Chương 121
Ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng đáy lòng không tín nhiệm, giọng nói không tín nhiệm làm cho trái tim Hạ Ngưng Âm băng giá: “ Sự việc không phải như anh nghĩ đâu, chúng ta chỉ là vừa mới gặp nhau thôi.”
Tư Khảm Hàn chăm chú nhìn xung quanh, đem Hạ Ngưng Âm kéo lên xe, thờ ơ liếc cô, trong mắt không có tín nhiệm, nắm cằm Hạ Ngưng Âm, lửa giận trong ngực không ngừng thiêu đốt ý chí anh: “ Là sao? Khéo như vậy sao? Anh như thế nào không nhớ em muốn ới nơi này để mua đồ? Phai không? Căn bản trong nhà không thiếu cái gì! Nên đi mua đồ để có cơ hội cùng tình nhân gặp mặt sao? Hạ Ngưng Âm nếu muốn tìm cớ thì cũng phải tìm cái nào tốt hơn chứ!” Nói xong lời cuối cùng, Tư Khảm Hàn hầu như thét lên, hai mắt đỏ lên.
“ Anh.... đã theo dõi em?” Ở trong lòng anh, cô khi nào thì trở nên như vậy rồi hả? Hạ Ngưng Âm thất vọng nhìn Tư Khảm Hàn : “ Anh vì cái gì mà phải làm như vậy?”
“ Em nói xem?” Tư Khảm Hàn cười lạnh, yên lặng nhìn chăm chú vào cô: “ Đàu tiên anh còn nghĩ anh đã làm gì sai, nên em mới lạnh nhạt như vậy , hiện tại xem ra, thật ra không phải vấn đề nằm ở anh, là em muốn trèo tường rồi.”
Cô muốn cung anh nói thêm mấy câu, vừa vạn anh nhìn cô nên lại thôi, tự nhiên bị anh gắn cho tội trèo tường, Hạ Ngưng Âm cũng phát hỏa: “ Em cái gì cũng chưa làm, tại sao anh lại nói em như vậy? Tư Khảm Hàn, nói cho anh biết, anh dựa vào cái gì? Anh có chứng cứ gì?”
Tay dùng lức nắm cầm cô, ánh mắt mù mịt nhìn cô: “ Chứng cớ? Thật sự muốn anh bắt gian tại giường mới cam tâm? Phải không?” Nói xong, đem cả người Hạ Ngưng Âm đè xuống dưới thân, dùng sức, đồ đi làm bị anh xé thành mấy mảnh.
Liều mạng tránh né nụ hôn trên mặt, tay cô đẩy ngực anh ra, Tư Khảm Hàn lại katws điếc tai nhơ, môi chậm rãi đi xuống, bàn tay thăm dò vào trong nội y của cô, mắt to chăm chú nhìn bốn phía, Hạ Ngưng Âm hút một ngụm khí: “ Tư Khảm Hàn, anh muốn làm gì?... Anh dừng tay! Hiện tại đang ở trên xe!”
Tư Khảm Hàn không chịu, kéo quần áo của cô xuống dưới chân, môi rất nhanh hôn xuống, chậm rãi di xuống, lướt qua bụng, một tay chặn lại thân hình đang vặn vẹo của cô, ngăn cho cô không lộn xộn, một cái tay khác dò xét u kính của cô, mê muội , hô hấp cực nóng phả trên người cô.
“ Tư Khảm Hàn, anh dừng tay lại cho em!” Dòng điện sung sướng chạy khắp toàn thân, khuôn mặt Hạ Ngunyw Âm hồng hồng, không khỏi run rẩy một phen, chịu đựng tiếng rên sắp phát ra.
“ Ha ha, thân thể của em phản ứng thành thật hơn miệng em.” Tư Khảm Hàn cau mày, lộ ra nụ cười mê hoặc, đối với cô cảm thấy rắt vui.
Chỗ tư mật truyền đến một trận nóng rực, tinh thần Hạ Ngưng Âm mới hồi phục lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không nghĩ anh sẽ làm thật, vậy mà muốn cùng cô ở trong xe... Hạ Ngưng Âm nóng nảy, đẩy anh ra: “ Tư Khảm Hàn anh mau đứng đậy, đừng náo loạn, em... Em cùng Ngôn Phong Mị không giống như anh nghĩ, anh hãy nghe em nói... Anh....”
Vật kia nóng bỏng khôg ngừng ma sát vào nơi riêng tư của cô, mò mẫn xâm nhập, Hạ Ngưng Âm thạt sự nóng nảy, giọng nói hổn hển giận dữ: “ Tư Khảm Hàn, anh không cần tiến vào! Nếu anh cứ như vậy, thì chúng ta chia tay!”
Lời Hạ Ngưng Âm vừa nói ra, sức nặng trên người lập tức biến mất, không đợi tinh thần cô bình tĩnh, khuôn mặt anh đã ở trước mắt cô, nhìn chằm chằm cô, đáy mắt hiện lên sự tức giận, cắn răng, lạnh giọng hỏi: “ Em nói cái gì? Em có ý gì?”
“ Anh, trước tiên anh hãy mặc quần áo tử tế vào..., em... Em cũng mặc...” Đẩy khuôn mặt anh ra, vùng vẫy muốn ngồi đậy, trái lại lúc này anh phối hợp trên mặt lạnh lùng đẩy cô ra, mặt Hạ Ngưng Âm đỏ lên tìm quần áo của mình, nhìn đến một góc mông của anh đang mặc đồ, dùng tay chỉ chỉ: “ Anh...Anh chờ một chút , quần áo của em ở bên chỗ anh”
Ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng nhìn cô, cầm quần áo trả lại cho cô, chính mình cùng lưu loát mắc y phục vào, mặc quân áo tử tế, ánh mắt dừng trên người cô, ánh mắt anh gây sự: “ Giải hích rõ rànng, em có ý gì? Tại sao chúng ta chia tay? Tốt nhất em giải thích rõ ràng cho anh!”
