Ba người nhanh chóng về tới biệt thự, không để lỡ một giây lập tức đi thẳng tới phòng của Tư Vũ nói ra chuyện tất cả mọi người đã biết Lâm Hiên là đồng tính và bây giờ hắn đã bị bắt cho Tư Vũ nghe.
Trước ánh mắt đầy chờ đợi của mọi người, Tư Vũ vẫn không có bất kỳ hành động nào, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, càng ngày càng lạnh như băng.
Bùi Tạp Tư đứng trước mặt cô, sau khi chờ đợi ba bốn phút thất vọng nói: "Hai người ngồi với cô ấy, tớ đi tắm, hôm nay chạy đi chạy lại mấy chỗ ẩm thấp mốc meo rồi lại khói bụi trên đường khiến người tớ hôi rình đầy đất cát" tuy cố gắng thể hiện bản thân rất thản nhiên rất nhẹ nhõm nhưng Tạp Tư vẫn không che giấu được vẻ thất bại khó chịu trên gương mặt! Lấy quấn áo trên móc trong tủ ra tắm rửa, xoay người đi vào phòng tắm.
Vì phòng của Bùi Tạp Tư và Tư Vũ rất lớn, nên đã giảm bớt một phần nào sự lúng túng, Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê cũng không rời đi.
Vũ Nghê ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, đặt hai tay lên vai cô, một lần nữa nhẹ nhàng nói: "Tư Vũ, mọi người đã biết con người thật của Lâm Hiên, mọi người cũng biết những năm qua em đã phải chịu rất nhiều uất ức, cũng vì chuyện này em mới mắc chứng trầm cảm nặng, không muốn nói chuyện không muốn tiếp xúc với người nào, tự nhốt mình trong thế giới riêng không cho người khác bước vào đúng không?"
Những sợi tóc trên trán Tư Vũ khẽ bay bay, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn không chuyển động vẫn nhìn chằm chằm một điểm nào đó trước mặt.
"Tư Vũ, em nghe thấy những lời chị nói đúng không?" không biết vì nỗi ấm ức của bản thân hay vì Tư Vũ, hoặc vì cả hai đều là người bị hại. Thấy Tư Vũ nhìn chằm chằm thất thấn như vậy, những giọt nước mắt đau lòng của Vũ Nghê càng rơi xuống nhiều hơn: "Tư Vũ, em mau tỉnh lại đi. Lâm Hiên không đáng để em phải tự làm tổn thương bản thân như vậy. Em không thể bỏ mặc tương lai bỏ mặc những người quan tâm em như thế này"
Nhìn những giọt nước mắt Vũ Nghê không ngừng rơi, trái tim Lạc Ngạo Thực đau đớn vô cùng, vội vàng kéo cô vào lòng: "Nghê, hôm nay em đã mệt mỏi nhiều rồi, mau đi nghỉ sớm một chút...."
"Em không mệt, hãy để em khuyên em ấy, chắc chắn Tư Vũ có nghe thấy" Nếu không tóc em ấy sẽ không bay bay, "Có lẽ do chúng ta mỗi lần nói chuyện với em ấy đều thiếu kiên nhẫn như vậy, em ấy mới không thoát ra thế giới riêng của mình"
Thiếu kiên nhẫn? Trong lòng Lạc Ngạo Thực bật cười đau khổ. Anh đã từng nói liên tục trong nửa tiếng đồng hồ chỉ đề dụ em gái mình nói một hai câu, kết quả bản thân nói đến buồn ngủ còn em gái vẫn bất động nhìn ra bên ngoài cửa sổ! "Nhưng tối nay cũng đã khá muộn rồi, cho dù em không muốn nghỉ ngơi thì cũng phải cho con gái anh nghỉ ngơi chứ?"
"Tại sao anh có thể nói như vậy, anh không thể quan tâm tới em gái mình nhiều hơn được sao?"
"Nhưng anh cũng muốn chăm sóc con gái mình. Con gái và em gái đều quan trọng như nhau, nhưng con gái còn rất nhỏ cần anh chăm sóc nhiều hơn" Lạc Ngạo Thực nhỏ giọng oán thán, đồng thời kéo tay Vũ Nghê đứng lên.
Không địch lại được sức lực của anh, Vũ Nghê đành đứng dậy theo anh trở về phòng mình, đúng vậy cô cũng phải chăm sóc con gái mình. Không, phải là chăm sóc con trai chứ.
***
Những tia nắng hiếm hoi trong mùa đông xuyên qua tấm kính thủy tinh trên cửa chiếu vào căn phòng sang trọng.
