Không biết cô gái bên trong có phải là chủ nhân của viên Đạo tâm thạch này ở kiếp trước hay không.
Có lẽ là sau khi luân hồi chuyển thế, tạm thời chưa có duyên cớ thức tỉnh chỉ biết mình là người luân hồi chuyển thế, lại không nhớ rõ trí nhớ kiếp trước không chừng nàng cũng đang tìm kiếm viên Đạo tâm thạch của kiếp trước.
Nếu như đồ chơi này thật sự là Đạo tâm thạch có thể là tình huống như thế này.
Mấu chốt là, đồ chơi này là Đạo tâm thạch sao?
Cổ Thanh Phong có chút hoài nghi nhìn thấy giống lại thấy không giống, hắn chưa từng thấy qua Đạo tâm thạch của người khác chỉ ghi chép phương diện này bên trên cồ tịch, mà cũng không nghe nói bên trong Đạo tâm thạch có một không gian kỳ diệu.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì.
Cổ Thanh Phong không tiếp tục suy nghĩ nữa, tế xuất thần thức tiến vào bên trong.
Lại là không gian kỳ diệu kia.
Không phải là mộng cảnh, không phải bí giới càng không phải là cái gì động phủ.
Về phần là cái gì, Cổ Thanh Phong cũng không biết.
“Thật sự rất kì lạ...”
Cổ Thanh Phong suy nghĩ dù gì mình cũng tu luyện năm trăm năm, đã từng nhóm ngó ngôi vị Tiên Ma vương tọa thậm chí Cửu U Đế tòa, vậy mà nhìn không ra cái đồ chơi này là cái gì.
Hắn tra xét rõ ràng không gian thần kỳ này, càng dò xét càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi còn chưa từng gặp qua không gian cổ quái như vậy, đừng nói gặp phải, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, cái đồ chơi này chắc hẳn không phải là Đạo tâm thạch.
Đạo tâm thạch dù sao cũng do nhục thân biến thành không thể ẩn chứa một không gian cổ quái như vậy.
“Lại là ngươi...”
Đột nhiên, một thần thức xuất hiện trên không thần thức này như mặt trăng đêm có chút cô lạnh, cũng có chút thê lương.
Cổ Thanh Phong nhận ra thần thức này, bởi vì mỗi lần hắn tiến vào thần thức này đều sẽ xuất hiện đầu tiên, hiển nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
“Lại gặp mặt nữa...”
So với thần thức của đối phương thần thức của Cổ Thanh Phong giống một đám lửa, một ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
“Muội tử, thay đổi chủ đề được hay không mỗi lần ta tiến đến ngươi đều phải hỏi một lần, ngươi hỏi không thấy phiền ta cũng thấy phiền đó.”
“Rốt cuộc sao ngươi có thể tiến vào.”
Không gian thần bí này rất lớn phảng phất không có cuối cùng, Cổ Thanh Phong ở bên trong vừa đong đưa vừa dò xét hỏi ngược lại: “Sao ngươi tiến vào được.”
“Ta nói rồi đây là giấc mơ của ta!”
Nghe vậy, Cổ Thanh Phong cười nói: “Ta nói này muội tử ngươi thật sự coi ta là đứa bé ba tuổi sao? Còn mộng cảnh? Đi qua một bên chơi đi.”
“Rốt cuộc ngươi nói hay không nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”
“Ồ.” Cổ Thanh Phong vui vẻ nói: “Muội tử, lần trước cũng không phải chưa thử qua có thể làm gì ta hay không?”
“Ngươi!”
Đối phương chán nản, lại không thể làm gì nhìn chằm chằm thần thức Cổ Thanh Phong như ngọn lửa, giống như không nghĩ ra vì sao tên này lại cổ quái như vậy.
Cổ Thanh Phong không quan tâm nàng, tiếp tục dò xét đột nhiên hắn cảm thấy là lạ, lại thêm một thần thức không biết từ chỗ nào xông ra.
Phải!
Lại một thấn thức.
Thần thức này phiêu diêu mơ hồ như gió như sương mù lại như mây quét ngang tới.
Trong lòng Cổ Thanh Phong không khỏi khẽ giật mình, không biết tình huống như thế nào làm sao còn có những người khác?