Hạ Ngưng Âm không bị khí thế của anh hù sợ, ngẩng cao cằm, hừ lạnh một tiếng: “ Anh thấy rõ nơi này là nơi nào! Em không có hứng thú ở nơi này biểu diễn tình cảm! Nếu em không nói như vậy anh có dừng lại sao? ”
“ Anh thấy em chán sống!” Tư Khảm Hàn có dấu hiệu tức giận, trong một phút, anh nghĩ cô nói thật, nghĩ vậy, khuôn mặt có chút hoảng sợ: “ Loại chuyện này có thể nói tùy tiện sao? Thật là không có chừng mực? ”
“ Vậy anh thì có chừng mực hả?” Hạ Ngưng Âm khinh thường nhìn anh một vòng, sau đó bật cười: “ Bất quá, em cũng không có ngạc nhiên, dù sao, anh mới bước qua tuổi 19, đối với việc hiểu biết về tình cảm vẫn có khuyết điểm, không kiềm chế được cũng là bình thường.”
“ Lá gan lớn hơn rồi đúng không? Rm là người đầu tiên nói anh không có thể kiềm chế!” Tư Khảm Hàn hờn giận nhìn cô.
“ Nếu lực kiềm chế của anh ốt, vì sao không nghe em giải thích rõ ràng? Chẳng lẽ anh không biết vừa rồi anh quá xúc động sao? Nhưng mà, em vẫn cho rằng anh rất tự tin, thậm chí rất kiêu ngạo, mà anh cũng là người có nhiều tiền, vậy mà anh lại nghi em trèo tường! Anh cảm thấy anh thua kém Ngôn Phong Mị?” Tuy nói như vậy, nhưng cô ở bên anh mới có mấy tháng, trong công việc anh biểu hiện rất ưu tú, tuổi của anh căn bản không có thành thục, hiện tại nghĩ lại, khi đó biểu hiện anh đối với cô không có bình tĩnh.
Nghe Lam Nguy nói anh là thiếu niên thiên tài so với bạn cùng trang lứa, đối với các phương diẹn khác đều xuất sắc hơn không biết bao nhiêu lần, anh lại hoài nghi cô trèo tường, không biết anh không tin mình không có mị lức hoặc là phương diện khác không thích hợp.
Nhớ lại, Hạ Ngưng Âm nhếch mày ngẩng cao đầu, bất quá, trong lòng cô hiểu, thực ra, trong lòng anh vẫn có cô.
Tư Khảm Hàn không nói lời nào, anh biết mình quá xúc động, anh không kiêm chế nổi chính mình, có cô ở đây, sự kiêu ngạo cũng biến mất, cũng không tự tin, không giống anh, tại gần đây cô đối với anh lạnh lùng? Anh nghĩ vậy có gì sai?
“ Vậy gần đây em có chuyện gì, hôm nay anh phải biết nguyên nhân! Không được lừa dối anh nữa!”
“ Anh, Như thế nào lại bién đổi nhanh như vậy?” Hạ Ngưng Âm tròn mắt, đối với việc gây sự của anh, có chút chống đỡ không nổi.
“ Nói hay không?” Tư Khảm Hàn cười lạnh: “ Nếu không nói, chúng ta đem chuyện vừa rồi làm cho xong đi, en biết, anh không để ý, đúng không?”
Đê tiện! Hạ Ngưng âm nhìn anh khinh thường liếc mắt một cái, sớm hay muộn đều phải nói, mà còn , xem tình huống, cô rốn cũng không thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất nhìn anh, thấp giọng nói: “ Cho đến bây giờ anh cũng không nói chuyện về người nhà với em, chỉ cần em hỏi, anh sẽ không vui, giống như em dòm ngó của cải của anh, em nghĩ, anh đối với em, tới cùng là như thế nào?”
“ Có ý gì? Cái gì nghĩ như thế nào?” Tư Khảm Hàn nhớ tới hôm sinh nhật, hình như có chuyện nhiw vậy, nheo đôi mắt lại, hờn giận nói: “ Thì ra là như vậy? Nên em mới bị bệnh anh hơn nửa tháng?”
“ Người nào bị bệnh?” Hạ ngưng Âm không đồn ý phản bác lại, một hơi đem tức giận trong lòng nói ra: “ Nếu không để ý, anh nghĩ rằng em và anh sẽ giận nhau à? Em cũng không phải ăn no không có việc làm, đi bới móc lung tung! Anh đối với bạn gái à có thái độ gì? Nếu anh thật sự để ý lời em nói, vì sao anh không nói chuyện về người nhà anh cho em? Thái độ anh như vậy,sao lại trách em nghĩ lung tung? ”
Tư Khảm Hàn lâm vào trầm mặc, anh không thể tưởng tượng sự chốn tránh của anh làm cho cô bất an, thật ra, nếu đổi lại là anh, để cho anh đối mặt với chuyện này, có lẽ anh cũng không khá hơn chút nào, hiện tại nhớ lại, mới phát hiện, khi đó anh xử lý quá tình cảm, rất non nớt.
P/s: like fanpage thich doc truyen càng nhiều chương mới càng ra nhanh nhé :)
/140
|