Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 227 - Tăng Giờ Làm Việc

/572


 

“Ơ . . . . . . Cái người này , sao lại gọi điện tới ?!” Vũ Nghê hạ thấp giọng , tránh ảnh hưởng công việc của những người khác . Chẳng lẽ anh ta biết được chuyện mình khiến Chu Hân Lan mất mặt , nên định tức giận với mình ?!

Anh không quá câu nệ , trực tiếp hỏi :”Em và mẹ anh gặp mặt ?! À không , phải nói là bà ấy đến tìm em ?!” Thấy mình hỏi không đúng lắm , cho nên vội vàng sữa lại

Quả nhiên anh ta gọi tới để hỏi chuyện này ?! . ”Thế nào , anh vì muốn làm người con hiếu thảo nên bất bình dùm mẹ mình ?! Tính dạy bảo em sao ?! Vũ Nghê nhíu lỗ mũi , chuẩn bị khẩu chiến . Là cô bị mẹ anh khi dễ , lẽ nào phải chịu đựng để bị làm nhục ?!

Chỉ nghe giọng nói anh cũng đủ biết là cô đang tức giận , nhưng mà , anh rất muốn trêu chọc cô :”Em bắt nạt mẹ anh ?!

“Bắt nạt , thế nào gọi là bắt nạt đây ?! Nếu như không phải bà ta mở miệng làm nhục em trước , hậu quả nhận về sẽ như vậy sao ?!” Thân thể cô giận run lên , chẳng lẽ anh ta hiếu thảo đến nỗi không phân biệt rõ trắng đen ?!

“Sao thế ?! Nghe giọng điệu của em , hình như cảm thấy uất ức ?!” Ngữ điệu tương đối bình thản , không thể hình dung được tâm tình của anh lúc này .

“Không có !”

“Không có ?! Nói , em bắt nạt mẹ anh thế nào ?!” Anh thật sự muốn biết , rốt cuộc cô làm gì có thể uy hiếp mẹ anh ?! Để một đống văn kiện xuống bàn , dựa vào ghế , nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại

Vốn định không muốn kể anh nghe , thiết nghĩ mình quá oan uổng , thế là bao nhiêu uất ức trong lòng đều xả ra . Khóe miệng của Lạc Ngạo Thực ngày càng kéo rộng , thiếu chút nữa là cười to ——

“. . . . . . Nói đến đây được rồi , bên này em còn nhiều việc phải làm , không muốn tán gẫu cùng anh nữa !”

“Không muốn nghe anh nói gì sao ?! Gấp gáp như vậy . . . . . .”

“Em không hề hối hận , cho dù anh muốn mắng chửi em , bây giờ cũng đã muộn rồi !” Chuyện hôm nay là cô đã quá khách sáo với bà ta rồi . Chỉ cần nghĩ tới việc bà ta muốn giết con trai của mình , không thừa nhận Lạc Dật là cháu nội , ruột gan cô đã lồng lộn lên !

“Tiếc thật . . . . . .” Anh khạc ra hai chữ.

“Đúng vậy , thật sự quá tiếc . . . . . . Dù sao thì quan hệ của hai chúng ta cũng không có gì , em và bà ta vốn dĩ hai người xa lạ , anh có tiếc nuối đau lòng cho mẹ mình cũng chẳng can hệ đến em !” Vũ Nghê nói ra quan hệ phân chia nói rạch ròi ——

“Ha ha , anh nói tiếc nuối ở đây chỉ là không tận mắt nhìn thấy được em đối phó mẹ anh . Chắc là khi đó gương mặt mẹ anh giận đến đỏ ngầu , không thể nói được lời nào , còn em thì rất hả giận đúng không ?!” Nói chuyện đồng thời khóe miệng cong lên , bảo anh không phải đứa con hiếu thảo , anh cũng đồng ý thừa nhận .

” . . . . . .” Cô cảm thấy kinh ngạc , không ngờ anh ta sẽ nói như vậy . ”Anh . . . . . .”

“Ha ha , thôi , em làm việc tiếp đi , hôm nay tan sở anh đón em !” Vui vẻ để điện thoại xuống .

Vũ Nghê không tin há hốc mồm nhìn vào điện thoại , đầu óc có chút rối loạn . Đây . . . . . . Đây là thật sao ?!

