Dương sư tỷ không xong rồi.”
“Tiểu Đào, sao thế?”
Thiếu nữ tên Tiểu Đào đó giọng đầy lo lắng: “Hỏa Đức trưởng lão… đã… đã dẫn theo… dẫn theo Xích Viêm công tử… trở về rồi… hơn nữa… hơn nữa đại chấp sự Quảng Nguyên… bọn họ… rất đông bọn họ đã đi Linh Ẩn Viên, còn có… còn có cả Mộc Đức trưởng lão… Mộc Đức trưởng lão cũng đi.”
Cái gì!
Nghe vậy, Âu Dương Dạ mặt biến sắc, không kịp suy nghĩ vội chạy ngay ra ngoài.
Nàng muốn đi cứu Cổ Thanh Phong.
Dù rằng nàng không biết phải cứu như thế nào.
Nhưng nàng phải đi.
Trong lòng Âu Dương Dạ biết rõ việc này là do lỗi của mình, là do mình mà ra. Nếu Cổ Thanh Phong phải chết nơi này thì cả đời nàng cũng không tha thứ cho bản thân.
/100
|