Khi Quan Tĩnh ngã nhào người vào Lạc Ngạo Thực , một sức mạnh bất ngờ làm Vũ Nghê phải nhích qua một bên
Lạc tổng , ly rượu này anh phải uống hết ! Quan Tĩnh đem ly rượu đưa đến khóe miệng Lạc Ngạo Thực , toàn thân ngồi trên người hắn , động tác cả hai tương đối thân mật.
Ha ha , người đẹp mời rượu , làm sao tôi lại không uống ! Lạc Ngạo Thực khẽ mở ra môi mỏng , thưởng thức rượu vang
Nhìn hành đông mập mờ của bọn họ , thật chịu không nổi , khiến Vũ Nghê không kìm được tức giận , cô đứng lên rôi nói Thật xin lỗi , mọi người cứ ở lại , tôi hơi mệt , muốn về nhà nghỉ ngơi !
Vũ Nghê , ở chơi một lát đi . Đợi tý nữa chúng ta cùng nhau về nhà ! Quan Tĩnh chưa hiểu vấn đề để cái ly xuống
Nhìn biểu tình ‘vô tội’ của bạn tốt , Vũ Nghê càng thêm giận bản thân , cô sao phải uất ức so đo với Quan Tĩnh chứ , đều do người đàn ông kia cả
Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi việc , Vũ Nghê mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười , giọng nói chậm lại Mọi người cứ ở lại đây vui chơi đi , thật sự trong người có chút khó chịu !
Vũ Nghê , vậy để anh đưa em về ! Tưởng Vũ Hàng đứng dậy mà nói
Giờ phút này ai cô cũng chẳng muốn gặp cả , thế nên người nào đó trực tiếp từ chối Không cần đâu anh , đừng vì chuyện của em mà làm mất vui với mọi người , em có thể tự về mà !
Làm thế anh sẽ không yên tâm đấy ! Cùng Vũ Nghê nói xong , Tưởng Vũ Hàng quay sang Quan Tĩnh và Lạc Ngạo Thực : Vậy hai người cứ ở chơi , tôi đưa Vũ Nghê về nhà xong sẽ trở lại !
Quan Tĩnh quay đầu nhạo báng Tưởng Vũ Hàng : Tưởng tổng đối với Vũ Nghê thật tốt , vẫn chưa tới chín giờ nhưng vẫn không yên tâm để cô ấy về một mình . Ha ha. . . . . . Tưởng tổng , anh tính như vậy mà ném em cho Lạc tổng sao ?! Dù sao thì em cũng là một Đại Mỹ Nhân của MBS nha , nói thế nào thì cũng là nhân viên của anh , anh nói xem , làm thế nào anh lại có thể chịu trách nhiệm cho sự an toàn của em đây ?!
Tưởng Vũ Hàng cười khẽ một tiếng , giọng nói nửa đùa : Quan Tĩnh , nếu như Lạc tổng thật sự phải lòng em , chẳng hay em đã vô tình trở thành người nổi tiếng ở đài MBS rồi !
Ha ha , như thế có gì là tốt chứ ?!
Xin lỗi , làm phiền đã ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người Lạc Ngạo Thực từ trên ghế salon đứng lên , tìm lại chiếc áo khoác lúc nãy đã nhét vào ghế Nếu như tất cả mọi người đều có việc , vậy nên chúng ta cứ kết thúc ở đây đi ! Hôm nào có thời gian , hẹn lúc khác tụ họp !
Hắn nhìn sang Vũ Nghê một cái , sau đó lại di chuyển tầm mắt qua phía Quan Tĩnh Quan Tĩnh , em đừng làm kỳ đà cản mũi người khác chứ , anh đưa em về !
Những lời nói này thật giống quả bom nổ chậm , khiến trong đầu Vũ Nghê cuồn cuộn rối rắm liên hồi . Là do cô ư ?! Hắn hận không đá được cô , ý nói cô cũng là kỳ đà sao ?! (Kỳ đà : người thứ 3)
Cần phải dùng những lời lẽ thâm sâu như vậy , hắn mới chịu được chăng ?! Đơn giản là người đàn ông đó nhìn thấy người đẹp cũng chẳng muốn buông tay , bằng không khi hắn nhìn vào Quan Tĩnh , ánh mắt chưa bao giờ dời sang hướng khác . Bọn họ đã từng là vợ chồng , lý nào cô lại không hiểu hắn —— Dối trá , thú tính , bừa bãi (Vũ Nghê nhà mình còn câu nào chửi hay không trời
Sau khi liên tiếp oán trách bản thân , Vũ Nghê từ từ ngồi chồm hổm xuống lề đường Mình không có ghen , chỉ là mình không muốn để cho Quan Tĩnh chạm phải vết xe đổ năm xưa . Mình cứ nghĩ rằng sẽ không quan tâm đến hắn , nhưng trong lòng thật ra rất để ý ——
Lạc tổng , ly rượu này anh phải uống hết ! Quan Tĩnh đem ly rượu đưa đến khóe miệng Lạc Ngạo Thực , toàn thân ngồi trên người hắn , động tác cả hai tương đối thân mật.
