Nếu lúc trước hình ảnh Cổ Thanh Phong nằm trên ghế còn Hỏa Đức trưởng lão bên cạnh hầu hạ khiến người ta cảm thấy thật quái lạ khó hiểu.
Thì những gì xảy ra vào giờ phút này không chỉ là quái lạ khó hiểu nữa.
Mà hoàn toàn khiến cho không ai hiểu gì.
Cũng bởi vì Lý Sâm mắng hắn một câu phế vật mà kết quả bị Hỏa Đức lão gia tát cho một cú ngất đi, còn vị trưởng lão ngoại môn Lý Tử Hoành thì bị mắng té tát.
Nói Lý Tử Hoành không biết cái gì với cái gì?
Nói rằng nếu là trước kia thì cả nhà Lý gia từ lớn đến bé đều sớm đi gặp Diêm Vương rồi?
Là nói Cổ Thanh Phong sao?
Hắn ta không phài là một phế vật với trúc cơ thất bại sao?
Trước kia thì hắn có thể lợi hại cỡ nào?
Cứ coi như trước kia hắn xuất chúng hơn người, giỏi lắm thì là một thiên tài mà thôi. Thiên tài như vậy tuy không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, hắn có thể lợi hại đến đâu chứ.
Lẽ nào gia thế của tên Cổ Thanh Phong này rất kinh khủng, có thể đến mức thoải mái tàn sát cả nhà Phong Cảnh Lý gia ư?
Không biết!
Không ai biết rõ ràng.
Lý Tử Hoành đứng chôn chân đó mặt đỏ bừng tức giận. Tuy ngài là người nhà Lý gia, lại là trưởng lão ngoại môn của phái Vân Hà nhưng cũng không dám đôi co với Hỏa Đức lão gia tính khí nổi nóng, lại tu luyện bảy trăm năm.
“Hỏa Đức trưởng lão, Lý Sâm dù gì cũng là đệ tử nội môn nay bị người ngoài đánh trọng thương như vậy, nếu người như ta không lên tiếng thì e sẽ tổn hại đến thanh danh của phái Vân Hà chúng ta.”
Đại chấp sư Quảng Nguyên với biểu cảm rất ngạo mạn và thản nhiên, vừa nói vừa quét mắt vào Cổ Thanh Phong đang nằm trên ghế thái sư kia với ánh mắt của một con rắn độc.
“Quảng Nguyên à, được đấy ngươi tài giỏi rồi.” Hỏa Đức liếc nhìn hắn, cười nhạt: “Lại còn dám nịnh nọt ta rồi, không hổ danh là đệ tử của sư phụ Kim Đức!”
“Đại trưởng lão hiểu lầm rồi.” Quảng Nguyên vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, nói tiếp: “Ta biết người này rất quan trọng đối với đại trưởng lão nhưng hắn đã đánh người thì hắn phải chịu nhận hình phạt tương ứng. Hi vọng đại trưởng lão hãy vì danh tiếng của phái Vân Hà mà chớ bao che tiếp cho hắn.”
“Ranh con, ngươi vẫn chưa hết chuyện đúng không?”
Hỏa Đức lập tức nổi giận. Cổ Thanh Phong vốn đã đồng ý sẽ suy nghĩ vài hôm, ngài đã phải ở cạnh hầu hạ cẩn thận, sợ làm hắn không vui. Vậy mà giờ cái lũ nhãi ranh này không mở mắt ra, còn đến đây gây sự. Ngài đã khuyên nhủ chúng rời đi mà chúng còn làm tới.
Hỏa Đức không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Quảng Nguyên. Ngài động thủ như vậy khiến Quảng Nguyên cũng khiếp sợ, không giữ được bình tĩnh nữa mặt mũi biến sắc, kinh hãi hét: “Hỏa Đức trưởng lão, người! Người làm gì vậy?”
“Làm gì ư?”
“Hỏa Đức mặt sầm sì, lạnh lùng hét lên: “Ta cho ngươi thể diện ngươi không cần!Ngươi không phải nói là muốn xử phạt hắn à? Lão tử hôm nay sẽ cho ngươi cơ hội! Đi! Đi xử phạt hắn đi! Lão tử hôm nay xem ngươi có khả năng đó không! Đi!”
Hỏa Đức kéo mạnh, một phát đã hất tung Quảng Nguyên ra xa.