Thấn thức như trăng sáng kia, nhìn qua thần thức mới xuất hiện chất vấn: “Ngươi không phải bế quan sao?”
Nghe lời âm tựa hồ hai người biết nhau?
Thần thức như gió như sương mù đáp lại nói: “Vừa mới xuất quan.” Dứt lời nàng lại nhìn về phía Cổ Thanh Phong hỏi: “Tại sao có một người lại ở đây, hắn là ai?”
Cái gì gọi là lại ở đây một người?
Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ hai cô gái này, còn có những người khác sao?
Cổ Thanh Phong cảm thấy mình thật sự sống năm trăm năm vô dụng rồi, đối với chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối gì.
“Không biết, tên này không chịu nói lần trước tên kia ta còn có thể đuổi hắn ra ngoài, thần thức của tên này thật lợi hại ta căn bản không rung chuyển được.”
“Sao?”
Thần thức như mây mù kia bỗng nhiên hóa thành lệ quỷ phảng phất muốn một ngụm nuốt thần thức của Cổ Thanh Phong xuống.
Xoạt!
Thần thức như lửa của Cổ Thanh Phong bỗng nhiên cháy hừng hực, lốp bốp một trận giòn vang đốt thần thức mây mù kia tán loạn rời đi.
“Thần thức rất mạnh! Ngươi là người phương nào!”
Thần thức mây mù dường như vô cùng kinh ngạc.
“Các ngươi là ai?”
Cổ Thanh Phong thầm nghĩ: Thần thức của người này còn mạnh hơn thần thức mặt trăng kế bên mấy phần, tuyệt đối không phải người tu hành bình thường nghĩ chắc cũng là người luân hồi chuyển thế.
Thần thức mây mù hỏi: “Ngươi cũng là người luân hồi chuyển thế?”
Cổ Thanh Phong đáp lại nói: “Là thế thì thế nào?”
“Kiếp trước ngươi là ai!”
“Kiếp trước ta... kiếp trước ta là...”
Cổ Thanh Phong đang muốn đáp lại, thoáng chốc trong không gian thần bí đột nhiên dị biến, một tiếng sấm ầm ầm truyền đến không gian chấn động run lẩy bẩy.
Dáng vẻ của thần thức mây mù dường như rất kiêng kị: “Không hay rồi! Lại tới nữa... mau rời đi!”
“Lần sau gặp.”
Dứt lời, thần thức mây mù và thần thức mặt trăng song song rời đi.
Chỉ để lại Cổ Thanh Phong vô cùng mờ mịt.
Đây là tình huống gì?
Ầm ầm! Răng rắc!
Một tiếng vang kịch liệt, Cổ Thanh Phong cố nén nghi hoặc và chấn kinh trong lòng, dò xét không khỏi giật nảy mình.
Cái này... Giống như thẩm phán!
Cổ Thanh Phong đã từng trải qua Tiên đạo thẩm phán, cũng trải qua Ma đạo thẩm phán, sau đó cũng bị Thiên đạo thẩm phán qua, đối với thẩm phán đồ chơi này có thể nói là hết sức quen thuộc, hắn dám khẳng định tiếng động kinh lôi này tuyệt đối là điềm báo của thẩm phán.
Cái chỗ chết tiệt này tại sao có thể có thẩm phán?
Đây là thẩm phán gì?
Ầm ầm răng rắc!
Không gian thần bí càng run rẩy, cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.
Cổ Thanh Phong không dám dừng lại cũng không có suy nghĩ nhiều, thần thức hiện tại của hắn cũng không bằng năm đó, mặc kệ đồ chơi này là thẩm phán gì hắn cũng không muốn trêu chọc nhanh chóng rút lui.
Thần thức trở về, Cổ Thanh Phong nhanh chóng nhìn chằm chằm viên hỗn sắc tinh thạch kia.
Giờ này khắc này, hỗn sắc tinh thạch cũng run rẩy theo, trong đó gió nổi mây phun lôi điện hỏa hoa.
“Cái này... rốt cuộc là cái quái gì? Tại sao còn có thẩm phán?”
Cổ Thanh Phong nhíu mày thật chặt, hai con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông đồ chơi này rốt cuộc là thứ quỷ gì, còn hai cô gái kia là ai?
Thẩm phán...
