Tổng Giám Đốc Anh Thật Là Hư

Chương 322 - Phát Hiện Không Ngờ

/572


Ha ha. . . . . . Cũng có chuyện làm em phải sợ sao? Anh thật không tin! Lạc Ngạo Thực chế nhạo nói, thuận tay vuốt ve mái tóc của cô.

Cô từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, tròng mắt đen láy sâu lắng mang theo giọng nói run rẩy: Sợ chứ, em còn có anh và con, còn chưa hoàn tất việc chăm sóc gia đình, sao có thể bỏ mọi người mà đi? Em sợ mình phải chịu oan, sợ pháp luật không bảo đảm được công lý và lẽ phải, ngoài ra còn rất sợ chết, sợ mình phải vào tù ——

Nói xong, những giọt lệ trên khóe mắt cô lặng lẽ chảy xuống, sống mũi cay cay đến ửng đỏ. Nếu như không có anh và con, em sẽ không hoảng sợ như vậy. Nếu như chỉ có một mình em, ở nơi nào thì cũng như nhau

Anh nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt cô, tươi cười nói: Nói bậy, em cứ như vậy không tin anh hay sao? Đừng nói chuyện này không liên can đến em, cứ coi như là em làm, anh cũng có năng lực khiến em bình an vô sự! Giọng anh vô cùng thoải mái!

Như một con thú nhỏ gặp nạn, đôi mắt cô bừng sáng lên tia hi vọng. Thật sao? Anh có chứng cớ, đúng không? Cô nắm chặt cánh tay anh khẽ hỏi!

Lạc Ngạo Thực bỗng nhiên nháy mắt, trốn tránh ánh mắt đang mong đợi kia. . . . . . . Không, chỉ là anh tin chúng ta sẽ tìm được bằng chứng!

Niềm hy vọng bị dập tắt khiến ánh mắt của cô trở nên nhòe đi, cô cúi thấp đầu, khẽ cụp mi nhìn xuống mặt đất. Bây giờ chúng ta mới nghĩ tới chứng cớ, càng tạo thời gian cho hung thủ tận tâm phá hủy!

Dù không có chứng cớ, em cũng sẽ không sao, chưa từng nghe qua có tiền có thể xui ma khiến quỷ hay sao? Lạc Ngạo Thực chợt nhíu mày.

. . . . . . Ánh mắt người nào đó càng biểu lộ thêm nhiều uất ức, cuối cùng than thở khóc ròng: Luật pháp sẽ không chứng thực cho anh!

Ha ha. . . . . . Lạc Ngạo Thực chuyển sang cười khổ, hỏng bét, anh càng khuyên càng loạn! Chiêu an ủi này không có hiệu quả, bây giờ anh chỉ có thể sử dụng một loại phương thức khác để cho cảm xúc của cô ổn dần. Rốt cuộc là những việc anh nói nãy giờ vẫn chưa khiến em hết mệt mỏi? Nếu như em cảm thấy mình chưa đủ mệt, vậy thì chúng ta làm vài động tác? Vận động? Em thấy thế nào? Lâu rồi anh không có vận động, anh đang kìm nén đến phát điên!

Lạc Ngạo Thực đặt bàn tay to của mình lên người Vũ Nghê, bắt đầu mò mẫm xung quanh, cánh môi mỏng tà ác cũng dính sát vào chiếc cổ trắng nõn của cô, sau đó nhiệt liệt hôn ——

Gò má trắng bệch của Vũ Nghê chợt ửng đỏ, ngượng ngùng nhút nhát lắc đầu, hai tay cô đẩy đẩy bả vai anh. Đừng —— em, em mệt rồi, bây giờ, thật sự không được!

Anh vốn chỉ muốn trêu cô, nhưng khi hai tay anh vừa mới vuốt ve thân thể mềm mại kia, anh thật sự muốn chiếm lấy mọi thứ. Toàn thân anh ức chế vì không được lấp đầy khát vọng, anh thỏa mãn mình bằng cách hôn cô nhiều hơn, gương mặt anh từ từ di chuyển trên cổ cô, sau đó đi xuống phía dưới, nhẹ nhàng cọ cọ xương quai xanh của cô! Bàn tay to chậm rãi đặt trên bộ ngực đầy đặn, cách lớp áo lông sờ mó vuốt ve ở nơi mềm mại!

Trời ạ, anh rất muốn lật chiếc áo lông kia lên thật cao, lột ra thật nhanh, cẩn thận day miết đụng chạm vào phía bên trong ——

Chỉ nghĩ đến việc cô mệt mỏi ngồi trên hai chuyến xe lửa mới về tới nhà, lại còn bị cảnh sát liên tục truy vấn, thể lực nào của cô có thể chịu nổi?! Dù bị dục vọng khiến cho thân thể bức bối, anh cũng không thể không bận tâm đến cảm thụ của cô!