Quảng Nguyên mặt mũi xanh lét, khóe mép bất giác giật giật. Là đệ tử của Kim Đức trưởng lão, lại là đại chấp sự của phái Vân Hà, ngài chưa từng phải chịu nỗi nhục này. Nhưng đối diện với cơn thịnh nộ này của Hỏa Đức trưởng lão thì ngài cũng chỉ dám tức mà không dám nói gì.
“Thằng nhãi con! Không phải ngươi muốn xử phạt sao? Ra tay đi? Sao lại dúm vào thế kia? Không dám à?”
Hỏa Đức trừng mắt tức giận, gầm giọng thét lớn.
Phía đối diện.
Người đó.
Chàng thanh niên đó
Nam tử áo trắng đó từ đầu đến cuối vẫn nằm trên ghế thái sư, chân vắt lên đầu hơi cụp xuống trên gương mặt tuấn tú không có một sắc thái biểu cảm nào, nhất là đôi mắt u ám thâm thúy kia khiến người ta khó hiểu.
Có lẽ đã bị những lời nói của Hỏa Đức dọa cho sợ.
Cũng có lẽ bởi vẻ u ám toát ra từ trên người Cổ Thanh Phong. Và cả sự yên tĩnh không thuộc về nơi này.
Đến mức Quảng Nguyên đờ người ra đấy, không dám ra tay, cứ nhìn trân trối vào Cổ Thanh Phong, tựa như muốn nhìn xuyên qua hắn. Chỉ có điều càng nhìn ngài lại càng thấy sợ hãi, đặc biệt là cảm giác thâm u trên người Cổ Thanh Phong khiến toàn thân ngài bứt rứt, như thể sự sống này đang dần mất đi. Đúng là một cảm giác như thế khiến ngài cứ nhìn và linh hồn ngài bất giác run rẩy.
Khi ngài chạm vào ánh mắt của Cổ Thanh Phong, ngài thấy như mình bị rơi xuống Cửu U địa ngục. Thời khắc này ngài cảm thấy mình như cát bụi, mà là cát bụi trong địa ngục, một loại địa ngục sặc mùi chết chóc. Lúc này bị Cổ Thanh Phong nhìn vào như vậy ngài như thấy một địa ngục chết chóc đột nhiên nổi lên trận cuồng phong nuốt chửng sinh mạng của ngài.
Tại sao lại như vậy!
Ngài không biết.
Quảng Nguyên nghĩ không thông được, mà cũng không hiểu được.
Phía đối diện, Cổ Thanh Phong nâng chén rượu lên ghé sát miệng, đôi mắt hơi ti hí nhìn Quảng Nguyên, cười nhàn nhạt: “Nhà ngươi chính là Quảng Nguyên?
“Ngươi!” Quảng Nguyên vừa mở miệng thì thấy tiếng như hơi khàn khan, vội hít một hơi sâu hỏi lại giọng nghi ngờ: “Còn nhà ngươi là ai?”
Cổ Thanh Phong cười mà không đáp, chỉ nhìn Quảng Nguyên, suy nghĩ của hắn như đang quay ngược lại những năm tháng tuổi trẻ thời niên thiếu.
Năm ấy hắn còn làm tạp dịch trong phái Vân Hà.
Còn Quảng Nguyên mới là đệ tử nội môn của phái Vân Hà.
Năm đó Quảng Nguyên làm nhục hắn.
Cổ Thanh Phong đánh trả hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Đương nhiên sau đó Cổ Thanh Phong đã phải trả một cái giá rất đắt cho việc này, suýt chút nữa bị sư phụ của Quảng Nguyên là Kim Đức chân nhân đánh chết.
Nghĩ mãi nghĩ mãi rồi hắn bất giác cảm thán, thời gian trôi qua quá nhanh.
Một cái chớp mắt mà đã năm trăm năm.
Cổ Thanh Phong lắc đầu cười cười rồi rút từ trong túi ra một pháp bảo to bằng nắm tay, cười nói: “Đây là của nhà ngươi phải không, cầm về đi.”
Kim Hà Thất Tinh Tháp!
Quảng Nguyên vừa nhìn đã nhận ngay ra đây chính là pháp bảo mình tặng cho đồ đệ Lý Sâm. Ngài cũng biết pháp bảo này đã bị chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt cướp mất khi ở Hồng Diệp sơn cốc.
“Sao thế, không muốn nhận à?”
Cổ Thanh Phong cười mỉm, tiện tay vứt chiếc im Hà Thất Tinh Tháp đó đi, rồi lại rót cho mình chén rượu, miệng nói: “Được rồi, việc này cứ thế thôi, ngươi dẫn đồ đệ về đi.”
