Thời gian dường như tĩnh lặng trong giây lát.
Thẩm Cửu ngã ngồi ở trên đùi của Dạ Âu Thần, cả người của cô đều ngồi ngay ngốc tại chỗ.
Anh, anh đang làm cái gì vậy?
Hơi thở nam tính vô cùng bá đạo bao trùm cả không khí, trong nháy mắt cũng xâm chiếm vào tất cả các giác quan của cô.
“Buông, buông ra!” Ngơ ngác hai giây, Thẩm Cửu mới phản ứng được, duỗi cái tay nhỏ ra ngăn ở trước ngực của Dạ Âu Thần, ý đồ muốn kéo ra khoảng cách của hai người.
Bộp!
Cổ trắng nõn nhỏ nhắn của cô, sắc mặt nặng nề lôi kéo tay của cô lại, lạnh giọng nói: “Chồng trước của cô không nói với cô là mở ra như thế nào à, hay là cô đang cố ý giả vờ cùng với tôi, hi vọng tôi dậy cho cô?”
“Cái gì chứ?” “Vậy thì như có mong muốn.” Cạch!
Dạ Âu Thần nắm lấy tay của cô đè xuống cái chốt, rắc một tiếng.
Thắt lưng được nói lỏng…
Thẩm Cửu cảm giác như não của mình ngừng hoạt động rồi, đôi mắt như là dòng suối đang nhìn chăm chú vào Dạ Âu Thần, dần dần trừng lớn hơn.
Thắt lưng được cởi xuống ném một bên, phát ra một tiếng vang rất nhỏ kéo suy nghĩ của Thẩm Cửu lại.
Nhưng mà đại não của Thẩm Cửu đang ở trong trạng thái chết máy, cho nên thân
thể của cô cũng không kịp phản ứng theo. “Bây giờ biết chưa?”
Dạ Âu Thần dùng chất giọng khàn khàn hỏi.
Thẩm Cửu ngồi ở trên đùi của anh, nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc.
Gương mặt của anh tuấn tú, đôi mắt thâm thúy như màu mực, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng, không thể không nói, Dạ Âu Thần thật sự là một người đàn ông rất đẹp trai.
Chỉ dựa vào gương mặt này, cũng có thể làm cho biết bao nhiêu con gái của Mạc Thành chạy theo như vịt.
Chỉ có điều là Thẩm Cửu không thể nào quên được một phen nhục nhã của anh đối với cô.
Nhìn anh từ từ đến gần về phía mình, Thẩm Cửu vô thức xoay mặt sang chỗ khác.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần nóng bỏng, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, giọng nói ác bá: “Tránh cái gì mà tránh, cứ lạc mềm buộc chặt. Sao vậy, cô cho rằng tôi có hứng thú với lọai phụ nữ đã kết hôn lần thứ hai như cô hả?”
“Không có!” Thẩm Cửu không muốn nghe thấy anh nói những lời nói nhục nhã đó, cắn chặt môi dưới của mình: “Nếu như anh không hứng thú đối với người phụ nữ kết hôn lần hai như tôi, vậy thì buông tôi ra đi.”
“Sao thế? Có hứng thú hay không thì có liên quan gì với việc tôi buông ra hay không?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu trừng to mắt: “Anh…”
“A.” Đôi môi mỏng lạnh buốt dán lên cánh môi đang run rẩy bởi vì căng thẳng của cô.
Đại não của Thẩm Cửu trống rỗng mấy giây rồi mới kịp phản ứng được, dùng sức đưa tay đầy bộ ngực của anh ra.
Dạ Âu Thần vốn là đang muốn làm nhục cô, nhìn kỹ thuật hôn của người phụ nữ kết hôn lần hai có trình độ gì, ai ngờ phản ứng của cô lại vượt qua dự liệu của anh.
Đáng chết!
Cô căn bản cũng không biết hôn.
“Ngốc như vậy à?” Dạ Âu Thần bực bội nói.
Đầu óc của Thẩm Cửu choáng váng.
Ngoại trừ người đàn ông vào một tháng trước, cô chưa từng làm những chuyện này với ai.
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang gần trong gang tấc.
Đôi mắt của người phụ nữ này giống như một dòng suối trong, bình thường
nhìn lạnh lẽo, cô quạnh khiến cho người ta không nổi lên bất cứ hứng thú gì, lúc này ánh mắt lại mơ màng mang theo một vẻ phong tình khác biệt, thế mà… kỳ lạ là hấp dẫn được anh.
