Là màn đêm.
Ánh trăng hơi lờ mờ, gió đêm cũng hơi lạnh.
Bên trong một tòa nhà phái Vân Hà.
Âu Dương Dạ ngồi lặng im trên ghế, hai tay chống cằm bên trên là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng giống như đang thất thần.
Tâm trạng của tiểu nha đầu này cũng không tốt, đúng là có chút rối loạn.
Cho dù nàng không sao có thể thích được sư phụ mình, nhưng dù sao cũng đã là môn hạ của Phi Tuyết chân nhân được hai năm bây giờ Phi Tuyết chân nhân vị Cổ Thanh Phong đánh một chưởng nửa sống nửa chết, trong lòng tiểu nha đầu này chưa tới mức bi thương, nhưng cũng không sao tự nhiên được.
Nhưng mà đó cũng không phải là nguyên nhân khiến nàng ngẩn ngơ.
Nguyên nhân chính khiến cô thất thần là Cổ Thanh Phong.
Không biết thân phận ư? Thân thể tràn đầy sức mạnh ư? Ngộ tính không thể tưởng tượng nổi ư? Thủ đoạn ấy ư? Sức mạnh khủng khiếp như vậy ư?
Không!
Tất cả đều không phải.
Mặc dù hiếu kì những điều này, nhưng cũng chỉ là hiếu kì thôi để nàng rơi vào trầm tư như vậy, không nhịn được mà ngẩn ngơ chính là không biết vì sao trên người Cổ Thanh Phong cứ có một loại cảm giác như đã từng quen biết từ lâu.
Loại cảm giác này đã xuất hiện ba lần rồi.
Lần đầu là lúc ở Hồng Diệp sơn cốc, lần thứ hai là tại bữa tiệc tranh đoạt mười hai viện, lần thứ ba là ở luyện thí khảo hạch mấy ngày trước đây.
Nàng không biết vì sao lại có cảm giác này, cũng không biết rút cục điểm nào trên người Cổ Thanh Phong khiến cho mình cảm thấy đã từng quen biết, mà loại cảm giác khó hiểu này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vì sao lại quen thuộc nàng khong biết, vì sao lại lạ lẫm lại càng không rõ.
Nàng không biết gì cả.
Chỉ là có cảm giác này, nhất là sau khi chính mắt chứng kiên thí luyện khảo hạch loại cảm giác này càng mạnh mẽ.
“Chẳng lẽ lại liên quan đến mộng cảnh kia sao?”
Âu Dương Dạ có một bí mật, từ nhỏ nàng đã mơ một giấc mơ kì lạ, nói giấc mơ kì lạ vì trong mộng rất mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, cũng rất lộn xộn ở trong giấc mơ, nàng có những cảm giác quen thuộc như ở phái Vân Hà, cảm giác này đối với nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cũng không biết sao lại xa lạ chẳng biết vì sao lại lạ lẫm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại tu hành tại phái Vân Hà, nàng muốn hiểu rõ nguyên nhân cảm thấy phái Vân Hà, như đã quen biết, nàng đã từng đi qua từng nơi hẻo lánh nhất trong phái Vân Hà, nên quen thuộc vẫn là quen thuộc xa lạ vẫn là xa lạ.
Nhưng điều này có quan hệ gì với Cổ Thanh Phong?
Bản thân cảm thất quen thuộc với phái Vân Hà vì mộng cảnh từ nhỏ đến lớn, nhưng trong giấc mơ Cổ Thanh Phong cũng không xuất hiện.
Cứ nghĩ như vậy, càng nghĩ càng mê muội càng nghĩ càng mù mịt.
Rất phiền não.
Âu Dương Dạ lấy ra một cây đàn cổ từ túi Trữ Vật rồi đàn, khúc nhạc chính là khúc nhạc do Xích Tiêu Quân Vương soạn tên là Tiếu Hồng Trần.
Mấy năm gần đây, khi phiền não nàng sẽ đánh đàn.
Từ nhỏ tiểu nha đầu đã đọc qua nhiều sách vở, xem qua nhiều sách vở về nhạc nghệ âm luật, những khúc nhạc đã đàn cũng không ít nhưng chỉ khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương thì khác.