Cứ thế thôi? Về đi?
Giọng điệu Cổ Thanh Phong nhẹ tênh như gió thoảng, thần thái nhàn nhã, bình thản giống như hắn đang tha tội cho Quảng Nguyên vậy.
Đây là!
Có gì sai sai vậy?
Giờ là Quảng Nguyên đến tìm hắn xử tội chứ!
Người có tội là hắn mà!
Mà sao nghe khẩu khí của hắn thì cứ như là hắn tha tội cho Quảng Nguyên vậy.
Đây rốt cuộc… rốt cuộc là chuyện gì?
Không ai biết cả. Tất cả đều cảm thấy thật kì lạ, đặc biệt là Âu Dương Dạ đứng ở bên. Từ khi bước vào trong vườn này và nhìn thấy cảnh tượng Hỏa Đức lão gia hầu hạ Cổ Thanh Phong là tiểu nha đầu này đã không hiểu chuyện gì. Giờ phút này nhìn thấy Cổ Thanh Phong ngồi trên như một vương quân tha tội cho Quảng Nguyên với một giọng điệu nhẹ nhàng bình thản mà nàng cảm thấy suy nghĩ trong đầu càng thêm rối rắm.
Âu Dương Dạ không hiểu Cổ Thanh Phong dựa vào cái gì mà có được thần thái vững vàng tựa núi Thái Sơn như vậy.
Hắn rốt cục là dựa vào cái gì?
Không biết.
Nàng không biết, Lý Tử Hoành không biết, Đàm Tư Như, Vân Hồng và Diệp Hủy đều không biết.
Đương nhiên, Quảng Nguyên cũng không biết.
Nếu như bình thường có người dám nói với ngài bằng giọng điệu đấy thì Quảng Nguyên nhất định sẽ cho hắn ta phải trả giá.
Nhưng giờ đây ngài không dám.
Những lời Hỏa Đức nói khi nãy đã khiến ngài có chút e ngại, cộng thêm vẻ điềm tĩnh khác thường toát lên từ chàng trai này khiến ngài sợ hãi thật sự.
“Tên nhãi ranh kia, ngươi không nghe thấy hay muốn gì? Kêu ngươi về kìa nhanh nhẹn lên.”
Hỏa Đức vội vàng thúc giục. Tất cả mọi người ở đây cũng chỉ có ngài mới biết được tại sao Cổ Thanh Phong lại có thể điềm tĩnh như thế.
Nói một cách chính xác thì ngay cả ngài cũng không biết.
Bởi với sự hiểu biết về Cổ Thanh Phong thì ngài tưởng hắn sẽ giết ngay Quảng Nguyên hoặc chí ít thì cũng phải chặt đi một chân của hắn nhưng không ngờ Cổ Thanh Phong lại cho Quảng Nguyên ra về như thế.
Điều này cũng không giống với tính cách của tiểu tử này.
Tiểu tử này năm đó là ác vô cùng.
Hỏa Đức còn biết Cổ Thanh Phong trước giờ chưa bao giờ nương tay với kẻ thù. Ngài đã từng không dưới một lần chứng kiến những thủ đoạn mà Cổ Thanh Phong đối xử với kẻ thù, thật sự vô cùng ác độc. Giết ngay là nhẹ nhàng nhất, rút gân lột da đập xương cũng đều là những trò con nít. Hắn thích nhất trò hút linh hồn. Sau khi hút, nếu đã xả được cơn giận thì hắn sẽ tinh chế linh hồn đó, còn nếu cơn giận vẫn còn thì hắn sẽ tiếp tục hành hạ khiến linh hồn bị giày vò suốt cả một kiếp.
Cổ Thanh Phong trước đây từng đối xử với kẻ thù như vậy, đó là điều không phải nghi ngờ.
Người khác không biết nhưng Hỏa Đức thì rất rõ. Quảng Nguyên lúc trước đã từng làm nhục Cổ Thanh Phong, còn hại hắn suýt mất mạng.
Vậy mà hôm nay tiểu tử này lại tha cho hắn.
Không hiểu.
Ngài cũng chả buồn nghĩ nữa. Nhìn thấy Quảng Nguyên vẫn đứng đờ ở đấy, Hỏa Đức lại nổi cơn tam bành.
“Thằng nhãi kia, cho ngươi thể diện còn không biết đường, nhanh cút đi đứng đó chờ chết à!”
