Chương 124. Gả cho anh nha
Trải qua một thời gian cùng mọi người nói chuyện , cô cũng hiểu là khi anh đang học trung học thì ba anh về hưu nên anh phải gánh vác công ty, còn về mẹ anh thì không thấy anh nhắc đến.
Ngược lại Tư Tích em của anh thì nói cho cô biết rằng lúc anh tám tuổi thì mẹ anh gặp tai nạn nên mất rồi, khi em của anh nói như vậy cô thấy vẻ mặt của anh không vui, cô có chút khó hiểu.
Mọi người đối với cô rất tốt, cô rất là vui, nhưng mà cô lại thấy anh không có cười nên cô cảm thấy bất an.
Nhìn anh, cô muốn dựa vào anh để an ủi anh nhưng mà có em anh ỏe đây nên cô có chút e ngại, lại sợ đẻ lại ấn tượng không tốt, nên cô không dám dựa vào anh quá gần, nhớ đén lời nói hôm qua của anh, cô nhỏ giọng hỏi “ Tư Khảm Hàn, hôm qua anh hỏi em là muốn đưa em về nhà của anh hả?”
“ Không phải là em muốn gặp gia đình của anh sao?” Tư Khảm Hàn bĩu môi.
“ Vậy anh cũng phải nói cho em biết trước chứ? Anh làm như vậy em đâu có chuẩn bị gì đâu, giờ rất là thất lễ nè.” Cô iếp tục nói nhỏ bên lỗ tai anh.
Anh trợn mắt nhìn cô, với vẻ mặt khinh thường “ Nói cho em, em không bỏ trốn mới là lạ?”
“ Ách........” Nhớ đến biểu hiện vừa rồi khi cô ở ngoài xe, cô thật không biết rả lời như thế nào, anh giống như con giun trong bụng cô vậy, bất quá cô cũng rát vui, dù sao, anh cũng mang cô về gặp gia đình của anh, cô thật không ngờ rằng , cô và anh quen nhau chưa bao lâu, anh cũng rất trẻ, vậy mà bọn cô sắp phải làm ba mẹ rồi, ngẫm lại, cô thật không thể tin được, có phải hay không bây giờ trong bụng cô đã có tiểu bảo bảo, cô đã làm mẹ, nhưng mà anh mới có 19 tuổi thôi?
“Bất quá hôm nay đến đây không phảinchor có như vậy.” Anh cười thần bí nói, tầm mắt anh dừng ở trên người của cô, chuyển sang nhìn ba của anh, “ Ba, ba đem lịch ra đây đi, con có chuyệ muốn nói”.
“Được” Ba anh sau khi nghe anh nói vậy, cũng không hỏi nhiều ông đứng dậy , đi lên lầu, Tư Hàn Tích nhíu mày, dăm chiêu nhìn anh, nói với anh “ Anh, anh còn trẻ mà, không cần vội?”
Hạ Ngưng Âm khó hiểu nhìn Tư Hàn Đích, không hiểu hỏi “ Anh gấp cái gì vậy? Sao em nghe không hiểu.”
Anh nghĩ đến chuyện đó nên làm ra thần ní , liếc cô một cái “ Rất nhanh em sẽ biết thôi mà”
Bị anh nhìn với vẻ khinh thường, cô thấy không được tự nhiên, cô ngồi cách xa anh một khoảng, khinh thường hừ một tiếng “ Không nói thì thôi , có gì đâu mà lạ.”
Tư Hàn Tích nheo mắt nhìn cô, thản nhiên cười nhạo “ Anh hình như chị dâu không có thông minh cho lắm”
Tư Khảm Hàn nghĩ đến đến chuyện này nên ngắm cô liếc mắt một cái, "Rất nhanh em sẽ biết."
“ Ừ, đúng là như vậy thật” Anh nhún vai, giễu cợt cô nhìn cô đỏ mặt, khi mà ba anh xuóng, anh cùng ba anh thảo luận “ Thế nào? Có ngày nào tốt không ba? Ba nói nhanh lên.”
“ Như thế nào mà gấp gáp quá vậy” Ba anh nhìn anh bật cười “ Không cần hối cứ từ từ. ”
“ Nhanh ên đi, con muốn cái gì cũng phải tốc chiến, tốc thắng” Anh có chút bất đắc dĩ, anh chỉ suy nghĩ cho cô, hơn nữa anh cũng có ý định này từ lâu, anh cũng muốn thong thả, nhưng mà anh và cô không có cảm giác an toàn, cô và anh luon suy nghĩ lung tung , mấy ngày nay, anh luôn suy nghĩ rất nhiều, anh luôn lo sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh, vì tránh cho sự việc tiếp tục nhiw vậy mên anh quyết định sớm hơn một chút , dù gì sớm hay muộn đèu phải làm, khong bằng làm sớm hơn một chút để tránh những tắc rối không cần thiết về sau.