Mọi người đều biết, khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương đừng nói đàn ra huyền diệu bên trong, cho dù chỉ cần đàn hoàn chỉnh một khúc cũng cần âm luật tạo nghệ cực cao.
Nhắc tới cũng kì lạ, khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, Âu Dương Dạ chưa từng tập luyện lần nào, chỉ cần nghe xong thì có thể đàn được luôn, hơn nữa còn có thể đàn ra được huyền diệu bên trong, còn về nguyện nhân bản thần nàng cũng không biết.
Dù sao khi đàn lên, cũng giống như trước đây đã từng tập, nhưng quan trọng là khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, nàng không chủ động đánh, cho dù chỉ là một lần cũng không chỉ cần nghe một lần là làm được.
Sau mỗi lần đánh xong khúc Tiếu Hồng Trần, phiền não của nàng đều tan hết không còn chút nào.
Chỉ là lần này, không biết tại sao càng đàn càng rối.
Tiếu Hồng Trần vốn là một khúc nhạc rất phức tạp, là năm đó lúc Xích Tiêu Quân Vương rời thế tục nhớ lại chuyện cũ mà soạn ra khúc nhạc này, một điểm nhỏ nhất trong khúc nhạc cũng là những chuyện ở hồng trần thế tục của Xích Tiêu Quân Vương.
Khúc nhạc này vốn rất bình thản, chỉ vì hồi ức chỉ vì ly biệt.
Vậy mà lúc này Âu Dương Dạ đàn lại vô cùng lộn xộn, mà càng đàn hai bàn tay với mười ngón càng nhanh, tiếng đàn không giống như chầm chậm truyền đến, mà như lét đét tia điện phát ra rất gấp gáp rất điên cuồng.
“Dạ Dạ, sao quá nửa đêm ngồi còn đàn vậy.”
Âu Dương Phi Nguyệt hất tà áo trắng đi ra, có lẽ vừa rồi còn đang ngủ, trên gương mặt xinh đẹp còn hơi mơ màng, đi đến ban công thấy Âu Dương Dạ đang đàn điên cuồng.
Âu Dương Phi Nguyệt chợt bay hết cơn buồn ngủ, lại kêu tên Âu Dương Dạ lên.
Không có ai trả lời.
Âu Dương Dạ càng đàn điên cuồng hơn, chẳng biết sao cuồng phong lập tức nổi lên bốn phía trong viện.
Ở nơi này, mái tóc Âu Dương Dạ bay lên phóng khoáng, khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp cũng trở lên âm trầm bất định, cặp mắt kia dần dần chuyển thành màu đỏ thắm nàng tiếp tục điên cuồng đàn trong miệng nỉ non: “Ta không quên được… thật sự không được…”
“Ha ha… căn bản ngươi không biết ta là ai! Từ bắt đầu ngươi đã không biết…”
“Ha ha ha… ngươi muốn biết ta là ai sao? Ngươi chỉ nhớ ta của hiện tại, mà lại quên mất ta của trước kia!”
“Ngươi đã sớm quên ta của trước đây, ngươi đã sớm quên…”
“Mà ta vẫn không thể nào quên được ngươi…”
“Năm ấy người rời đi, ngươi nói ta đợi ngươi…”
“Nhưng ngươi không trở lại… ngươi không…”
Âu Dương Dạ nói đứt quãng, cười chế nhạo giống như bị điên mà hành động cũng giống như bị điên.
Âu Dương Phi Nguyệt ở đối điện nghe thấy thì nhíu mày ngạc nhiên hỏi: “Dạ Dạ, con đang nói mê cái gì đấy, không phải con đánh đàn đến điên rồi chứ? Ta đã nói từ trước rồi con đừng có đàn khúc nhạc của Quân Vương…”
Âu Dương Phi Nguyệt muốn đi qua khuyên bảo, Âu Dương Dạ ở đối diện đến nhìn cũng không nhìn cánh tay dao động dây đàn, âm thanh phá hủy của dây đàn liên tiếp tuôn ra, giọng nói cứng lại nói: “Cút đi!”