Thứ đầu tiên khi Vũ Nghê nhìn thấy khi mở mắt ra chính là gương mặt anh tuấn gần sát ngay bên cạnh, gương mặt đó giống như đang mỉm cười trong giấc mộng. Rất lâu, rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn anh trong khoảng cách gần như thế này, không kìm được cảm thán, anh thật sự rất đẹp trai.
Đuôi mắt anh rất dài hàng lông mi cũng dài cong vút, dường như còn đẹp hơn cô rất nhiều! Mũi anh cũng rất đẹp, rất thẳng, nhìn từ góc độ này cô phát hiện chóp mũi anh càng đẹp hơn, trong giấc ngủ đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên càng thêm quyến rũ!
Chiếc cằm góc cạnh hơi vuông khiến khuôn mặt anh đầy nam tính, hơn nữa còn có một cảm giác khí khái cương trực.
Vũ Nghê bất giác đưa bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết lên vuốt ve gương mặt ngủ say của anh, dọc theo vầng trán lướt xuống cánh mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng mím chặt của anh. Ông xã, tại sao chuyện kia lại là sự thật? Em biết chắc chắn anh cũng vô cùng thất vọng giống em.
Có người đàn ông nào không muốn người phụ nữ của mình hoàn toàn thuộc về mình, nói không để ý đều là giả, trừ phi đó không phải là sự thật! Em sai rồi, em thật sự rất hối hận. Nếu như có thể làm lại, em nhất định sẽ không cho tên tiểu nhân hèn hạ Lâm Hiên có cơ hội hãm hại.
Ông xã, em muốn bản thân mình hoàn toàn thuộc về anh! Ông xã, tuy anh không ghét bỏ em nhưng em lại tự ghét bỏ chính mình.
"A...." Trên đầu ngón tay chợt truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Vũ Nghê kêu lên.
Lạc Ngạo Thực ngậm ngón tay cô mở hai mắt ra, trong ánh mắt ánh lên tia hài hước cưng chiều, giống như đang nói: "Ha ha, em sàm sỡ quyến rũ anh, bị anh bắt quả tang rồi nhé?"
Bị bắt quả tang khiến gương mặt Vũ Nghê đỏ ửng như tôm luộc: "Anh dậy rồi à, vậy mà còn giả bộ ngủ?" cô nũng nịu một tiếng, che giấu trái tim đau khổ và hoảng loạn.
"Ha ha... anh đã tỉnh từ trước khi em bắt đầu ngắm nhìn anh rồi, nhìn em ngủ anh không dám quấy, nhưng..." bàn tay phía dưới chăn, đột nhiên luồn xuống dưới nách cô, sau đó vòng lên trên ngực...
Anh dùng sức đè lên hai chân Vũ Nghê, cô cũng không giãy giụa ngăn cản anh, nhưng... khi vật nam tính cương cứng của anh chạm vào nơi tư mật của cô đầy vẻ trêu đùa, khiến Vũ Nghê như ngừng thở, "Anh...."
"Ha ha..." anh bật cười ngông cuồng đầy ám muội sau đó dùng sức nhiều hơn: "Chỗ này của anh bây giờ rất khó chịu, khiến anh không thể không mở mắt, quấy rầy quá trình em chiêm ngưỡng dung nhan của anh"
"Đáng ghét, đừng đùa nữa" Vũ Nghê cong người, co chân dùng đầu gối ngăn hành động áp sát của anh.
Nhưng động tác của Lạc Ngạo Thực rất linh hoạt, lập tức tách hai chân cô ra len người vào giữa, càng áp sát chặt chẽ với cô hơn. “Bà xã, anh thật sự rất nhớ em, biết không?" giọng nói ngọt ngào nóng bỏng của anh nhẹ nhàng phả lên làn da cổ trắng tuyết của cô.
Trong nháy mắt, làn da trắng tuyết của cô được in lên một dấu hôn hồng hồng: "Đừng... đừng như vậy"
"Nhưng anh không chịu nổi" Lạc Ngạo Thực nói: "Khó chịu lắm"
Vũ Nghê thở hổn hển, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, muốn dùng chuyện phiếm dời đi sự chú ý của anh. "Em thật nghi ngời hồi Lạc Dật anh làm thế nào để nhẫn nhịn?"
"Hả?" Lạc Ngạo Thực nghi ngờ, nhưng vật nam tính của anh vẫn dán sát nơi tư mật của cô.
