Một tháng trôi qua , khu vực miền Bắc đã bước sang buổi sáng của mùa thu , nhiệt độ buổi tối rất thấp . Chân đạp trên sàn nhà vẫn có cảm giác lành lạnh . Đêm qua chính vì cô không chịu nổi giá rét , cuối cùng cũng phải lấy ra đôi dép bông vải mang vào
Cảm thấy rất thoải mái , thật ấm áp , đồng thời cũng nhắc nhở cô nhớ rõ , đã một một tháng hơn , con người đó không hề xuất hiện.
Lần này , anh ta hoàn toàn biến mất . . .(LNT tại sao biến mất , chuyện vui còn phía sau
Vốn là hoạt động chỉ có một phút mặc niệm , bởi vì câu nói của cậu bé trên đài , làm mọi người phải tuân thủ thêm hai phút . . . . . .
Một phút đầu còn tương đối tốt , hiện trường nghiêm trang hòa cùng không khí nặng nề.
Nhưng đến phút thứ hai thì rất nhiều bạn nhỏ đã khiến cảnh quanh xáo trộn , cảm thấy trên người bức rức khó chịu
Đợi đến phút thứ ba , các học sinh đều muốn phá lên tiếng cười khút khít
Loại âm thanh này tạo cảnh tượng nghiêm túc biến thành kỳ quái . Mà ở thời điểm này , các giáo viên lại không thể sử dụng kỷ luật , chỉ có thể cảm giác được mồ hôi trên trán chảy ra lấm tấm
Lạc Dật đứng yên trên đài , biểu hiện tỏ ra rất tốt . Nhưng trong lòng hắn lại không suy nghĩ đơn giản , hắn đang âm mưu đến bước kế tiếp , phải khiến mọi người bên dưới thực hiện gì đây ?!
Đồng ca yêu nước ?! Thực hiện một bài hát yêu nước ?! (Tương tự bài hát quốc ca của VN mình đó mọi người)
Ba phút mặc niệm vừa xong , tiếng nhạc buồn bã lập tức dừng lại , các giáo viên và học sinh phía dưới đang mong ngóng mấy chữ ‘ mặc niệm đã xong’ . . . Nhưng mà mọi người cứ đợi lại đợi . . . . . .
/572
|