Chương 131
“ Lưng của cô ấy bị thương nghiêm trọng do vết thương bằng roi, trên mặt cô ấy cũng có, bất quá đều là bị thương ở ngoài da, không tổn hại đến gân cốt” Khóe miệng anh nở ra nụ cười, nhìn không được nên cười to, Tư Khảm Hàn không hiểu nhìn anh, “ Còn có...........Hàn chúc mừng cậu, cô ấy đã có thai hai tháng.”
Ngay cả Trạch Duệ đang buồn cũng bật cười, anh cũng ngây người, anh có chút không tin vào lỗ tai của mình, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô, anh thực sự làm ba ba? Anh mới có 19 tuổi, anh cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng mà anh chưa nghĩ đến chuyện đứa nhỏ, nhưng mà , anh thật sự rất vui.
“ Hàn, đến giờ rồi” không biết qua bao lâu, Huân đánh thức anh, tay anh vẫn ở trên mặt của cô.
“ Ừ” Xe đột nhiên ngừng lại, bốn người na, nhân cùng xuống xe, trừ Huân vẫn còn ở trên xe, mọi người đều xuống dưới, anh nói với Huân “ Huân, cậu giúp tôi trông chừng cô ấy, tôi sẽ quay lại rất nhanh” Nói xong anh đổi sang cái xe khác rồi phóng đi.
Xe phóng đi rất nhanh, khi đến mục tiêu, xe đột nhiên vòng lại, chặn chiếc xe phía trước, Lam Trung đang ngồi trong xe nhìn thấy anh thì hừ lạnh “ Thế nào, còn có chuyện gì chúng ta chưa nói xong sao?”
“ Ông chắc còn nhớ vật này chứ” anh mở cửa xe lấy ra một vật, xa xa tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, Lam Trung sắc mặt càng ngày càng trắng, trừng mắt nhìn anh “ Rốt cuộc thì mày muốn làm gì tao?”
“ Đừng nhúc nhích” Trạch Duệ ngăn lại hành động của ông, đưa ra giấy tờ “ Cảnh sát đây.”
“ Ông không nên tự tin rằng tôi sẽ bỏ qua cho ông, ông nghĩ rằng mình xứng đáng sao?” Tắt đi máy ghi âm, Tư Khảm Hàn biểu tình căm phẫn.
"Ngươi con mẹ nó, Tư Khảm Hàn, ngươi. . . . . . ." Lam Trung khi còn chưa nói xong đã bị cảnh sát mang đi , cảnh sát quay đầu hướng Trạch Duệ chào, sau đó rồi dẫn Lam Trung đi.
"Hàn, đừng canh cánh trong lòng , chúng ta trở về đi." Trạch Duệ vỗ vai Tư Khảm Hàn .
Nhìn thấy Lam Trung bị cảnh sát bắt lên xe, Tư Khảm Hàn gật gật đầu.
Cô mở mắt, ý nghĩ trong đầu có chút hỗn loạn, cô trừng mắt nhìn trần nhà, cô giật mình, đay không phải là nhà của anh sao, bỗng nhiên cô kích động muốn đứng đậy, nhưng vừa mới đọng đậy thì xương cốt cô đau nhức, nó lan truyền ra toàn thân cô, cô hít một ngụm khí nghiêng đầu mới phát hiện anh đang nằm bên cạnh cô.
Anh gầy.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, trên mặt anh nó ràng gầy đi trông thấy, từ trước đén nay khuôn mặt anh cũng bóng loáng không có râu, nhưng mà giờ cô nhìn thì như là anh đã già đi mấy tuổi vậy.
