Chương 119
Trong lòng cô cũng không chịu nổi, đúng cô không biết nên làm như thế nào, cô đột nhiên cảm thấy bất an, cô không biết Tư Khảm Hàn tới cùng đặt cô tại vị trí nào? bọn cô rõ ràng là người yêu, nhưng cô không có cái loại cảm giác này.
Thong thả ngồi trên ghế sofa, cô thở nhẹ ra, cô nhìn trên bàn có hai phần đồ ăn, mấy cái này đều là cô thích ăn, cô thích nhất nhà hàng này, cô cũng hay đẫn anh đến đây ăn, anh mặc dù không thích nhưng vẫn chiều cô.
Hiện tại nhớ tới, kỳ thật, anh đối với cô rất tốt, anh luôn chiều theo cô, nhưng mà anh chưa bao giờ nói với cô câu “ anh yêu em” như vậy anh cũng không nói cho cô nghe , nó rất là đơn giản mà, cô là người giàu tình cảm, bất quá, anh không nói cũng không sao, nhưng mà anh cũng không để ý đến cô, anh giống như không quan tâm lắm.
Giống như thời điểm sinh nhật anh, cô tổ chức cho anh, nhưng anh lại khinh thường nó, giống như anh không thích cùng cô đón sinh nhật, cô vốn không nghĩ quá nhiều, nhưng khi cô hỏi anh về việc quà sinh nhật, anh cũng không có gì là vui mừng, vẻ mặt anh rất lạnh nhạt.
Cô biết anh là người có tiền, nhưng đó là tâm ý của cô, anh tại sao lại coi thường nó như vậy.
Mà còn, mỗi lần nhắc tới người nhà của anh, anh liền sẽ nhìn cô không vui, cảm giác thật giống như cô đang nhòm ngó quyền riêng tư , anh rõ rang không muốn nói cho cô nghe,cô cũng không nghic muốn hỏi nhiều.
Tuy nhiên theo cô thấy chuyện này rất bình thường, cho dù là bạn bình thường, thì gặp gỡ ba mẹ nhau cũng là chuyện bình thường, huống chi anh và cô là người yêu của nhau, nhưng mà vừa nãy cô thấy ánh mắt anh giận dữ, cô thật không biết, cô và anh đang yêu nhau sao?
Đúng vậy, anh và cô đã chấm dứt hợp đồng, giữa anh và cô là quan hệ yêu đương bình thường, anh đối với cô rất tốt, cô rất vui, nhưng mà cô có rất nhiều nghi vấn, cô không có gì cả, anh lại để cho cô ở bên cạnh mình, những suy nghĩ ấy cứ xuất hiện ở trong đầu cô, cô không muốn quan tâm cũng khong được.
Cô luôn luôn thẳng tính, vì vậy tránh cùng anh xảy ra cãi vã, cho nên cô muốn mình có một thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về vấn đề của cô và anh, cô muốn có một lý do hợp lý, cô cũng muốn biết anh có suy nghĩ như thế nào, nên mấy ngày hôm nay cô luôn tránh anh, nhưng xem ra nó không đuọc khả thi cho lắm.
Buổi chiều khi tan ca, anh vẫn mỉm cười, đi qua văn phòng của cô, nhưng khi anh đẩy cửa ra, anh thấy không có ai ở trong cả, khuôn mặt đang mỉm cười bỗng nhiên đông cứng lại, anh liếc nhìn bốn xung quanh phòng,anh nhìn thấy trên bàn của cô có một tờ giấy, anh tức giận xem ra anh tự mình đa tình.
Lam Nguy qua Hạ Ngưng Âm văn phòng, nhìn thấy Tư Khảm Hàn vẫn không nhúc nhích, thờ ơ liếc nhìn bên trong, tiện đi qua, "Tư tổng, tôi vừa mới nhìn đến Hạ tiểu thư vừa mới vào thang máy, anh hiện tại qua đó, đuổi theo còn kịp."