Ngạo . . ưm . . Thực —— Khi đôi tay anh nồng nhiệt đốt lên lửa tình cho cô ở phía bên trong, cô khẽ nấc lên hai tiếng run rẩy!

Anh dừng lại quan sát gò má ửng đỏ và chiếc cổ mảnh khảnh của người nằm bên dưới, miệng anh không ngừng phun ra hơi thở nóng bỏng xuyên qua làn da mềm mại của cô, sau đó dùng lực nhắm chặt hai mắt, vừa âm thầm nguyền rủa chính mình, vừa đếm những dãy số trong đầu như điên . . . Cho đến khi bụng dưới của anh không ngừng ép mình đè nén dục vọng sôi trào, anh mới hổn hển buông cô ra. Người nào đó chán nản lập tức xoay người, sải bước đi tới phòng tắm!

Trước mắt cô là một màn sương mù, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh. Anh ấy, sao anh ấy lại có thể bỏ đi?

Không lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ‘ào ào’

Chừng bốn năm phút sau, Lạc Ngạo Thực mặc áo choàng tắm màu trắng, nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ giọt của mình đi ra! Liếc nhìn, nhưng vẫn đứng ở bên giường Vũ Nghê. Được rồi, em cũng mau vào tắm đi!

Cô lướt vòng qua anh, từ trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lông sạch sẽ. Em lau tóc cho anh, được không? Trước đây cô luôn rất bận bịu, chuyện như thế này có lẽ là lần đầu tiên.

Ừ, không cần, để tự anh —— Lạc Ngạo Thực giống như một kẻ dịch bệnh, liên tục lui về phía sau mấy bước!

Nhưng em muốn giúp anh lau tóc mà! Vũ Nghê cố chấp tiến lên, giơ cánh tay đem khăn lông trùm lên trên tóc của Lạc Ngạo Thực!

Thật là. . . . Lạc Ngạo Thực phát ra một tiếng rên rỉ, cộng thêm giọng điệu than thở không biết làm gì!

Trời ạ, da anh mát thật! Cánh tay cô tiếp xúc da thịt anh, theo bản năng lên tiếng. Anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Thân thể anh mát lạnh!

Tròng mắt mang đậm tình dục của Lạc Ngạo Thực hiện rõ trong con ngươi màu đen, hướng về phía Vũ Nghê cau mũi một cái, tức giận la ầm lên. Là em đang cố quyến rũ anh, còn anh lại không thể chạm vào, em nói xem, anh có thoải mái hay không? Đương nhiên là không rồi!

Vậy thì thân thể anh phải rất nóng chứ? Sao lạnh thế này? Vũ Nghê âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, trêu ghẹo hỏi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh vọt đi tắm nước lạnh?

Em đoán đi? Lạc Ngạo Thực tức giận hỏi ngược lại, bởi vì cô đang cố ý hành hạ anh.

Ha ha —— Khuôn mặt u sầu hiện lên đầy mặt, rốt cuộc cũng phát ra tiếng cười to!

Ừ, em vào tắm đi, anh còn có chút công việc cần xử lý ở thư phòng! Lạc Ngạo Thực vừa lau tóc, vừa đi tới cửa phòng. Trong thư phòng tương đối thoáng mát, để tránh thân thể lại hanh khô lần nữa, có khi anh phải 'lau súng cướp cò'. Tất nhiên anh cũng không muốn ngược đãi mình, xông vào phòng tắm để dội nước lạnh thêm lần nào nữa!

******************************

Thân thể cô vừa mới chìm vào trong nước ấm, còn chưa kịp hưởng thụ cảm giác thoải mái, chiếc điện thoại đặt cạnh ly thủy tinh đã rung không ngừng.

Vũ Nghê mò mẫm với tay tới điện thoại, nhắm mắt lại bắt máy. Alô —— Số điện thoại này của cô rất ít người biết, đều là bạn bè bên cạnh.

Phó Vũ Nghê, tôi là Lâm Hiên! Rành mạch nói ra từng chữ, trong giọng nói không che giấu nỗi hận thù.

Người đang nhắm mắt lập tức thanh tỉnh, từ trong nước ngồi bật dậy. Lâm Hiên, chuyện của Lâm Dương, không có liên quan đến tôi!

Không có liên quan? Không phải trước đó cô đã đi tìm Lâm Dương? Phó Vũ Nghê, tôi không ngờ tới lòng dạ của cô độc ác như vậy. Em gái tôi thích Lạc Ngạo Thực, quyến rũ Lạc Ngạo Thực là nó có lỗi, nhưng nó không đáng phải chết. Sao cô có thể ra tay nhẫn tâm với nó? Lâm Hiên gừ nhẹ chất vấn, hơn nữa còn không kiềm chế được khóc thảm trong điện thoại. Lâm Dương mới ba mươi tuổi, cái tuổi vẫn còn thanh xuân!