Không hiểu sao trong đầu của Dạ Âu Thần lại nảy ra một suy nghĩ.
Người phụ nữ như thế này, rốt cuộc là tại sao lại bị ly hôn?
Chẳng lẽ là.
Dạ Âu Thần híp mắt, nắm cằm của cô, đến gần cô, khàn giọng hỏi: “Chưa từng hôn à, lấy hơi cũng không biết hả?”
Nghe đến chữ hôn, dường như Thẩm Cửu mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mê man ở trong mắt chậm rãi tan biến.
Nhưng mà đôi môi mỏng của người đàn ông lại che kín một lần nữa.
Dạ Âu Thần cũng không biết là mình bị cái gì nữa, chỉ là trong khoảnh khắc đó
anh đột nhiên muốn giữ phong cảnh ở trong mắt của Thẩm Cửu lại, cho nên… trực tiếp chạm vào môi.
Thẩm Cửu không biết là mình đắm chìm bao lâu mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, la lên một tiếng rồi dùng sức đẩy anh ra.
Cú đẩy này trực tiếp đẩy Dạ Âu Thần ra, thuận tiện làm mình ngã xuống.
Lúc đang xúc động, Dạ Âu Thần cũng không kiềm chế cô chặt như vậy.
Thẩm Cửu ngã ở trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc có chút mơ hồ, cô che đôi môi đang sưng đỏ của mình, đôi mắt đẹp lên án nhìn về phía anh: “Anh làm gì vậy?”
Sau khi Dạ Âu Thần bị đẩy ra thì biểu cảm có chút kinh ngạc, sau đó đã khôi phục lại sự lạnh lùng.
“Thực hiện quyền lợi của người chồng, sao vậy bà Dạ, không quen à?”
Khóe môi của anh mang theo một nụ
cười giễu cợt, rõ ràng là cố ý làm nhục cô.
Thẩm Cửu tức giận nói: “Anh không phải là không có hứng thú với tôi à, hôn tôi làm cái gì chứ?”
Trong suy nghĩ của cô, hôn nhau chính là chuyện chỉ những người yêu nhau mới có thể làm được, nhưng mà ánh mắt của anh nhìn cô cô rất rõ ràng, chính là chán ghét, tại sao lại có thể hôn lên môi cô được chứ?
“Bà Dạ à, lúc nãy không phải tôi đã nói cho cô biết rồi à? Đối với cô có hứng thú và nhục nhã cô hoàn toàn là hai việc khác nhau.”
Thẩm Cửu sửng sốt.
Không ngờ đến anh lại tới tình trạng ác liệt như thế này, Thẩm Cửu tức giận đứng dậy muốn đi khỏi.
“Bà Dạ vẫn còn chưa cởi quần áo giúp cho tôi đâu.”
“Hay là nói cô không muốn làm bà Dạ nữa rồi?”
Uy hiếp!
Thẩm Cửu nắm chặt lấy đôi tay trắng nõn của mình, tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, chưa hề buông ra.
Thôi bỏ đi, nhịn một chút.
Không phải chỉ là cởi quần áo thôi sao. Thẩm Cửu quay người lại đi đến trước mặt của anh một lần nữa, Dạ Âu Thần chú ý đến trong đôi mắt đẹp đó của cô đã khôi
phục lại vẻ lạnh lùng, giống như là một khe suối lạnh lẽo.
Haiz, thật là mất hứng mà.
Muốn ở lại nhà họ Dạ, sao có thể ngay cả cách nịnh hót người khác cũng không biết.
Thẩm Cửu cúi người xuống cởi quần áo
giúp cho anh, nhưng mà bởi vì tư thế không đúng, có làm như thế nào cũng không cởi ra được, cô cũng chỉ có thể nói với anh: “Anh phối hợp một chút đi.”
Dạ Âu Thần ngồi ở đó, mặt lạnh nói: “Bà Dạ không biết tôi là người tàn tật à, sao có thể dùng sức được?”
Thẩm Cửu: “… Anh không phối hợp dùng sức thì tôi căn bản cũng không có cách nào giúp anh được.”
“Xem ra cô cũng không có tác dụng bao nhiêu nhỉ.”
Thẩm Cửu biến sắc, đành phải ngậm miệng lại rồi liều mạng.
Hai phút trôi qua… Thẩm Cửu vẫn không thành công…
Làm sao bây giờ? Thẩm Cửu gấp đến độ sắp khóc luôn rồi, hốc mắt cũng đã đỏ lên.