Tư Khảm Hàn không nói gì, chỉ nhìn Lam Nguy liếc mắt một cái, môi mỏng nhếch lên, đi nhanh đến hướng thang máy.
Đến thang máy, tại góc rẽ liền thấy được bóng dáng quen thuộc, anh thấy cô đang chen lách trong đám người, vội vàng chạy lên phía trước, Tư Khảm Hàn nheo đôi mắt lại, vội vàng đuổi theo, đến chỗ ven đường, Tư Khảm Hàn vẫn chưa kịp lên tiếng, Hạ Ngưng Âm đã chặn lại một chiếc tắc xi, đi ngược hướn với con đường về nhà.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào chiếc tắc xi đang biến mất trước măt, anh toàn thân tỏa ra khí lạnh không ai dám đi gần anh, đáy lòng anh hừ lạnh, anh làm sao không biết hướng kia là cô đi đâu, anh muốn xem cô làm cái gì nên anh cũng lên xe đuổi theo cô, hiện tại anh giống như người chồng đi bắt gian vợ mình vậy.
Tắc xi dừng tại một cửa hàng xa hoa, cô vội xuống xe, và chạy vội vào trong, anh nhìn thấy cô vội vội vàng vàng vậy thì không khỏi nhíu mày, cô tới đây làm gì?
Cô vừa vào trong đó, liền có người ra đón cô, hình như họ rất thân với cô, lúc này anh chỉ nhìn xem xung quanh không có đi vào sợ kinh động người khác nên anh chỉ ở trong xe nhìn vềhướng của cô.
Nhân viên cửa hàng xốc miếng vải trắng lên, lộ ra một bộ ghế đẹp xuất hiện trước mặt của cô, cô nhìn thấy nó rất hài lòng vì nó cô còn chạm thử vào nó, sau đó cô cười với nhân viên : “ Cái ghế này, rất đẹp, tôi rất thích.”
“ Ha Ha, cô thích là được rồi.” Người nhân viên bật cười, khi thấy cô thích chiếc ghế, ông bật cười một cách vui vẻ.
Cô thật sự vui, trên mặt tràn đầy nụ cười chăm chú nhìn vào chiếc ghế quay sang nói với người bán hàng : “ Tôi rất thích nó, ông cứ theo địa chỉ tôi ghi lại đó , chuyển bộ ghế này đến địa chỉ đó hộ tôi.”
“ Được, cô chờ một chút, tôi sẽ cho người đưa đến nhà cho cô.” Nói xong ông đi đến quầy.
Miệng nhỏ của cô cong lên, cô ngồi thử lên chiếc ghế , cảm giác rất tuyệt, cơ thể cô rất thoải mái, những mệt nhọc liền biến mất, cô buông tiếng thở dài, nhíu mày lại, bất quá cô không biết anh có thích nó hay không, anh cái gì cũng có, khi cô nói đén quà sinh nhật anh cũng không vui cho lắm, cô thật sự hy vọng anh sẽ thích nó.
Cô đang thưa giãn thì có một giọng nói rất quen cất lên, “ Uy , đang nghĩ cái gì vậy? Làm gì mà tập trung tư tưởng thế?”
Thanh âm rất quen tai, cô mở mắt, ngui hoặc nhìn nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy người đang đi tới, cô cảm thấy kinh ngạc, cô mở to mắt, khẩn trương đứng đậy, sợ hãi kêu to : “ Ngươi? Ngôn Phong Mị! Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“ Ha ha!” Ngôn Phong Mị đắc ý cười, nhíu mày, hiển nhiên lại không nghĩ sẽ gặp cô ở chỗ này, nhưng vẫn giả vờ, ái muội nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng rất đễ nghe, làm cho người ta say đắm, trêu tức cô nói “ Anh tới nơi này để gặp em, chứ còn làm gì nữa!”
“ Anh nói hươu nói vượn!” cô phản bác lại anh.
/140
|