Ha ha , người đẹp mời rượu , làm sao tôi lại không uống ! Lạc Ngạo Thực khẽ mở ra môi mỏng , thưởng thức rượu vang
Nhìn hành đông mập mờ của bọn họ , thật chịu không nổi , khiến Vũ Nghê không kìm được tức giận , cô đứng lên rôi nói Thật xin lỗi , mọi người cứ ở lại , tôi hơi mệt , muốn về nhà nghỉ ngơi !
Vũ Nghê , ở chơi một lát đi . Đợi tý nữa chúng ta cùng nhau về nhà ! Quan Tĩnh chưa hiểu vấn đề để cái ly xuống
Nhìn biểu tình ‘vô tội’ của bạn tốt , Vũ Nghê càng thêm giận bản thân , cô sao phải uất ức so đo với Quan Tĩnh chứ , đều do người đàn ông kia cả
Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi việc , Vũ Nghê mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười , giọng nói chậm lại Mọi người cứ ở lại đây vui chơi đi , thật sự trong người có chút khó chịu !
Vũ Nghê , vậy để anh đưa em về ! Tưởng Vũ Hàng đứng dậy mà nói
Giờ phút này ai cô cũng chẳng muốn gặp cả , thế nên người nào đó trực tiếp từ chối Không cần đâu anh , đừng vì chuyện của em mà làm mất vui với mọi người , em có thể tự về mà !
Làm thế anh sẽ không yên tâm đấy ! Cùng Vũ Nghê nói xong , Tưởng Vũ Hàng quay sang Quan Tĩnh và Lạc Ngạo Thực : Vậy hai người cứ ở chơi , tôi đưa Vũ Nghê về nhà xong sẽ trở lại !
Quan Tĩnh quay đầu nhạo báng Tưởng Vũ Hàng : Tưởng tổng đối với Vũ Nghê thật tốt , vẫn chưa tới chín giờ nhưng vẫn không yên tâm để cô ấy về một mình . Ha ha. . . . . . Tưởng tổng , anh tính như vậy mà ném em cho Lạc tổng sao ?! Dù sao thì em cũng là một Đại Mỹ Nhân của MBS nha , nói thế nào thì cũng là nhân viên của anh , anh nói xem , làm thế nào anh lại có thể chịu trách nhiệm cho sự an toàn của em đây ?!
Tưởng Vũ Hàng cười khẽ một tiếng , giọng nói nửa đùa : Quan Tĩnh , nếu như Lạc tổng thật sự phải lòng em , chẳng hay em đã vô tình trở thành người nổi tiếng ở đài MBS rồi !
Ha ha , như thế có gì là tốt chứ ?!
Xin lỗi , làm phiền đã ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người Lạc Ngạo Thực từ trên ghế salon đứng lên , tìm lại chiếc áo khoác lúc nãy đã nhét vào ghế Nếu như tất cả mọi người đều có việc , vậy nên chúng ta cứ kết thúc ở đây đi ! Hôm nào có thời gian , hẹn lúc khác tụ họp !
Hắn nhìn sang Vũ Nghê một cái , sau đó lại di chuyển tầm mắt qua phía Quan Tĩnh Quan Tĩnh , em đừng làm kỳ đà cản mũi người khác chứ , anh đưa em về !
Những lời nói này thật giống quả bom nổ chậm , khiến trong đầu Vũ Nghê cuồn cuộn rối rắm liên hồi . Là do cô ư ?! Hắn hận không đá được cô , ý nói cô cũng là kỳ đà sao ?! (Kỳ đà : người thứ 3)
Cần phải dùng những lời lẽ thâm sâu như vậy , hắn mới chịu được chăng ?! Đơn giản là người đàn ông đó nhìn thấy người đẹp cũng chẳng muốn buông tay , bằng không khi hắn nhìn vào Quan Tĩnh , ánh mắt chưa bao giờ dời sang hướng khác . Bọn họ đã từng là vợ chồng , lý nào cô lại không hiểu hắn —— Dối trá , thú tính , bừa bãi (Vũ Nghê nhà mình còn câu nào chửi hay không trời
Sau khi liên tiếp oán trách bản thân , Vũ Nghê từ từ ngồi chồm hổm xuống lề đường Mình không có ghen , chỉ là mình không muốn để cho Quan Tĩnh chạm phải vết xe đổ năm xưa . Mình cứ nghĩ rằng sẽ không quan tâm đến hắn , nhưng trong lòng thật ra rất để ý ——
/572
|