Phù!
Căn bản là Âu Dương Phi Nguyệt không biết xảy ra chuyện gì, chợt thấy màng nhĩ ầm ầm, khí huyết trong người sôi trào lúc này linh lực chuyển động, không ngừng lùi về phía sau, dừng bước vừa muốn mở miệng, chỉ thấy trong cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi tràn ra sắc mặt trắng nhợt sợ hãi nói: “Dạ Dạ, con làm sao vậy… ta là… ta là cô cô con mà!”
Âu Dương Dạ ngồi trong đình không để ý đến, tiếp tục đánh đàn điên dại nói một mình.
“Mọi thứ đều bắt đầu ở đây… mọi thứ đều bắt đầu ở đây…”
“Không thể quay lại, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa…”
“Ta là ma… chờ các ngươi cũng thành ma…”
“Ta chờ ngươi thành mà, ngươi vì cứu ta mới nghịch thiên thành ma, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi…”
“Không nên hỏi ta là ai! Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi…”
“Ta là ma, vừa mới bắt đầu ngươi cho rằng ta đã thành Phật sao? Tâm ta là Phật sao? Ta là ma, trước kia như thế, bây giờ như thế mãi mãi sau này cũng vậy, ta muốn ngươi cả đời này phải nhớ kĩ ta chờ ngươi thành mà…”
“Phật không nhận ta vì ma, ma không nhận ta vì Phật... ha ha ha…”
“Đừng ép ta!”
“Vĩnh viễn đừng ép ta! Ta nói ngươi không luân hồi ta cũng sẽ không luân hồi, thiên đạo nếu muốn phán xét ngươi, ta sẽ nghịch thiên cùng ngươi… ta giúp ngươi… vĩnh viễn…”
“Đừng ép ta… ta sẽ không luân hồi…”
“Ta nói rồi… ngươi không luân hồi, ta cũng không luân hồi…”
Ánh trăng hơi lờ mờ, gió đêm cũng hơi lạnh.
Bên trong một tòa nhà phái Vân Hà.
Âu Dương Dạ ngồi lặng im trên ghế, hai tay chống cằm bên trên là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng giống như đang thất thần.
Tâm trạng của tiểu nha đầu này cũng không tốt, đúng là có chút rối loạn.
Cho dù nàng không sao có thể thích được sư phụ mình, nhưng dù sao cũng đã là môn hạ của Phi Tuyết chân nhân được hai năm bây giờ Phi Tuyết chân nhân vị Cổ Thanh Phong đánh một chưởng nửa sống nửa chết, trong lòng tiểu nha đầu này chưa tới mức bi thương, nhưng cũng không sao tự nhiên được.
Nhưng mà đó cũng không phải là nguyên nhân khiến nàng ngẩn ngơ.
Nguyên nhân chính khiến cô thất thần là Cổ Thanh Phong.
Không biết thân phận ư? Thân thể tràn đầy sức mạnh ư? Ngộ tính không thể tưởng tượng nổi ư? Thủ đoạn ấy ư? Sức mạnh khủng khiếp như vậy ư?
Không!
Tất cả đều không phải.
Mặc dù hiếu kì những điều này, nhưng cũng chỉ là hiếu kì thôi để nàng rơi vào trầm tư như vậy, không nhịn được mà ngẩn ngơ chính là không biết vì sao trên người Cổ Thanh Phong cứ có một loại cảm giác như đã từng quen biết từ lâu.
Loại cảm giác này đã xuất hiện ba lần rồi.
Lần đầu là lúc ở Hồng Diệp sơn cốc, lần thứ hai là tại bữa tiệc tranh đoạt mười hai viện, lần thứ ba là ở luyện thí khảo hạch mấy ngày trước đây.
Nàng không biết vì sao lại có cảm giác này, cũng không biết rút cục điểm nào trên người Cổ Thanh Phong khiến cho mình cảm thấy đã từng quen biết, mà loại cảm giác khó hiểu này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, vì sao lại quen thuộc nàng khong biết, vì sao lại lạ lẫm lại càng không rõ.