Thẩm Cửu ngã ngồi ở trên đùi của Dạ Âu Thần, cả người của cô đều ngồi ngay ngốc tại chỗ.
Anh, anh đang làm cái gì vậy?
Hơi thở nam tính vô cùng bá đạo bao trùm cả không khí, trong nháy mắt cũng xâm chiếm vào tất cả các giác quan của cô.
“Buông, buông ra!” Ngơ ngác hai giây, Thẩm Cửu mới phản ứng được, duỗi cái tay nhỏ ra ngăn ở trước ngực của Dạ Âu Thần, ý đồ muốn kéo ra khoảng cách của hai người.
Bộp!
Cổ trắng nõn nhỏ nhắn của cô, sắc mặt nặng nề lôi kéo tay của cô lại, lạnh giọng nói: “Chồng trước của cô không nói với cô là mở ra như thế nào à, hay là cô đang cố ý giả vờ cùng với tôi, hi vọng tôi dậy cho cô?”
“Cái gì chứ?” “Vậy thì như có mong muốn.” Cạch!
Dạ Âu Thần nắm lấy tay của cô đè xuống cái chốt, rắc một tiếng.
Thắt lưng được nói lỏng…
Thẩm Cửu cảm giác như não của mình ngừng hoạt động rồi, đôi mắt như là dòng suối đang nhìn chăm chú vào Dạ Âu Thần, dần dần trừng lớn hơn.
Thắt lưng được cởi xuống ném một bên, phát ra một tiếng vang rất nhỏ kéo suy nghĩ của Thẩm Cửu lại.
Nhưng mà đại não của Thẩm Cửu đang ở trong trạng thái chết máy, cho nên thân
thể của cô cũng không kịp phản ứng theo. “Bây giờ biết chưa?”
Dạ Âu Thần dùng chất giọng khàn khàn hỏi.
Thẩm Cửu ngồi ở trên đùi của anh, nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc.
Gương mặt của anh tuấn tú, đôi mắt thâm thúy như màu mực, sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng, không thể không nói, Dạ Âu Thần thật sự là một người đàn ông rất đẹp trai.
Chỉ dựa vào gương mặt này, cũng có thể làm cho biết bao nhiêu con gái của Mạc Thành chạy theo như vịt.
Chỉ có điều là Thẩm Cửu không thể nào quên được một phen nhục nhã của anh đối với cô.
Nhìn anh từ từ đến gần về phía mình, Thẩm Cửu vô thức xoay mặt sang chỗ khác.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần nóng bỏng, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của cô, giọng nói ác bá: “Tránh cái gì mà tránh, cứ lạc mềm buộc chặt. Sao vậy, cô cho rằng tôi có hứng thú với lọai phụ nữ đã kết hôn lần thứ hai như cô hả?”
“Không có!” Thẩm Cửu không muốn nghe thấy anh nói những lời nói nhục nhã đó, cắn chặt môi dưới của mình: “Nếu như anh không hứng thú đối với người phụ nữ kết hôn lần hai như tôi, vậy thì buông tôi ra đi.”
“Sao thế? Có hứng thú hay không thì có liên quan gì với việc tôi buông ra hay không?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu trừng to mắt: “Anh…”
“A.” Đôi môi mỏng lạnh buốt dán lên cánh môi đang run rẩy bởi vì căng thẳng của cô.
Đại não của Thẩm Cửu trống rỗng mấy giây rồi mới kịp phản ứng được, dùng sức đưa tay đầy bộ ngực của anh ra.
Dạ Âu Thần vốn là đang muốn làm nhục cô, nhìn kỹ thuật hôn của người phụ nữ kết hôn lần hai có trình độ gì, ai ngờ phản ứng của cô lại vượt qua dự liệu của anh.
Đáng chết!
Cô căn bản cũng không biết hôn.
“Ngốc như vậy à?” Dạ Âu Thần bực bội nói.
Đầu óc của Thẩm Cửu choáng váng.
Ngoại trừ người đàn ông vào một tháng trước, cô chưa từng làm những chuyện này với ai.
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang gần trong gang tấc.
Đôi mắt của người phụ nữ này giống như một dòng suối trong, bình thường
nhìn lạnh lẽo, cô quạnh khiến cho người ta không nổi lên bất cứ hứng thú gì, lúc này ánh mắt lại mơ màng mang theo một vẻ phong tình khác biệt, thế mà… kỳ lạ là hấp dẫn được anh.