Cổ Thanh Phong cũng không biết đó là thẩm phán gì, thẩm phán cái gì bất quá có một điểm có thể khẳng định.
Thẩm phán sẽ không vô duyên vô cớ giáng lâm.
Nếu như thẩm phán giáng lâm, vậy cũng biểu thị có đồ vật gì xúc phạm đến pháp tắc thiên địa.
Sự tồn tại của viên tinh thạch cổ quái này xúc phạm đến pháp tắc thiên địa? Hay là nói bên trong có đồ vật gì xúc phạm pháp tắc thiên địa?
Không hiểu, cũng nghĩ không thông.
Lại đợi một lát, cho đến khi viên tinh thạch cổ quái không còn run rẩy nữa cho đến bên trong không còn gió nổi mây phun, không có lôi điện hỏa hoa Cổ Thanh Phong lại tế xuất thần thức tiến vào bên trong.
Bên trong hỗn loạn cả lên, khắp nơi đều lưu lại một chút hơi thở thẩm phán.
Thẩm phán Tiên đạo?
Không giống.
Thẩm phán Ma đạo?
Cũng không giống.
Tẩm phán Thiên đạo?
Cũng không giống.
Giữa thiên địa có rất nhiều pháp tắc, mỗi một đạo pháp tắc đều có thẩm phán thuộc về mình, Cổ Thanh Phong nhất thời cũng không hiểu đồ chơi này là thẩm phán gì.
Thật sự sống vô dụng rồi...
Nhưng những hơi thở của thẩm phán đều là đồ tốt không thể lãng phí như thế!
Cổ Thanh Phong nghĩ nghĩ liền bắt đầu thu nạp.
Hắn vừa hút vào, hai thần thức kia lại xuất hiện.
“Hắn đang... hắn đang làm cái gì?”
“Hắn đang thu nạp những hơi thở của thẩm phán!”
“Đây chính là hơi thở cùa thẩm phán đó... Hắn điên rồi sao? Hắn không muốn sống sao?”
“Ai nói không phải chứ. Người này cũng quá quá biến thái, thật là sống lâu rồi... cũng mở rộng tầm mắt...”
Có lẽ là sau khi luân hồi chuyển thế, tạm thời chưa có duyên cớ thức tỉnh chỉ biết mình là người luân hồi chuyển thế, lại không nhớ rõ trí nhớ kiếp trước không chừng nàng cũng đang tìm kiếm viên Đạo tâm thạch của kiếp trước.
Nếu như đồ chơi này thật sự là Đạo tâm thạch có thể là tình huống như thế này.
Mấu chốt là, đồ chơi này là Đạo tâm thạch sao?
Cổ Thanh Phong có chút hoài nghi nhìn thấy giống lại thấy không giống, hắn chưa từng thấy qua Đạo tâm thạch của người khác chỉ ghi chép phương diện này bên trên cồ tịch, mà cũng không nghe nói bên trong Đạo tâm thạch có một không gian kỳ diệu.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái gì.
Cổ Thanh Phong không tiếp tục suy nghĩ nữa, tế xuất thần thức tiến vào bên trong.
Lại là không gian kỳ diệu kia.
Không phải là mộng cảnh, không phải bí giới càng không phải là cái gì động phủ.
Về phần là cái gì, Cổ Thanh Phong cũng không biết.
“Thật sự rất kì lạ...”
Cổ Thanh Phong suy nghĩ dù gì mình cũng tu luyện năm trăm năm, đã từng nhóm ngó ngôi vị Tiên Ma vương tọa thậm chí Cửu U Đế tòa, vậy mà nhìn không ra cái đồ chơi này là cái gì.
Hắn tra xét rõ ràng không gian thần kỳ này, càng dò xét càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi còn chưa từng gặp qua không gian cổ quái như vậy, đừng nói gặp phải, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, cái đồ chơi này chắc hẳn không phải là Đạo tâm thạch.
Đạo tâm thạch dù sao cũng do nhục thân biến thành không thể ẩn chứa một không gian cổ quái như vậy.
“Lại là ngươi...”
Đột nhiên, một thần thức xuất hiện trên không thần thức này như mặt trăng đêm có chút cô lạnh, cũng có chút thê lương.