Nói rồi Hỏa Đức nhấc bổng Quảng Nguyên lên vứt hắn ra ngoài.
Thì những gì xảy ra vào giờ phút này không chỉ là quái lạ khó hiểu nữa.
Mà hoàn toàn khiến cho không ai hiểu gì.
Cũng bởi vì Lý Sâm mắng hắn một câu phế vật mà kết quả bị Hỏa Đức lão gia tát cho một cú ngất đi, còn vị trưởng lão ngoại môn Lý Tử Hoành thì bị mắng té tát.
Nói Lý Tử Hoành không biết cái gì với cái gì?
Nói rằng nếu là trước kia thì cả nhà Lý gia từ lớn đến bé đều sớm đi gặp Diêm Vương rồi?
Là nói Cổ Thanh Phong sao?
Hắn ta không phài là một phế vật với trúc cơ thất bại sao?
Trước kia thì hắn có thể lợi hại cỡ nào?
Cứ coi như trước kia hắn xuất chúng hơn người, giỏi lắm thì là một thiên tài mà thôi. Thiên tài như vậy tuy không nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, hắn có thể lợi hại đến đâu chứ.
Lẽ nào gia thế của tên Cổ Thanh Phong này rất kinh khủng, có thể đến mức thoải mái tàn sát cả nhà Phong Cảnh Lý gia ư?
Không biết!
Không ai biết rõ ràng.
Lý Tử Hoành đứng chôn chân đó mặt đỏ bừng tức giận. Tuy ngài là người nhà Lý gia, lại là trưởng lão ngoại môn của phái Vân Hà nhưng cũng không dám đôi co với Hỏa Đức lão gia tính khí nổi nóng, lại tu luyện bảy trăm năm.
“Hỏa Đức trưởng lão, Lý Sâm dù gì cũng là đệ tử nội môn nay bị người ngoài đánh trọng thương như vậy, nếu người như ta không lên tiếng thì e sẽ tổn hại đến thanh danh của phái Vân Hà chúng ta.”
Đại chấp sư Quảng Nguyên với biểu cảm rất ngạo mạn và thản nhiên, vừa nói vừa quét mắt vào Cổ Thanh Phong đang nằm trên ghế thái sư kia với ánh mắt của một con rắn độc.
“Quảng Nguyên à, được đấy ngươi tài giỏi rồi.” Hỏa Đức liếc nhìn hắn, cười nhạt: “Lại còn dám nịnh nọt ta rồi, không hổ danh là đệ tử của sư phụ Kim Đức!”
“Đại trưởng lão hiểu lầm rồi.” Quảng Nguyên vẫn giữ bộ mặt thản nhiên, nói tiếp: “Ta biết người này rất quan trọng đối với đại trưởng lão nhưng hắn đã đánh người thì hắn phải chịu nhận hình phạt tương ứng. Hi vọng đại trưởng lão hãy vì danh tiếng của phái Vân Hà mà chớ bao che tiếp cho hắn.”
“Ranh con, ngươi vẫn chưa hết chuyện đúng không?”
Hỏa Đức lập tức nổi giận. Cổ Thanh Phong vốn đã đồng ý sẽ suy nghĩ vài hôm, ngài đã phải ở cạnh hầu hạ cẩn thận, sợ làm hắn không vui. Vậy mà giờ cái lũ nhãi ranh này không mở mắt ra, còn đến đây gây sự. Ngài đã khuyên nhủ chúng rời đi mà chúng còn làm tới.
Hỏa Đức không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo Quảng Nguyên. Ngài động thủ như vậy khiến Quảng Nguyên cũng khiếp sợ, không giữ được bình tĩnh nữa mặt mũi biến sắc, kinh hãi hét: “Hỏa Đức trưởng lão, người! Người làm gì vậy?”
“Làm gì ư?”
“Hỏa Đức mặt sầm sì, lạnh lùng hét lên: “Ta cho ngươi thể diện ngươi không cần!Ngươi không phải nói là muốn xử phạt hắn à? Lão tử hôm nay sẽ cho ngươi cơ hội! Đi! Đi xử phạt hắn đi! Lão tử hôm nay xem ngươi có khả năng đó không! Đi!”
Hỏa Đức kéo mạnh, một phát đã hất tung Quảng Nguyên ra xa.
Quảng Nguyên mặt mũi xanh lét, khóe mép bất giác giật giật. Là đệ tử của Kim Đức trưởng lão, lại là đại chấp sự của phái Vân Hà, ngài chưa từng phải chịu nỗi nhục này. Nhưng đối diện với cơn thịnh nộ này của Hỏa Đức trưởng lão thì ngài cũng chỉ dám tức mà không dám nói gì.