Tôi không có, đúng là tôi có đi tìm cô ấy, nhưng mà lúc tôi đi khỏi chung cư thì cô ấy vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí cô ấy còn khiêu khích tôi kia mà. Khuyên nhủ không thành nên tôi mới phải đi trước!

Cô đừng phủ nhận, cô chính là con quỷ giết người, bởi vì Lạc Ngạo Thực không còn yêu thương cô, cho nên cô mới giết nó. Nếu không tại sao cô không tìm được nhân chứng cho mình? Lâm Hiên chất vấn!

Tôi, tôi bị người ta nhốt trong khách sạn ——

Có người chứng minh hay không? Lâm Hiên buồn cười tiếp tục chất vấn.

. . . . . . Vũ Nghê dẫu dẫu môi, không phản bác được! Sự thật là cô không tìm được nhân chứng cho mình, Lạc Ngạo Thực đã phái người đi tìm khách sạn kia, nhưng người phục vụ ngày hôm đó đã xin nghỉ việc, cũng không còn liên lạc được. Hơn nữa các băng ghi hình ở trong khách sạn đều không tìm thấy!

Giết người đền mạng, Phó Vũ Nghê, tôi sẽ chờ pháp luật trừng trị cô! Lâm Hiên ngang nhiên cắt đứt điện thoại!

Vũ Nghê ngấn lệ nhìn vào điện thoại, nếu như lúc ấy cô có thể bình tĩnh, nếu như lúc ấy cô không đi tìm Lâm Dương, có phải hay không sẽ không mang nhiều phiền toái đến vậy?

Là ai? Là ai đang hãm hại mình? Mình sẽ không vô duyên vô cố bị người ta bắt đi, người kia rõ ràng muốn mình không tìm được nhân chứng, nên mới bắt cóc mình vào nhốt trong khách sạn!

Vũ Nghê từ trong bồn tắm đứng lên, không được, cô muốn đi tìm Lạc Ngạo Thực, đem đầu đuôi câu chuyện mà nói một lần, cùng anh cẩn thận phân tích!

Khi cô đi tới cửa thư phòng thì cũng ngoài ý muốn nghe được một bí mật kinh người!

******************************

Tổng giám đốc, chúng ta có nên giao ra người phục vụ và băng ghi hình hay không? Ở đầu dây điện thoại bên kia trợ lý Lưu dò hỏi.

Trải qua nửa ngày tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được người phục vụ ở khách sạn Vũ Nghê bị bắt cóc, bây giờ bằng chứng đang ở trong tay bọn nọ.

Không cần, băng ghi hình và nhân chứng chúng ta khoan hãy giao ra! Lạc Ngạo Thực gõ gõ mặt bàn, cầm điện thoại lắc đầu một cái! Cứ để cho tất cả mọi người nghĩ rằng cô ấy là hung thủ cũng tốt!

Cạch ——

Cửa thư phòng chợt mở ra, Vũ Nghê phá cửa đi vào, không hiểu nhìn Lạc Ngạo Thực. Tại sao? Trong tay anh đang nắm giữ chứng cớ, tại sao không chịu chứng minh trong sạch cho em? Vũ Nghê cơ hồ là gào thét. Tại sao lại muốn biến em thành kẻ phạm tội? Lạc Ngạo Thực, tại sao anh phải làm thế?

Anh thu hồi điện thoại, tiến đến gần cô, dịu dàng hỏi. Không phải là em đang tắm hay sao? Mau trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, đã mấy ngày rồi em không nghỉ, ngoan, nghe lời anh, chờ quản gia chuẩn bị cơm xong, anh sẽ gọi em dậy!

Không, không cần! Cô dùng sức đẩy anh ra, không hiểu tức giận quan sát anh. Tại sao? Tại sao không cứu em, đây rốt cuộc là tại sao?

Vũ Nghê, em phải tin anh, một lần thôi, có được hay không? Anh nhất định không hại em! Lạc Ngạo Thực giơ tay lên thề thốt, cố gắng ổn định tâm trạng cho Vũ Nghê.

Ông trời thật trêu ngươi, thế nào lại bị cô ấy nghe rồi?

Anh có chứng cớ nhưng cũng không muốn cứu em, làm thế nào để em tin tưởng anh? Lạc Ngạo Thực, rốt cuộc làm thế nào để em có thể tin tưởng anh? Không khống chế được cảm xúc cô đành lui về phía sau mấy bước, tròng mắt lặng yên mang theo nỗi đau vô tận!

Anh ta, chính anh ta cũng không cứu mình, mình còn có thể tin ai?

/572

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status