Cô , cô bây giờ rất muốn gặp mặt anh , muốn thấy nét mặt cũng như điệu bộ hiện giờ của anh , anh thật sự rất vui vẻ sao ?!

Tâm tình trở nên nóng lòng khiến Vũ Nghê không chuyên tâm vùi đầu vào với công việc , càng không ngừng nhìn đồng hồ , hi vọng tin tức buổi tối sớm bắt đầu , sau đó vội vàng tìm anh .

“A . . . . . .” Ngồi ở trên đài , Vũ Nghê liên tiếp nhìn về chiếc đồng hồ phía trước .

“Vũ Nghê , hôm nay em sao vậy , thoạt nhìn rất khẩn trương nha . . . . . .” Người dẫn chương trình ngồi ở kế bên , tay điều chỉnh ống nghe , vừa nói .

“Nào có đâu anh !”

“À , là anh nhìn nhầm ư ?! Rõ ràng anh cảm nhận được em đang lo lắng bồn chồn , không phải là loại biểu hiện ấy sao ?!”

“Chỉ là em muốn tan việc sớm thôi !” Ảo não đành phải nói thật _._!

“Chậc , hễ nghĩ đến nhiệm kỳ tới em không ngồi đây nữa , trong lòng anh có chút bức rứt . . . . . .”

“Anh à , anh tỏ thái độ như thế chẳng khác nào em phải rời xa thế giới này , xin anh đó , đừng có biểu hiện thế này có được hay không ?!” Vũ Nghê cau mũi nói .

“Xùy xùy , người trẻ tuổi nói chuyện thật là . . . Em đừng nói xui xẻo thế , mở miệng là đụng tới chết chết !” Bạn đồng hành của cô rất mê tín , len lén phun nước miếng xuống sàn

Nhìn ‘nước miếng’ trong suốt óng ánh ở trên mặt đất , khiến Vũ Nghê bĩu môi :”Oa , anh trai , anh ngày càng ghê tởm rồi , em chỉ là thuận miệng mới nói , có cần thiết nghiêm túc vậy không . . . . .”

“Này , mọi sự trên đời đều có thể xảy ra , nếu không làm gì đã có ‘tai ương vạ miệng' . Nhớ , nhất định em phải chú ý ——” Giống hệt một bà già dặn dò con trẻ

Vũ Nghê âm thầm cười lên , không trách được anh trai lớn tuổi này . . . . . .

“Tin tức thông báo vừa xong , nữ phát thanh viên Phó Vũ Nghê lần nữa hướng về máy quay chúc khán giả ngủ ngon . Sau đó giới thiệu tin tức thời tiết ngày mai ——”

Ánh đèn trong phòng tối sầm lại , người đứng bên ngoài cửa càng thêm nổi bật , Lạc Ngạo Thực đang cười quan sát Vũ Nghê .

Không muốn mất thời gian , cô từ trên ghế đứng lên , đi tới trước mặt anh : Sao anh lại vào đây ?!”

“Cũng không phải lần đầu tiên !” Lạc Ngạo Thực hướng phía nhân viên làm việc khác chào hỏi , dắt Vũ Nghê đi khỏi địa điểm hậu trường ——

Ngồi vào trong xe , cô nghiêng đầu , cứ như vậy âm thầm nhìn anh , hơn nữa ánh mắt mơ màng còn đang dán chặt người anh .

Lạc Ngạo Thực quay đầu , dùng sức hôn vào miệng Vũ Nghê :”Ừ ~ nói cho anh biết , đang nhìn cái gì ?!”

Không nghĩ tới anh bất chợt hôn mình , cô trừng to mắt :”Nghĩ đến hôm nay em làm mẹ anh tức giận , cứ tưởng anh sẽ mắng chửi em chứ . Anh thật sự phấn khích vậy sao ?!

“Ha ha , đúng vậy , mẹ anh hôm nay quả thật rất giận em , bà đến chỗ anh trách móc thật lâu . . . . . .” Lạc Ngạo Thực khởi động xe , nhanh chóng lái khỏi công ty , thỉnh thoảng quay sang ngắm nhìn Vũ Nghê .

“Vậy . . . . . .” Anh vui mừng thế nào ?!

“Biểu hiện hôm nay của em rất đáng khen , cứ nghĩ là em sẽ núp ở trong phòng vệ sinh khóc lóc khi bị mẹ anh bắt nạt !”