Cổ Thanh Phong nhận ra thần thức này, bởi vì mỗi lần hắn tiến vào thần thức này đều sẽ xuất hiện đầu tiên, hiển nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
“Lại gặp mặt nữa...”
So với thần thức của đối phương thần thức của Cổ Thanh Phong giống một đám lửa, một ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
“Rốt cuộc ngươi là ai!”
“Muội tử, thay đổi chủ đề được hay không mỗi lần ta tiến đến ngươi đều phải hỏi một lần, ngươi hỏi không thấy phiền ta cũng thấy phiền đó.”
“Rốt cuộc sao ngươi có thể tiến vào.”
Không gian thần bí này rất lớn phảng phất không có cuối cùng, Cổ Thanh Phong ở bên trong vừa đong đưa vừa dò xét hỏi ngược lại: “Sao ngươi tiến vào được.”
“Ta nói rồi đây là giấc mơ của ta!”
Nghe vậy, Cổ Thanh Phong cười nói: “Ta nói này muội tử ngươi thật sự coi ta là đứa bé ba tuổi sao? Còn mộng cảnh? Đi qua một bên chơi đi.”
“Rốt cuộc ngươi nói hay không nếu không nói ta sẽ giết ngươi!”
“Ồ.” Cổ Thanh Phong vui vẻ nói: “Muội tử, lần trước cũng không phải chưa thử qua có thể làm gì ta hay không?”
“Ngươi!”
Đối phương chán nản, lại không thể làm gì nhìn chằm chằm thần thức Cổ Thanh Phong như ngọn lửa, giống như không nghĩ ra vì sao tên này lại cổ quái như vậy.
Cổ Thanh Phong không quan tâm nàng, tiếp tục dò xét đột nhiên hắn cảm thấy là lạ, lại thêm một thần thức không biết từ chỗ nào xông ra.
Phải!
Lại một thấn thức.
Thần thức này phiêu diêu mơ hồ như gió như sương mù lại như mây quét ngang tới.
Trong lòng Cổ Thanh Phong không khỏi khẽ giật mình, không biết tình huống như thế nào làm sao còn có những người khác?
Thấn thức như trăng sáng kia, nhìn qua thần thức mới xuất hiện chất vấn: “Ngươi không phải bế quan sao?”
Nghe lời âm tựa hồ hai người biết nhau?
Thần thức như gió như sương mù đáp lại nói: “Vừa mới xuất quan.” Dứt lời nàng lại nhìn về phía Cổ Thanh Phong hỏi: “Tại sao có một người lại ở đây, hắn là ai?”
Cái gì gọi là lại ở đây một người?
Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ hai cô gái này, còn có những người khác sao?
Cổ Thanh Phong cảm thấy mình thật sự sống năm trăm năm vô dụng rồi, đối với chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn không có bất kỳ đầu mối gì.
“Không biết, tên này không chịu nói lần trước tên kia ta còn có thể đuổi hắn ra ngoài, thần thức của tên này thật lợi hại ta căn bản không rung chuyển được.”
“Sao?”
Thần thức như mây mù kia bỗng nhiên hóa thành lệ quỷ phảng phất muốn một ngụm nuốt thần thức của Cổ Thanh Phong xuống.
Xoạt!
Thần thức như lửa của Cổ Thanh Phong bỗng nhiên cháy hừng hực, lốp bốp một trận giòn vang đốt thần thức mây mù kia tán loạn rời đi.
“Thần thức rất mạnh! Ngươi là người phương nào!”
Thần thức mây mù dường như vô cùng kinh ngạc.
“Các ngươi là ai?”
Cổ Thanh Phong thầm nghĩ: Thần thức của người này còn mạnh hơn thần thức mặt trăng kế bên mấy phần, tuyệt đối không phải người tu hành bình thường nghĩ chắc cũng là người luân hồi chuyển thế.
Thần thức mây mù hỏi: “Ngươi cũng là người luân hồi chuyển thế?”
Cổ Thanh Phong đáp lại nói: “Là thế thì thế nào?”
“Kiếp trước ngươi là ai!”
“Kiếp trước ta... kiếp trước ta là...”
Cổ Thanh Phong đang muốn đáp lại, thoáng chốc trong không gian thần bí đột nhiên dị biến, một tiếng sấm ầm ầm truyền đến không gian chấn động run lẩy bẩy.