"Quan tĩnh nói, sau khi em rời đi anh chưa từng phải bội em, cũng chưa từng chạm vào người phụ nữ khác" Vũ Nghê chủ động nhắc lại chuyện trước kia, cô muốn nghe tận tai những lời anh nói
Trước ánh mắt đầy chờ đợi của mọi người, Tư Vũ vẫn không có bất kỳ hành động nào, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, càng ngày càng lạnh như băng.
Bùi Tạp Tư đứng trước mặt cô, sau khi chờ đợi ba bốn phút thất vọng nói: "Hai người ngồi với cô ấy, tớ đi tắm, hôm nay chạy đi chạy lại mấy chỗ ẩm thấp mốc meo rồi lại khói bụi trên đường khiến người tớ hôi rình đầy đất cát" tuy cố gắng thể hiện bản thân rất thản nhiên rất nhẹ nhõm nhưng Tạp Tư vẫn không che giấu được vẻ thất bại khó chịu trên gương mặt! Lấy quấn áo trên móc trong tủ ra tắm rửa, xoay người đi vào phòng tắm.
Vì phòng của Bùi Tạp Tư và Tư Vũ rất lớn, nên đã giảm bớt một phần nào sự lúng túng, Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê cũng không rời đi.
Vũ Nghê ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, đặt hai tay lên vai cô, một lần nữa nhẹ nhàng nói: "Tư Vũ, mọi người đã biết con người thật của Lâm Hiên, mọi người cũng biết những năm qua em đã phải chịu rất nhiều uất ức, cũng vì chuyện này em mới mắc chứng trầm cảm nặng, không muốn nói chuyện không muốn tiếp xúc với người nào, tự nhốt mình trong thế giới riêng không cho người khác bước vào đúng không?"
Những sợi tóc trên trán Tư Vũ khẽ bay bay, nhưng đôi mắt đen nhánh vẫn không chuyển động vẫn nhìn chằm chằm một điểm nào đó trước mặt.
"Tư Vũ, em nghe thấy những lời chị nói đúng không?" không biết vì nỗi ấm ức của bản thân hay vì Tư Vũ, hoặc vì cả hai đều là người bị hại. Thấy Tư Vũ nhìn chằm chằm thất thấn như vậy, những giọt nước mắt đau lòng của Vũ Nghê càng rơi xuống nhiều hơn: "Tư Vũ, em mau tỉnh lại đi. Lâm Hiên không đáng để em phải tự làm tổn thương bản thân như vậy. Em không thể bỏ mặc tương lai bỏ mặc những người quan tâm em như thế này"
Nhìn những giọt nước mắt Vũ Nghê không ngừng rơi, trái tim Lạc Ngạo Thực đau đớn vô cùng, vội vàng kéo cô vào lòng: "Nghê, hôm nay em đã mệt mỏi nhiều rồi, mau đi nghỉ sớm một chút...."
"Em không mệt, hãy để em khuyên em ấy, chắc chắn Tư Vũ có nghe thấy" Nếu không tóc em ấy sẽ không bay bay, "Có lẽ do chúng ta mỗi lần nói chuyện với em ấy đều thiếu kiên nhẫn như vậy, em ấy mới không thoát ra thế giới riêng của mình"
Thiếu kiên nhẫn? Trong lòng Lạc Ngạo Thực bật cười đau khổ. Anh đã từng nói liên tục trong nửa tiếng đồng hồ chỉ đề dụ em gái mình nói một hai câu, kết quả bản thân nói đến buồn ngủ còn em gái vẫn bất động nhìn ra bên ngoài cửa sổ! "Nhưng tối nay cũng đã khá muộn rồi, cho dù em không muốn nghỉ ngơi thì cũng phải cho con gái anh nghỉ ngơi chứ?"
"Tại sao anh có thể nói như vậy, anh không thể quan tâm tới em gái mình nhiều hơn được sao?"
"Nhưng anh cũng muốn chăm sóc con gái mình. Con gái và em gái đều quan trọng như nhau, nhưng con gái còn rất nhỏ cần anh chăm sóc nhiều hơn" Lạc Ngạo Thực nhỏ giọng oán thán, đồng thời kéo tay Vũ Nghê đứng lên.
Không địch lại được sức lực của anh, Vũ Nghê đành đứng dậy theo anh trở về phòng mình, đúng vậy cô cũng phải chăm sóc con gái mình. Không, phải là chăm sóc con trai chứ.
***
Những tia nắng hiếm hoi trong mùa đông xuyên qua tấm kính thủy tinh trên cửa chiếu vào căn phòng sang trọng.