“Thằng nhãi con! Không phải ngươi muốn xử phạt sao? Ra tay đi? Sao lại dúm vào thế kia? Không dám à?”
Hỏa Đức trừng mắt tức giận, gầm giọng thét lớn.
Phía đối diện.
Người đó.
Chàng thanh niên đó
Nam tử áo trắng đó từ đầu đến cuối vẫn nằm trên ghế thái sư, chân vắt lên đầu hơi cụp xuống trên gương mặt tuấn tú không có một sắc thái biểu cảm nào, nhất là đôi mắt u ám thâm thúy kia khiến người ta khó hiểu.
Có lẽ đã bị những lời nói của Hỏa Đức dọa cho sợ.
Cũng có lẽ bởi vẻ u ám toát ra từ trên người Cổ Thanh Phong. Và cả sự yên tĩnh không thuộc về nơi này.
Đến mức Quảng Nguyên đờ người ra đấy, không dám ra tay, cứ nhìn trân trối vào Cổ Thanh Phong, tựa như muốn nhìn xuyên qua hắn. Chỉ có điều càng nhìn ngài lại càng thấy sợ hãi, đặc biệt là cảm giác thâm u trên người Cổ Thanh Phong khiến toàn thân ngài bứt rứt, như thể sự sống này đang dần mất đi. Đúng là một cảm giác như thế khiến ngài cứ nhìn và linh hồn ngài bất giác run rẩy.
Khi ngài chạm vào ánh mắt của Cổ Thanh Phong, ngài thấy như mình bị rơi xuống Cửu U địa ngục. Thời khắc này ngài cảm thấy mình như cát bụi, mà là cát bụi trong địa ngục, một loại địa ngục sặc mùi chết chóc. Lúc này bị Cổ Thanh Phong nhìn vào như vậy ngài như thấy một địa ngục chết chóc đột nhiên nổi lên trận cuồng phong nuốt chửng sinh mạng của ngài.
Tại sao lại như vậy!
Ngài không biết.
Quảng Nguyên nghĩ không thông được, mà cũng không hiểu được.
Phía đối diện, Cổ Thanh Phong nâng chén rượu lên ghé sát miệng, đôi mắt hơi ti hí nhìn Quảng Nguyên, cười nhàn nhạt: “Nhà ngươi chính là Quảng Nguyên?
“Ngươi!” Quảng Nguyên vừa mở miệng thì thấy tiếng như hơi khàn khan, vội hít một hơi sâu hỏi lại giọng nghi ngờ: “Còn nhà ngươi là ai?”
Cổ Thanh Phong cười mà không đáp, chỉ nhìn Quảng Nguyên, suy nghĩ của hắn như đang quay ngược lại những năm tháng tuổi trẻ thời niên thiếu.
Năm ấy hắn còn làm tạp dịch trong phái Vân Hà.
Còn Quảng Nguyên mới là đệ tử nội môn của phái Vân Hà.
Năm đó Quảng Nguyên làm nhục hắn.
Cổ Thanh Phong đánh trả hắn một trận thừa sống thiếu chết.
Đương nhiên sau đó Cổ Thanh Phong đã phải trả một cái giá rất đắt cho việc này, suýt chút nữa bị sư phụ của Quảng Nguyên là Kim Đức chân nhân đánh chết.
Nghĩ mãi nghĩ mãi rồi hắn bất giác cảm thán, thời gian trôi qua quá nhanh.
Một cái chớp mắt mà đã năm trăm năm.
Cổ Thanh Phong lắc đầu cười cười rồi rút từ trong túi ra một pháp bảo to bằng nắm tay, cười nói: “Đây là của nhà ngươi phải không, cầm về đi.”
Kim Hà Thất Tinh Tháp!
Quảng Nguyên vừa nhìn đã nhận ngay ra đây chính là pháp bảo mình tặng cho đồ đệ Lý Sâm. Ngài cũng biết pháp bảo này đã bị chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt cướp mất khi ở Hồng Diệp sơn cốc.
“Sao thế, không muốn nhận à?”
Cổ Thanh Phong cười mỉm, tiện tay vứt chiếc im Hà Thất Tinh Tháp đó đi, rồi lại rót cho mình chén rượu, miệng nói: “Được rồi, việc này cứ thế thôi, ngươi dẫn đồ đệ về đi.”