Vậy là có ý gì? Cô ngồi bên cạnh anh nhưng mà cô không hiểu gì cả, hoàn toàn không theo kịp bọn họ, nhưng mà cũng không dám cắt ngang, chỉ có thể ngồi một bên tự suy đoán.
“ Chị dâu, chị lên đây với em đi, chị chỉ em làm bài tập với.” Tư Hàn Tích buông tờ báo tài chính xuống, kéo cô đi lên lầu.
“ Bài tập gì?” Cô chỉ biết đi theo, nhưng mà cô không biết làm cô giáo, cô còn muốn biết Tư Khảm Hàn đang nghĩ cái gì.
“ Đây,”Anh để trước mặt cô một sấp đề thi “ Có một số đề, chị nhìn một chút đi, nếu chỉ biết thì chỉ cho em với.”Nói xong anh liền cầm chiếc máy tính, bắt đầu chơi để cô lại với sấp đề thi.
Cô không biết nói gì nhưng mà cũng không dám cự tuyệt, nên nửa giờ trôi qua, mà cô không làm được bài nào cả, cô nghĩ có ai không làm ơn cứu cô với , nhiều đề như bậy, cô một cái cũng không hiểu, cô nhìn thằng em rể, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng anh nhìn đồng hồ, sau đó đóng lại máy tính, xoay người “ Chị dâu, đi thôi”
“ Ah , mà đi đâu?” Cô không hiểu gì cả, cô dưa bài đến trước mặt anh “ Xin lỗi, tôi không biết làm.”
“ Tôi biết, tôi cũng không mong rằng chị sẽ giải được” Tư Hàn Tích tươi cười nhìn cô “ Tôi chỉ muốn biết chị dâu của tôi có bao nhiêu thông minh thôi.”
Nghe vậy cô rất muốn tìm cái lỗ để mà chui xuống, đi xuống lầu, Tư Khảm Hàn đã ngồi trên bàn ăn chờ cô.
Trong khi đang ăn cơm thì ba của anh khơi mào “ Tiểu Âm, Tại sao con không mời ông bà thông gia con đến đây? Cũng để cho hai bên gia đình tiện bề nói chuyện.”
Ông vừa nói xong, cô xém nữa thì sặc cơm, vì không muốn mất mặt, cô quay đầu đi, che miệng lại mặt cô đỏ bừng, cô nghe có chút kỳ quái, ông bà thông gia? Cô và anh cũng chưa đến mức đó đâu.
Anh trách cứ nhìn ba của anh, đưa tay vuốt lưng cô “ Sao mà phải phiền phức vậy cúng ta qua bên đó là được rồi.”
“ Ừ, vậy cũng được.” Ba anh gật đầu nói.
“ Cái gì?” Cô buông tay ra, cô cả khing, trừng mắt nhìn anh, cô còn chuae nói chuỵen của cô với anh cho ba cô nghe đâu, “ Anh tìm ba em để làm gì? Anh qua đó để làm chi?”
“ Đưa sính lễ” anh nói vắn tắt
“ Cái gì?” Lúc này đây, cô hoàn toàn giận, cô cũng quá kinh ngạc, cô cũng qua vui sướng “ Đưa sính lễ cái gì?”
“ Chính là anh muốn cưới em.” Anh lặng lẽ gắp đồ ăn trên bàn vào bát của cô, nhíu mày, lại thản nhiên hỏi “ Tháng sau mùng 6 anh kết hôn, lại vừa vặn thiếu một tân nương, em có muốn thay vào chỗ trống đó không? ” Anh nói với giọng điệu rất tùy tiện.
Cô giật mình, tim cô đập rất nhanh cô vãn nhìn anh như trước, cô ngòi rất gần anh, nên có thể thấy được khuôn mặt của anh đanh ửng đỏ, bất quá cũng có chút cứng ngắc.
Miệng của cô cứ mấp máy, sự việc qua độ ngột, cô chưa có chuẩn bị tâm lý “ Em......... Em còn chưa có chuẩn bị gì hết, hơn nữa......Anh không phải mói 19 thôi sao? Như thế nào mà muốn kết hôn sớm như vậy?”
/140
|