“ Ừ.......” anh đã tỉnh , anh nhìn thấy cô thì cười ra “ Em đã tỉnh, em.......” giọng anh rất vui, nhưng mà khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của cô, nụ cười trên khuôn mặt cũng cứng ngắc “ Em , sự tình không giống như em tưởng tượng đâu, anh, ngày đó là có chút hiểu lầm, anh”
“ Hiểu lầm, Tư Khảm Hàn, anh đừng nói nữa, cho dù như thế nào, chuyện quá khứ tôi không muốn biết, tôi cũng không muốn nghe anh giải thích, anh ra ngoài đi, về sau tôi không muốn nhìn tháy mặt của anh. ” trong lời nói của cô rất lạnh nhạt cô trừng mắt nhìn anh.
Anh lắc đầu, ánh mắt phức tạp “ Không phải, em nghe anh giải thích, anh bất quá chỉ........”
Cok không muốn gặp anh, gầm lên một tiếng nước mắt cô chảy ra “ Đủ rồi! Tư Khảm Hàn nếu anh không đi ra? Được , tôi đi.”
Anh thấy cô đang đau mồ hôi cô chảy ra nhưng vẫn ngang ngạnh rời giường, anh sợ tới mức toát mồ hôi, anh đi nhanh ra phía cửa “ Không, em nằm đi, anh đi, em đừng đứng lên.”
Cô không muốn anh hương hại, cô đã bị anh làm tổn thương một lần, chẳng lẽ như vậy không có đủ sao? Không , không được, cô không phải là kẻ ngốc, cô không muốn tin tưởng lời của anh nữa, từ nay về sau cô không, muốn gặp lại anh nữa trước kia chỉ là một giấc mơ, hiện tại bây giờ cô nên tỉnh lại.
Cô chỉ có một cái mạng, lần này có thể miễn cưỡng thoát chét , nhưng mà cô đau biết được lần sau cô có may mắn như vậy nữa không?
Cả người cô chui vào trong chăn, cô bắt đầu khóc, không biết là qua bao lâu cô ngủ mất.
Khi cô tỉnh lại thì đã là buổi chiều, anh ngồi bên cạnh cô , thấy cô rỉnh lại, anh rất vui, đang định ,ở miệng thì thấy khuôn mặt lạnh như băng của cô, nên khuôn mặt anh có chút bất an “ Em , nằm xuống trước đi, đừng nhúc nhích, anh sẽ đi kêu người lên đây cho em”
Nhìn thấy bóng dáng anh khuất dần, cô không nói gì, nhưng mà cô cũng không cảm giác muốn hận anh.
Cô nỏi giận cắn môi mình, khuôn mặt ảo não, rõ ràng cô đã quyết định rằng sẽ không để ý đến anh nữa, nhưng mà khi anh đi khỏi cô lại có cảm giác mất mát.
Cửa phòng bị đẩy ra, cô nghe có tiếng bước chân.
Người tới làm cho cô có chút ngạc nhiên “ A? Ba......... bác trai”
“ Ai!” Ba anh thở dài, đem cô nâng đậy, lấy cái nệm chèn vào lưng cô, khuôn mặt ông tươi cười “ Mấy ngày rồi con chưa có ăn gì, chắc là đói lắm rồi? Con ăn vài thứ nhé.”
“ Dạ, con không đói bụng” Cô cúi đàu, cô à người ân oán rõ ràng, cô ghét là Tư Khảm Hàn, không phải à ông, cô cũng khong muốn giận dỗi ở trên người của ông, nhưng mà tại ông và anh quá giống nhau, nên khi cô nói chuyện có chút không được tự nhiên.
“ Không đói cũng phải ăn.” Ông tấn an sờ đầu cô “ Con hiện tại không giống trước kia, hiện tại con ăn phần cho hai người.”
“ Cái gì? Bác nói gì vậy......” Cô rất kích động, cô không hiểu nhìn ông, ông hình nưu có bí mật gì đấy.
Ông gật gật đầu “ Bác biết con suy nghĩ cái gì, bác cũng sẽ không miễn cưỡng com, con muốn rời bỏ Hàn bác không có ý kiến, dù sao, là nhà bác có lỗi với con, nhưng mà, con có thể nghe bác nói nói chút được không?”
Cô không nói gì, tay cầm thìa lên ăn một chút đồ ăn.
/140
|