Hiếm khi Lâm Hiên dám nhìn thẳng mặt Lạc Ngạo Thực như lúc này, tiếp đó liền nói một mạch: "Anh nói xem, không tin tưởng vào đối phương mà gọi là yêu sao? Nếu như yêu một người, điều đầu tiên người đó nên làm là tin tưởng người mình yêu, anh nói có đúng không?"
Ngữ điệu kỳ lạ của Lâm Hiên khiến Lạc Ngạo Thực chợt cảm thấy toàn thân sởn da gà.
"Anh...Lâm Hiên cất tiếng gọi, sau đó tháo kính trên mặt xuống, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay lau kính. Có lẽ vì anh ta bị cận thị nên trong túi thường có một chiếc khăn màu lam chuyên dùng lau kính, "Anh, anh nên tin em, Phó Vũ Nghê hoàn toàn không yêu anh, cô ta vốn không xứng đáng để anh yêu thương...."
Lạc Ngạo Thực vẫn không lên tiếng, nhắm hai mắt lại, liên tục phát ra những tiếng ho khan: "Khụ, khụ, khụ... khụ, khụ..." Sau khi ho khan xong, sự khó chịu trong người anh cuối cùng trở nên thoải mái rất nhiều.
Cố ý tới gần Lâm Hiên, anh nhỏ giọng nói. "Cho dù cô ấy không tin tôi cũng không sao, tôi không quan tâm! Bởi chính bản thân tôi cũng không thực sự yêu cô ấy, người tôi yêu chỉ có duy nhất bản thân tôi" Nói xong những lời này, Lạc Ngạo Thực lại bước lên phía trước một bước, thu hẹp khoảng cách với anh ta, "Lâm Hiên, tại sao tôi luôn có cảm giác giống như cậu đang cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa tôi và Vũ Nghê?"
"Mâu thuẫn? Anh nói vậy là có ý gì?" Hai gò má Lâm Hiên đỏ ửng, nuốt nước miếng nói.
Lạc Ngạo Thực nheo mắt nhìn anh ta, gò má anh ta càng lúc càng ửng đỏ, ánh mắt như đang né tránh điều gì đó. Lạc Ngạo Thực khẽ nhếch môi, "Lâm Hiên, tôi phát hiện cậu và Lâm Dương rất giống nhau? Không, nói chính xác thì cậu còn xinh đẹp hơn Lâm Dương rất nhiều"
"Vậy sao? Em cũng biết mình và Lâm Dương khá giống nhau, cha mẹ cũng nói em xinh đẹp, và khí khái hơn Lâm Dương nhiều."
"Đáng tiếc, cậu lại là đàn ông, nếu như cậu là phụ nữ, chắc chắn sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu người đàn ông" Lạc Ngạo Thực cất tiếng đùa giỡn, đồng thời nụ cười nơi khóe miệng càng tươi hơn, "Tuy hôm nay tôi rất khó chịu với những lời cậu nói, nhưng tôi cũng phải quan tâm đến cảm nhận của cậu, đúng không? Dù sao cậu cũng vừa mất đi người thân, tâm trạng cậu không tốt cũng là bình thường"
"Anh, anh không giận em nữa sao?" Lâm Hiên vui mừng hỏi
"Đừng có hỏi lại những lời tôi đã nói" Lạc Ngạo Thực xoay người nói
"Anh, anh thực sự cho rằng em rất xinh đẹp sao?"
"Ừm, nhưng đáng tiếc, nếu như cậu là con gái, không biết sẽ trông thế nào" Lạc Ngạo Thực muốn nói lại thôi, "À, tất nhiêu nếu như tôi có thể thích đàn ông lại là chuyện khác. Cho dù tôi rất thích chơi đùa, nhưng tôi tuyệt đối không thích chơi đùa bừa bãi"
"Ha ha, anh đúng là biết nói đùa" Lâm Hiên lau lau mắt kính trong suốt, đeo lên sống mũi, cười cười nói.
Lạc Ngạo Thực rót một ly rượu, quay lưng về phía Lâm Hiên nói, "Ha ha, tôi nghĩ bây giờ cậu nên vào phòng vệ sinh, trên mặt cậu toàn là máu thôi, nhìn trông rất buồn cười"
Lâm Hiên vội vàng đưa tay lên xoa mặt, khi thấy ngón tay dính đầy máu đỏ, lập tức lao vào phòng vệ sinh.