Nàng không biết gì cả.
Chỉ là có cảm giác này, nhất là sau khi chính mắt chứng kiên thí luyện khảo hạch loại cảm giác này càng mạnh mẽ.
“Chẳng lẽ lại liên quan đến mộng cảnh kia sao?”
Âu Dương Dạ có một bí mật, từ nhỏ nàng đã mơ một giấc mơ kì lạ, nói giấc mơ kì lạ vì trong mộng rất mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, cũng rất lộn xộn ở trong giấc mơ, nàng có những cảm giác quen thuộc như ở phái Vân Hà, cảm giác này đối với nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cũng không biết sao lại xa lạ chẳng biết vì sao lại lạ lẫm.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng lại tu hành tại phái Vân Hà, nàng muốn hiểu rõ nguyên nhân cảm thấy phái Vân Hà, như đã quen biết, nàng đã từng đi qua từng nơi hẻo lánh nhất trong phái Vân Hà, nên quen thuộc vẫn là quen thuộc xa lạ vẫn là xa lạ.
Nhưng điều này có quan hệ gì với Cổ Thanh Phong?
Bản thân cảm thất quen thuộc với phái Vân Hà vì mộng cảnh từ nhỏ đến lớn, nhưng trong giấc mơ Cổ Thanh Phong cũng không xuất hiện.
Cứ nghĩ như vậy, càng nghĩ càng mê muội càng nghĩ càng mù mịt.
Rất phiền não.
Âu Dương Dạ lấy ra một cây đàn cổ từ túi Trữ Vật rồi đàn, khúc nhạc chính là khúc nhạc do Xích Tiêu Quân Vương soạn tên là Tiếu Hồng Trần.
Mấy năm gần đây, khi phiền não nàng sẽ đánh đàn.
Từ nhỏ tiểu nha đầu đã đọc qua nhiều sách vở, xem qua nhiều sách vở về nhạc nghệ âm luật, những khúc nhạc đã đàn cũng không ít nhưng chỉ khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương thì khác.
Mọi người đều biết, khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương đừng nói đàn ra huyền diệu bên trong, cho dù chỉ cần đàn hoàn chỉnh một khúc cũng cần âm luật tạo nghệ cực cao.
Nhắc tới cũng kì lạ, khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, Âu Dương Dạ chưa từng tập luyện lần nào, chỉ cần nghe xong thì có thể đàn được luôn, hơn nữa còn có thể đàn ra được huyền diệu bên trong, còn về nguyện nhân bản thần nàng cũng không biết.
Dù sao khi đàn lên, cũng giống như trước đây đã từng tập, nhưng quan trọng là khúc nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, nàng không chủ động đánh, cho dù chỉ là một lần cũng không chỉ cần nghe một lần là làm được.
Sau mỗi lần đánh xong khúc Tiếu Hồng Trần, phiền não của nàng đều tan hết không còn chút nào.
Chỉ là lần này, không biết tại sao càng đàn càng rối.
Tiếu Hồng Trần vốn là một khúc nhạc rất phức tạp, là năm đó lúc Xích Tiêu Quân Vương rời thế tục nhớ lại chuyện cũ mà soạn ra khúc nhạc này, một điểm nhỏ nhất trong khúc nhạc cũng là những chuyện ở hồng trần thế tục của Xích Tiêu Quân Vương.
Khúc nhạc này vốn rất bình thản, chỉ vì hồi ức chỉ vì ly biệt.
Vậy mà lúc này Âu Dương Dạ đàn lại vô cùng lộn xộn, mà càng đàn hai bàn tay với mười ngón càng nhanh, tiếng đàn không giống như chầm chậm truyền đến, mà như lét đét tia điện phát ra rất gấp gáp rất điên cuồng.
“Dạ Dạ, sao quá nửa đêm ngồi còn đàn vậy.”
Âu Dương Phi Nguyệt hất tà áo trắng đi ra, có lẽ vừa rồi còn đang ngủ, trên gương mặt xinh đẹp còn hơi mơ màng, đi đến ban công thấy Âu Dương Dạ đang đàn điên cuồng.
