Sân thượng
“Giám đốc Lục, chúng ta làm chuyện này, đến lúc đó thật sự không việc gì sao?” Tổng giám đốc Lục Chiêu cùng với trợ lý của Lục Chiêu đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Suy cho cùng ở Mặc Thành, đắc tội với nhà họ Dạ, chúng ta cũng kiếm không được trái ngon để ăn.”
“Hừ, chỉ là một tên tàn phế mà thôi, lấy danh nghĩa phô trương của nhà họ Dạ, tôi sẽ sợ một phú nhị đại như anh ta?” Lục Chiêu khinh thường cười giễu nói ra tiếng.
Thực ra, theo Lục Chiêu đã ở trong vòng mò mẫm lăn lộn quan hệ nhiều năm như vậy, đã ngủ qua với vô số danh viện, anh ta lại không ngờ được mình lại có thể sẽ có một ngày bị lật thuyền trong mương, hơn nữa còn là một tên trợ lý nho nhỏ.
Từ khi đi vào căn phòng này thì Dạ Âu Thần cũng đã trúng mê hương, thời gian ở trong này lâu như vậy, anh đã hít vào một lượng không ít, có thể đã sớm có phản ứng.
Nếu như có thể dùng cách thức này để giải quyết, anh…cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là….
Dạ Âu Thần một tay véo cằm của cô, giọng nói trầm thấp: “Để cho tôi cứu cô, cô đã nghĩ kĩ rồi sao?”
Dứt lời, anh lại nghiêng người gần sát bên tai của cô mà thì thầm: “Đã làm người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi đây, tôi mặc kệ trước đó cô đã từng qua lại với ai, sau này người mà cô toàn tâm toàn ý chỉ có thể là tôi, nghĩ kỹ rồi chứ?
Lúc này Thẩm Cửu nào nghe rõ anh nói cái gì, nhưng lại mê loạn gật đầu, như một con mèo nhỏ nắm chặt cổ áo của anh: “Tôi đều đồng ý…chỉ cần anh cứu tôi.”
“Đừng hối hận!” Dạ Âu Thần đã cảnh cảo một câu, sau đó quay đầu lại gọi Lang An một tiếng.
Lang An đã nghe thấy được đối thoại của họ, thính lực rất tốt cũng là một cái tật xấu, lúc này đây nghe được Dạ Âu Thần gọi tên mình, anh ta lập tức phản ứng lại đây, đi lên phía trước, đóng cửa lại.
Sau đó anh ta dặn người bên ngoài: “Bên trong có âm thanh gì thì các người đều giả vờ không nghe thấy cho tôi, tối nay cố thủ ở đây, ai đến đều không thể cho đi vào, có nghe không?”
Tố chất trong lòng của mấy tên thuộc hạ rất cao, suy cho cùng thì cũng là thuộc hạ đã được huấn luyện ra, bọn họ cũng có thể nghe thấy được âm thanh ở bên trong, nhưng lúc này còn có thể giữ mặt không đỏ tim không đập.
“Biết rồi!”
Bên trong phòng, Dạ Âu Thần giơ tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của mình.
“Giám đốc Lục, chúng ta làm chuyện này, đến lúc đó thật sự không việc gì sao?” Tổng giám đốc Lục Chiêu cùng với trợ lý của Lục Chiêu đã không nhịn được lên tiếng hỏi: “Suy cho cùng ở Mặc Thành, đắc tội với nhà họ Dạ, chúng ta cũng kiếm không được trái ngon để ăn.”
“Hừ, chỉ là một tên tàn phế mà thôi, lấy danh nghĩa phô trương của nhà họ Dạ, tôi sẽ sợ một phú nhị đại như anh ta?” Lục Chiêu khinh thường cười giễu nói ra tiếng.
Thực ra, theo Lục Chiêu đã ở trong vòng mò mẫm lăn lộn quan hệ nhiều năm như vậy, đã ngủ qua với vô số danh viện, anh ta lại không ngờ được mình lại có thể sẽ có một ngày bị lật thuyền trong mương, hơn nữa còn là một tên trợ lý nho nhỏ.
Từ khi đi vào căn phòng này thì Dạ Âu Thần cũng đã trúng mê hương, thời gian ở trong này lâu như vậy, anh đã hít vào một lượng không ít, có thể đã sớm có phản ứng.
Nếu như có thể dùng cách thức này để giải quyết, anh…cũng sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là….
Dạ Âu Thần một tay véo cằm của cô, giọng nói trầm thấp: “Để cho tôi cứu cô, cô đã nghĩ kĩ rồi sao?”
Dứt lời, anh lại nghiêng người gần sát bên tai của cô mà thì thầm: “Đã làm người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi đây, tôi mặc kệ trước đó cô đã từng qua lại với ai, sau này người mà cô toàn tâm toàn ý chỉ có thể là tôi, nghĩ kỹ rồi chứ?
Lúc này Thẩm Cửu nào nghe rõ anh nói cái gì, nhưng lại mê loạn gật đầu, như một con mèo nhỏ nắm chặt cổ áo của anh: “Tôi đều đồng ý…chỉ cần anh cứu tôi.”
“Đừng hối hận!” Dạ Âu Thần đã cảnh cảo một câu, sau đó quay đầu lại gọi Lang An một tiếng.
Lang An đã nghe thấy được đối thoại của họ, thính lực rất tốt cũng là một cái tật xấu, lúc này đây nghe được Dạ Âu Thần gọi tên mình, anh ta lập tức phản ứng lại đây, đi lên phía trước, đóng cửa lại.
Sau đó anh ta dặn người bên ngoài: “Bên trong có âm thanh gì thì các người đều giả vờ không nghe thấy cho tôi, tối nay cố thủ ở đây, ai đến đều không thể cho đi vào, có nghe không?”
Tố chất trong lòng của mấy tên thuộc hạ rất cao, suy cho cùng thì cũng là thuộc hạ đã được huấn luyện ra, bọn họ cũng có thể nghe thấy được âm thanh ở bên trong, nhưng lúc này còn có thể giữ mặt không đỏ tim không đập.
“Biết rồi!”
Bên trong phòng, Dạ Âu Thần giơ tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của mình.
/1898
|