Thứ đầu tiên khi Vũ Nghê nhìn thấy khi mở mắt ra chính là gương mặt anh tuấn gần sát ngay bên cạnh, gương mặt đó giống như đang mỉm cười trong giấc mộng. Rất lâu, rất lâu rồi cô không được ngắm nhìn anh trong khoảng cách gần như thế này, không kìm được cảm thán, anh thật sự rất đẹp trai.
Đuôi mắt anh rất dài hàng lông mi cũng dài cong vút, dường như còn đẹp hơn cô rất nhiều! Mũi anh cũng rất đẹp, rất thẳng, nhìn từ góc độ này cô phát hiện chóp mũi anh càng đẹp hơn, trong giấc ngủ đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên càng thêm quyến rũ!
Chiếc cằm góc cạnh hơi vuông khiến khuôn mặt anh đầy nam tính, hơn nữa còn có một cảm giác khí khái cương trực.
Vũ Nghê bất giác đưa bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết lên vuốt ve gương mặt ngủ say của anh, dọc theo vầng trán lướt xuống cánh mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mỏng mím chặt của anh. Ông xã, tại sao chuyện kia lại là sự thật? Em biết chắc chắn anh cũng vô cùng thất vọng giống em.
Có người đàn ông nào không muốn người phụ nữ của mình hoàn toàn thuộc về mình, nói không để ý đều là giả, trừ phi đó không phải là sự thật! Em sai rồi, em thật sự rất hối hận. Nếu như có thể làm lại, em nhất định sẽ không cho tên tiểu nhân hèn hạ Lâm Hiên có cơ hội hãm hại.
Ông xã, em muốn bản thân mình hoàn toàn thuộc về anh! Ông xã, tuy anh không ghét bỏ em nhưng em lại tự ghét bỏ chính mình.
"A...." Trên đầu ngón tay chợt truyền tới cảm giác đau đớn, khiến Vũ Nghê kêu lên.
Lạc Ngạo Thực ngậm ngón tay cô mở hai mắt ra, trong ánh mắt ánh lên tia hài hước cưng chiều, giống như đang nói: "Ha ha, em sàm sỡ quyến rũ anh, bị anh bắt quả tang rồi nhé?"
Bị bắt quả tang khiến gương mặt Vũ Nghê đỏ ửng như tôm luộc: "Anh dậy rồi à, vậy mà còn giả bộ ngủ?" cô nũng nịu một tiếng, che giấu trái tim đau khổ và hoảng loạn.
"Ha ha... anh đã tỉnh từ trước khi em bắt đầu ngắm nhìn anh rồi, nhìn em ngủ anh không dám quấy, nhưng..." bàn tay phía dưới chăn, đột nhiên luồn xuống dưới nách cô, sau đó vòng lên trên ngực...
Anh dùng sức đè lên hai chân Vũ Nghê, cô cũng không giãy giụa ngăn cản anh, nhưng... khi vật nam tính cương cứng của anh chạm vào nơi tư mật của cô đầy vẻ trêu đùa, khiến Vũ Nghê như ngừng thở, "Anh...."
"Ha ha..." anh bật cười ngông cuồng đầy ám muội sau đó dùng sức nhiều hơn: "Chỗ này của anh bây giờ rất khó chịu, khiến anh không thể không mở mắt, quấy rầy quá trình em chiêm ngưỡng dung nhan của anh"
"Đáng ghét, đừng đùa nữa" Vũ Nghê cong người, co chân dùng đầu gối ngăn hành động áp sát của anh.
Nhưng động tác của Lạc Ngạo Thực rất linh hoạt, lập tức tách hai chân cô ra len người vào giữa, càng áp sát chặt chẽ với cô hơn. “Bà xã, anh thật sự rất nhớ em, biết không?" giọng nói ngọt ngào nóng bỏng của anh nhẹ nhàng phả lên làn da cổ trắng tuyết của cô.
Trong nháy mắt, làn da trắng tuyết của cô được in lên một dấu hôn hồng hồng: "Đừng... đừng như vậy"
"Nhưng anh không chịu nổi" Lạc Ngạo Thực nói: "Khó chịu lắm"
Vũ Nghê thở hổn hển, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, muốn dùng chuyện phiếm dời đi sự chú ý của anh. "Em thật nghi ngời hồi Lạc Dật anh làm thế nào để nhẫn nhịn?"
"Hả?" Lạc Ngạo Thực nghi ngờ, nhưng vật nam tính của anh vẫn dán sát nơi tư mật của cô.
"Quan tĩnh nói, sau khi em rời đi anh chưa từng phải bội em, cũng chưa từng chạm vào người phụ nữ khác" Vũ Nghê chủ động nhắc lại chuyện trước kia, cô muốn nghe tận tai những lời anh nói
/563
|