Cứ thế thôi? Về đi?
Giọng điệu Cổ Thanh Phong nhẹ tênh như gió thoảng, thần thái nhàn nhã, bình thản giống như hắn đang tha tội cho Quảng Nguyên vậy.
Đây là!
Có gì sai sai vậy?
Giờ là Quảng Nguyên đến tìm hắn xử tội chứ!
Người có tội là hắn mà!
Mà sao nghe khẩu khí của hắn thì cứ như là hắn tha tội cho Quảng Nguyên vậy.
Đây rốt cuộc… rốt cuộc là chuyện gì?
Không ai biết cả. Tất cả đều cảm thấy thật kì lạ, đặc biệt là Âu Dương Dạ đứng ở bên. Từ khi bước vào trong vườn này và nhìn thấy cảnh tượng Hỏa Đức lão gia hầu hạ Cổ Thanh Phong là tiểu nha đầu này đã không hiểu chuyện gì. Giờ phút này nhìn thấy Cổ Thanh Phong ngồi trên như một vương quân tha tội cho Quảng Nguyên với một giọng điệu nhẹ nhàng bình thản mà nàng cảm thấy suy nghĩ trong đầu càng thêm rối rắm.
Âu Dương Dạ không hiểu Cổ Thanh Phong dựa vào cái gì mà có được thần thái vững vàng tựa núi Thái Sơn như vậy.
Hắn rốt cục là dựa vào cái gì?
Không biết.
Nàng không biết, Lý Tử Hoành không biết, Đàm Tư Như, Vân Hồng và Diệp Hủy đều không biết.
Đương nhiên, Quảng Nguyên cũng không biết.
Nếu như bình thường có người dám nói với ngài bằng giọng điệu đấy thì Quảng Nguyên nhất định sẽ cho hắn ta phải trả giá.
Nhưng giờ đây ngài không dám.
Những lời Hỏa Đức nói khi nãy đã khiến ngài có chút e ngại, cộng thêm vẻ điềm tĩnh khác thường toát lên từ chàng trai này khiến ngài sợ hãi thật sự.
“Tên nhãi ranh kia, ngươi không nghe thấy hay muốn gì? Kêu ngươi về kìa nhanh nhẹn lên.”
Hỏa Đức vội vàng thúc giục. Tất cả mọi người ở đây cũng chỉ có ngài mới biết được tại sao Cổ Thanh Phong lại có thể điềm tĩnh như thế.
Nói một cách chính xác thì ngay cả ngài cũng không biết.
Bởi với sự hiểu biết về Cổ Thanh Phong thì ngài tưởng hắn sẽ giết ngay Quảng Nguyên hoặc chí ít thì cũng phải chặt đi một chân của hắn nhưng không ngờ Cổ Thanh Phong lại cho Quảng Nguyên ra về như thế.
Điều này cũng không giống với tính cách của tiểu tử này.
Tiểu tử này năm đó là ác vô cùng.
Hỏa Đức còn biết Cổ Thanh Phong trước giờ chưa bao giờ nương tay với kẻ thù. Ngài đã từng không dưới một lần chứng kiến những thủ đoạn mà Cổ Thanh Phong đối xử với kẻ thù, thật sự vô cùng ác độc. Giết ngay là nhẹ nhàng nhất, rút gân lột da đập xương cũng đều là những trò con nít. Hắn thích nhất trò hút linh hồn. Sau khi hút, nếu đã xả được cơn giận thì hắn sẽ tinh chế linh hồn đó, còn nếu cơn giận vẫn còn thì hắn sẽ tiếp tục hành hạ khiến linh hồn bị giày vò suốt cả một kiếp.
Cổ Thanh Phong trước đây từng đối xử với kẻ thù như vậy, đó là điều không phải nghi ngờ.
Người khác không biết nhưng Hỏa Đức thì rất rõ. Quảng Nguyên lúc trước đã từng làm nhục Cổ Thanh Phong, còn hại hắn suýt mất mạng.
Vậy mà hôm nay tiểu tử này lại tha cho hắn.
Không hiểu.
Ngài cũng chả buồn nghĩ nữa. Nhìn thấy Quảng Nguyên vẫn đứng đờ ở đấy, Hỏa Đức lại nổi cơn tam bành.
“Thằng nhãi kia, cho ngươi thể diện còn không biết đường, nhanh cút đi đứng đó chờ chết à!”
Nói rồi Hỏa Đức nhấc bổng Quảng Nguyên lên vứt hắn ra ngoài.
/100
|