Âu Dương Phi Nguyệt chợt bay hết cơn buồn ngủ, lại kêu tên Âu Dương Dạ lên.
Không có ai trả lời.
Âu Dương Dạ càng đàn điên cuồng hơn, chẳng biết sao cuồng phong lập tức nổi lên bốn phía trong viện.
Ở nơi này, mái tóc Âu Dương Dạ bay lên phóng khoáng, khuôn mặt mỹ lệ xinh đẹp cũng trở lên âm trầm bất định, cặp mắt kia dần dần chuyển thành màu đỏ thắm nàng tiếp tục điên cuồng đàn trong miệng nỉ non: “Ta không quên được… thật sự không được…”
“Ha ha… căn bản ngươi không biết ta là ai! Từ bắt đầu ngươi đã không biết…”
“Ha ha ha… ngươi muốn biết ta là ai sao? Ngươi chỉ nhớ ta của hiện tại, mà lại quên mất ta của trước kia!”
“Ngươi đã sớm quên ta của trước đây, ngươi đã sớm quên…”
“Mà ta vẫn không thể nào quên được ngươi…”
“Năm ấy người rời đi, ngươi nói ta đợi ngươi…”
“Nhưng ngươi không trở lại… ngươi không…”
Âu Dương Dạ nói đứt quãng, cười chế nhạo giống như bị điên mà hành động cũng giống như bị điên.
Âu Dương Phi Nguyệt ở đối điện nghe thấy thì nhíu mày ngạc nhiên hỏi: “Dạ Dạ, con đang nói mê cái gì đấy, không phải con đánh đàn đến điên rồi chứ? Ta đã nói từ trước rồi con đừng có đàn khúc nhạc của Quân Vương…”
Âu Dương Phi Nguyệt muốn đi qua khuyên bảo, Âu Dương Dạ ở đối diện đến nhìn cũng không nhìn cánh tay dao động dây đàn, âm thanh phá hủy của dây đàn liên tiếp tuôn ra, giọng nói cứng lại nói: “Cút đi!”
Phù!
Căn bản là Âu Dương Phi Nguyệt không biết xảy ra chuyện gì, chợt thấy màng nhĩ ầm ầm, khí huyết trong người sôi trào lúc này linh lực chuyển động, không ngừng lùi về phía sau, dừng bước vừa muốn mở miệng, chỉ thấy trong cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi tràn ra sắc mặt trắng nhợt sợ hãi nói: “Dạ Dạ, con làm sao vậy… ta là… ta là cô cô con mà!”
Âu Dương Dạ ngồi trong đình không để ý đến, tiếp tục đánh đàn điên dại nói một mình.
“Mọi thứ đều bắt đầu ở đây… mọi thứ đều bắt đầu ở đây…”
“Không thể quay lại, vĩnh viễn không thể quay lại được nữa…”
“Ta là ma… chờ các ngươi cũng thành ma…”
“Ta chờ ngươi thành mà, ngươi vì cứu ta mới nghịch thiên thành ma, ngươi không nợ ta, ta cũng không nợ ngươi…”
“Không nên hỏi ta là ai! Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi…”
“Ta là ma, vừa mới bắt đầu ngươi cho rằng ta đã thành Phật sao? Tâm ta là Phật sao? Ta là ma, trước kia như thế, bây giờ như thế mãi mãi sau này cũng vậy, ta muốn ngươi cả đời này phải nhớ kĩ ta chờ ngươi thành mà…”
“Phật không nhận ta vì ma, ma không nhận ta vì Phật... ha ha ha…”
“Đừng ép ta!”
“Vĩnh viễn đừng ép ta! Ta nói ngươi không luân hồi ta cũng sẽ không luân hồi, thiên đạo nếu muốn phán xét ngươi, ta sẽ nghịch thiên cùng ngươi… ta giúp ngươi… vĩnh viễn…”
“Đừng ép ta… ta sẽ không luân hồi…”
“Ta nói rồi… ngươi không luân hồi, ta cũng không luân hồi…”
/100
|