Ngữ điệu kỳ lạ của Lâm Hiên khiến Lạc Ngạo Thực chợt cảm thấy toàn thân sởn da gà.
"Anh...Lâm Hiên cất tiếng gọi, sau đó tháo kính trên mặt xuống, từ trong túi quần lấy ra một chiếc khăn tay lau kính. Có lẽ vì anh ta bị cận thị nên trong túi thường có một chiếc khăn màu lam chuyên dùng lau kính, "Anh, anh nên tin em, Phó Vũ Nghê hoàn toàn không yêu anh, cô ta vốn không xứng đáng để anh yêu thương...."
Lạc Ngạo Thực vẫn không lên tiếng, nhắm hai mắt lại, liên tục phát ra những tiếng ho khan: "Khụ, khụ, khụ... khụ, khụ..." Sau khi ho khan xong, sự khó chịu trong người anh cuối cùng trở nên thoải mái rất nhiều.
Cố ý tới gần Lâm Hiên, anh nhỏ giọng nói. "Cho dù cô ấy không tin tôi cũng không sao, tôi không quan tâm! Bởi chính bản thân tôi cũng không thực sự yêu cô ấy, người tôi yêu chỉ có duy nhất bản thân tôi" Nói xong những lời này, Lạc Ngạo Thực lại bước lên phía trước một bước, thu hẹp khoảng cách với anh ta, "Lâm Hiên, tại sao tôi luôn có cảm giác giống như cậu đang cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa tôi và Vũ Nghê?"
"Mâu thuẫn? Anh nói vậy là có ý gì?" Hai gò má Lâm Hiên đỏ ửng, nuốt nước miếng nói.
Lạc Ngạo Thực nheo mắt nhìn anh ta, gò má anh ta càng lúc càng ửng đỏ, ánh mắt như đang né tránh điều gì đó. Lạc Ngạo Thực khẽ nhếch môi, "Lâm Hiên, tôi phát hiện cậu và Lâm Dương rất giống nhau? Không, nói chính xác thì cậu còn xinh đẹp hơn Lâm Dương rất nhiều"
"Vậy sao? Em cũng biết mình và Lâm Dương khá giống nhau, cha mẹ cũng nói em xinh đẹp, và khí khái hơn Lâm Dương nhiều."
"Đáng tiếc, cậu lại là đàn ông, nếu như cậu là phụ nữ, chắc chắn sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu người đàn ông" Lạc Ngạo Thực cất tiếng đùa giỡn, đồng thời nụ cười nơi khóe miệng càng tươi hơn, "Tuy hôm nay tôi rất khó chịu với những lời cậu nói, nhưng tôi cũng phải quan tâm đến cảm nhận của cậu, đúng không? Dù sao cậu cũng vừa mất đi người thân, tâm trạng cậu không tốt cũng là bình thường"
"Anh, anh không giận em nữa sao?" Lâm Hiên vui mừng hỏi
"Đừng có hỏi lại những lời tôi đã nói" Lạc Ngạo Thực xoay người nói
"Anh, anh thực sự cho rằng em rất xinh đẹp sao?"
"Ừm, nhưng đáng tiếc, nếu như cậu là con gái, không biết sẽ trông thế nào" Lạc Ngạo Thực muốn nói lại thôi, "À, tất nhiêu nếu như tôi có thể thích đàn ông lại là chuyện khác. Cho dù tôi rất thích chơi đùa, nhưng tôi tuyệt đối không thích chơi đùa bừa bãi"
"Ha ha, anh đúng là biết nói đùa" Lâm Hiên lau lau mắt kính trong suốt, đeo lên sống mũi, cười cười nói.
Lạc Ngạo Thực rót một ly rượu, quay lưng về phía Lâm Hiên nói, "Ha ha, tôi nghĩ bây giờ cậu nên vào phòng vệ sinh, trên mặt cậu toàn là máu thôi, nhìn trông rất buồn cười"
Lâm Hiên vội vàng đưa tay lên xoa mặt, khi thấy ngón tay dính đầy máu đỏ, lập tức lao vào phòng vệ sinh.
/563
|