“Sáu năm trước có thể là như vậy , sáu năm sau căn bản sẽ không xảy ra !”

“Ha ha . . . . . . Vậy thì tốt . Nhớ , chuyện của chúng ta không liên quan đến mẹ của anh . . . . . .” Lạc Ngạo Thực trịnh trọng thanh minh , tỏ rõ lập trường .

Cô muốn không tin , sửng sốt nhìn anh mấy lần . . . . . . Sẽ có một ngày , trời mùa hạ tuyết vẫn rơi sao ?!

*************************

Ngủ thẳng đến nửa đêm , Vũ Nghê chợt tỉnh giấc , rời giường , mới phát hiện Lạc Ngạo Thực không còn ở đây :”Cái người này , giờ này còn đi nơi nào ?!”

Nhờ ánh trăng , đi về phía cửa , men theo ánh đèn hành lang đi tới thư phòng ——

Gương mặt anh nghiêm nghị nghe điện thoại :”Không điều tra được là ai gọi tới sao ?!”

“Chỉ biết đối phương dùng điện thoại công cộng gọi tới , cam­era lại bị hư , căn bản không ghi hình được . Tổng giám đốc , thật sự xin lỗi , nếu có tin tức gì khác chúng tôi sẽ báo cáo lại ——“

“Ừhm tôi hiểu rồi . . . . . .” Nói xong liền cúp điện thoại

Lạc Ngạo Thực nắm chặt điện thoại , khẽ nheo tròng mắt . Camera hư ?! Điện thoại công cộng gọi tới ?!

Chết tiệt , sử dụng điện thoại công cộng quả nhiên là cố ý rồi , camera lại hư , chuyện này vô cùng trùng hợp ?!

Người này có thể chính là người đã thôi miên Vũ Nghê . . . . . .

Vũ Nghê vặn cửa , trên mặt buồn ngủ đi vào :”Anh vẫn hao tâm thức khuya lo công việc sao ?! Làm đêm sẽ mất sức rất nhiều !”

Lạc Ngạo Thực thu hồi phiền lòng , cố ý trêu đùa nói :”Còn không phải tại em ?! Cả ngày trong đầu đều là hình bóng của em , không có thời gian làm việc , nên mới tăng ca giờ này . . . . . .”

“Lừa đảo !” Giọng điệu ngày càng ngon ngọt , những lời này đều do đàn ông dỗ ngọt phụ nữ ,  không cần động não cũng có thể thuận miệng nói ra

“Có phải là anh líu lo cùng với cô nào , cho nên bây giờ mới bận thế này ?! Sau đó. . . . . . tự mình trễ nãi công việc !” Cô nheo mắt lại , biểu tình trong sáng , bộ dạng giống như nữ Sherlock Holmes

Nói gần nói xa , bắt đầu có nồng độ cảnh cáo ghen tuông .

“. . . . . .” Cánh tay anh duỗi ra , bắt lấy cô ngồi lên đùi mình ”Yên tâm , nếu như ban ngày anh có hẹn hò với phụ nữ khác , anh nhất định sẽ nói em biết . . . . . .”

“. . . . . . Cũng tốt , dù sao thì vẫn hơn là trong lòng đoán già đoán non !” Rất biết chấp nhận sự thật

“Thật là , em không ghen sao ?!” Lạc Ngạo Thực không vui nhíu mày , loại phản ứng này thật không tốt

“Buồn ngủ quá . . . . . . Có muốn em pha cho anh một cốc sữa không ?! Hoặc là chuẩn bị một chút điểm tâm ?!” Buổi tối không phải rất hay đói bụng sao ?! Cố ý xoay chuyển đề tài , ngăn cho mình không quá đau lòng .

Anh gật đầu , tỏ ý hài lòng . Thật ra thì anh đang chuẩn bị cho mình một kỳ nghỉ dài hạn , nếu không đã không tăng giờ làm việc .

Ừ ~ một kỳ nghỉ buông thả , bởi vì cô ấy sắp phải nghỉ đông , vừa hay có thể đền bù cho việc hưởng tuần trăng mật . Anh đã lên sẵn kế hoạch , chỉ cần chờ cô hết nhiệm kỳ , lập tức mang cô lên máy bay ——

Về phần ai đang muốn hãm hại vợ mình , chuyện này anh sẽ từ từ điều tra ——

/572

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status