Không hiểu sao trong đầu của Dạ Âu Thần lại nảy ra một suy nghĩ.
Người phụ nữ như thế này, rốt cuộc là tại sao lại bị ly hôn?
Chẳng lẽ là.
Dạ Âu Thần híp mắt, nắm cằm của cô, đến gần cô, khàn giọng hỏi: “Chưa từng hôn à, lấy hơi cũng không biết hả?”
Nghe đến chữ hôn, dường như Thẩm Cửu mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mê man ở trong mắt chậm rãi tan biến.
Nhưng mà đôi môi mỏng của người đàn ông lại che kín một lần nữa.
Dạ Âu Thần cũng không biết là mình bị cái gì nữa, chỉ là trong khoảnh khắc đó
anh đột nhiên muốn giữ phong cảnh ở trong mắt của Thẩm Cửu lại, cho nên… trực tiếp chạm vào môi.
Thẩm Cửu không biết là mình đắm chìm bao lâu mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, la lên một tiếng rồi dùng sức đẩy anh ra.
Cú đẩy này trực tiếp đẩy Dạ Âu Thần ra, thuận tiện làm mình ngã xuống.
Lúc đang xúc động, Dạ Âu Thần cũng không kiềm chế cô chặt như vậy.
Thẩm Cửu ngã ở trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc có chút mơ hồ, cô che đôi môi đang sưng đỏ của mình, đôi mắt đẹp lên án nhìn về phía anh: “Anh làm gì vậy?”
Sau khi Dạ Âu Thần bị đẩy ra thì biểu cảm có chút kinh ngạc, sau đó đã khôi phục lại sự lạnh lùng.
“Thực hiện quyền lợi của người chồng, sao vậy bà Dạ, không quen à?”
Khóe môi của anh mang theo một nụ
cười giễu cợt, rõ ràng là cố ý làm nhục cô.
Thẩm Cửu tức giận nói: “Anh không phải là không có hứng thú với tôi à, hôn tôi làm cái gì chứ?”
Trong suy nghĩ của cô, hôn nhau chính là chuyện chỉ những người yêu nhau mới có thể làm được, nhưng mà ánh mắt của anh nhìn cô cô rất rõ ràng, chính là chán ghét, tại sao lại có thể hôn lên môi cô được chứ?
“Bà Dạ à, lúc nãy không phải tôi đã nói cho cô biết rồi à? Đối với cô có hứng thú và nhục nhã cô hoàn toàn là hai việc khác nhau.”
Thẩm Cửu sửng sốt.
Không ngờ đến anh lại tới tình trạng ác liệt như thế này, Thẩm Cửu tức giận đứng dậy muốn đi khỏi.
“Bà Dạ vẫn còn chưa cởi quần áo giúp cho tôi đâu.”
“Hay là nói cô không muốn làm bà Dạ nữa rồi?”
Uy hiếp!
Thẩm Cửu nắm chặt lấy đôi tay trắng nõn của mình, tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, chưa hề buông ra.
Thôi bỏ đi, nhịn một chút.
Không phải chỉ là cởi quần áo thôi sao. Thẩm Cửu quay người lại đi đến trước mặt của anh một lần nữa, Dạ Âu Thần chú ý đến trong đôi mắt đẹp đó của cô đã khôi
phục lại vẻ lạnh lùng, giống như là một khe suối lạnh lẽo.
Haiz, thật là mất hứng mà.
Muốn ở lại nhà họ Dạ, sao có thể ngay cả cách nịnh hót người khác cũng không biết.
Thẩm Cửu cúi người xuống cởi quần áo
giúp cho anh, nhưng mà bởi vì tư thế không đúng, có làm như thế nào cũng không cởi ra được, cô cũng chỉ có thể nói với anh: “Anh phối hợp một chút đi.”
Dạ Âu Thần ngồi ở đó, mặt lạnh nói: “Bà Dạ không biết tôi là người tàn tật à, sao có thể dùng sức được?”
Thẩm Cửu: “… Anh không phối hợp dùng sức thì tôi căn bản cũng không có cách nào giúp anh được.”
“Xem ra cô cũng không có tác dụng bao nhiêu nhỉ.”
Thẩm Cửu biến sắc, đành phải ngậm miệng lại rồi liều mạng.
Hai phút trôi qua… Thẩm Cửu vẫn không thành công…
Làm sao bây giờ? Thẩm Cửu gấp đến độ sắp khóc luôn rồi, hốc mắt cũng đã đỏ lên.
/1898
|