Dáng vẻ của thần thức mây mù dường như rất kiêng kị: “Không hay rồi! Lại tới nữa... mau rời đi!”
“Lần sau gặp.”
Dứt lời, thần thức mây mù và thần thức mặt trăng song song rời đi.
Chỉ để lại Cổ Thanh Phong vô cùng mờ mịt.
Đây là tình huống gì?
Ầm ầm! Răng rắc!
Một tiếng vang kịch liệt, Cổ Thanh Phong cố nén nghi hoặc và chấn kinh trong lòng, dò xét không khỏi giật nảy mình.
Cái này... Giống như thẩm phán!
Cổ Thanh Phong đã từng trải qua Tiên đạo thẩm phán, cũng trải qua Ma đạo thẩm phán, sau đó cũng bị Thiên đạo thẩm phán qua, đối với thẩm phán đồ chơi này có thể nói là hết sức quen thuộc, hắn dám khẳng định tiếng động kinh lôi này tuyệt đối là điềm báo của thẩm phán.
Cái chỗ chết tiệt này tại sao có thể có thẩm phán?
Đây là thẩm phán gì?
Ầm ầm răng rắc!
Không gian thần bí càng run rẩy, cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.
Cổ Thanh Phong không dám dừng lại cũng không có suy nghĩ nhiều, thần thức hiện tại của hắn cũng không bằng năm đó, mặc kệ đồ chơi này là thẩm phán gì hắn cũng không muốn trêu chọc nhanh chóng rút lui.
Thần thức trở về, Cổ Thanh Phong nhanh chóng nhìn chằm chằm viên hỗn sắc tinh thạch kia.
Giờ này khắc này, hỗn sắc tinh thạch cũng run rẩy theo, trong đó gió nổi mây phun lôi điện hỏa hoa.
“Cái này... rốt cuộc là cái quái gì? Tại sao còn có thẩm phán?”
Cổ Thanh Phong nhíu mày thật chặt, hai con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông đồ chơi này rốt cuộc là thứ quỷ gì, còn hai cô gái kia là ai?
Thẩm phán...
Cổ Thanh Phong cũng không biết đó là thẩm phán gì, thẩm phán cái gì bất quá có một điểm có thể khẳng định.
Thẩm phán sẽ không vô duyên vô cớ giáng lâm.
Nếu như thẩm phán giáng lâm, vậy cũng biểu thị có đồ vật gì xúc phạm đến pháp tắc thiên địa.
Sự tồn tại của viên tinh thạch cổ quái này xúc phạm đến pháp tắc thiên địa? Hay là nói bên trong có đồ vật gì xúc phạm pháp tắc thiên địa?
Không hiểu, cũng nghĩ không thông.
Lại đợi một lát, cho đến khi viên tinh thạch cổ quái không còn run rẩy nữa cho đến bên trong không còn gió nổi mây phun, không có lôi điện hỏa hoa Cổ Thanh Phong lại tế xuất thần thức tiến vào bên trong.
Bên trong hỗn loạn cả lên, khắp nơi đều lưu lại một chút hơi thở thẩm phán.
Thẩm phán Tiên đạo?
Không giống.
Thẩm phán Ma đạo?
Cũng không giống.
Tẩm phán Thiên đạo?
Cũng không giống.
Giữa thiên địa có rất nhiều pháp tắc, mỗi một đạo pháp tắc đều có thẩm phán thuộc về mình, Cổ Thanh Phong nhất thời cũng không hiểu đồ chơi này là thẩm phán gì.
Thật sự sống vô dụng rồi...
Nhưng những hơi thở của thẩm phán đều là đồ tốt không thể lãng phí như thế!
Cổ Thanh Phong nghĩ nghĩ liền bắt đầu thu nạp.
Hắn vừa hút vào, hai thần thức kia lại xuất hiện.
“Hắn đang... hắn đang làm cái gì?”
“Hắn đang thu nạp những hơi thở của thẩm phán!”
“Đây chính là hơi thở cùa thẩm phán đó... Hắn điên rồi sao? Hắn không muốn sống sao?”
“Ai nói không phải chứ. Người này cũng quá quá biến thái, thật là sống lâu rồi... cũng mở rộng tầm mắt...”
/100
|