Sau khi bữa tiệc kết thúc , Lạc Ngạo Thực cùng cha và mẹ kế Chu Lệ Hoa nói chuyện với nhau , khiến Vũ Nghê bối rối mơ hồ , loáng thoáng nghe được nội dung câu chuyện ——
Vũ Nghê đi về phía chiếc xe Rolls Royce thì thấy bọn họ đang nói chuyện : Con rể , cơ thể của Vũ Nghê từ nhỏ hay ngã bệnh , ta và dì của nó không mấy yên tâm , cho nên trong mấy ngày này , chúng ta sẽ để cho cô em họ hàng của nó sống cùng . Chỉ sợ con chê cười , con gái ta từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức , chuyện nhà cũng không biết làm . Để cho em gái nó ở cùng , một là phòng khi nó mệt mỏi , hai là có người theo cùng cho đỡ nhớ nhà !
Lạc Ngạo Thực thân mật đem cánh tay tráng kiện khoác lên hông cha rể , khóe môi nỡ lên nụ cười nho nhã : Nếu cha đã nói như vậy , con cũng không ý kiến !
Em gái họ hàng ?! Cô làm gì có em gái ?! Biết có chuyện chẳng lành , Vũ Nghê lên tiếng phá tang bầu không khí : Cha , là em gái họ hàng nào , từ đâu tới ?! Con sẽ tự lo chuyện nhà , không cần phiền toái đến người khác !
Vũ Nghê , nghe lời cha ! Phó Quảng Nguyên cười cười khiến Vũ Nghê im lặng .
Đúng lúc đó , mẹ kế của cô dẫn một người con gái đến , trên người mặc váy màu trắng . Dì Hoa nhìn về phía Lạc Ngạo Thực , lập tức giới thiệu : Con bé này chính là em gái họ hàng của Vũ Nghê , Hoàng Minh Nguyệt , năm nay mười chín tuổi đang học đại học năm thứ hai . Minh Nguyệt , người này là của anh rể của con , về sau con phải giúp Vũ Nghê chăm sóc anh rể thật tốt , có biết hay không?!
Thưa dì , thưa dượng , cứ yên tâm ạ , con nhất định sẽ giúp đỡ chị Vũ Nghê ! Hoàng Minh Nguyệt nũng nịu bảo đảm , lộ ra nụ cười điềm tĩnh nhìn về phía Lạc Ngạo Thực : Anh rể , về sau cũng phải quan tâm đến em nhiều hơn đó nha !
Lạc Ngạo Thực nhíu mày liếc nhìn sắc mặt dần trắng bệch của Vũ Nghê , con ngươi lộ ra tà ác , đắc ý nói : Đương nhiên rồi , em gái của vợ tôi , cũng như là em gái của tôi !
Cám ơn anh rể ! Hoàng Minh Nguyệt liền đem kính ngữ bỏ đi , giọng nói càng thêm thân mật
Khuôn mặt Vũ Nghê như tờ giấy trắng nhìn vào người thân , hồi lâu mới mở giọng : Các người , các người .... Cha àh , dì àh . Gia đình của con , tự con có thể chăm sóc , con không cần người khác giúp đỡ !
Lạc Ngạo Thực nâng lên khóe môi , mang theo nụ cười hiền hòa , liếc nhìn mấy người trước mắt , giống như đang xem trò vui , không thèm đếm xỉa một tiếng
Thấy biểu tình của con gái trở nên kích động , Phó Quảng Nguyên vội vàng dỗ dành con gái của mình , lôi đến một góc nhỏ : Vũ Nghê , con tỉnh táo một chút . Nghe lời cha , cha cũng vì muốn tốt cho con !
/572
|