Chờ một lúc, Tiểu Nhan cầm hai phần cơm về, đặt một phần tới trước mặt cô. “Chà, thấy tối hôm qua cậu quá cực khổ, tớ lấy thêm thức ăn cho cậu đấy” Tiểu Nhan nói đến đây, vẻ mặt đắc ý: “Thế nào? Có phải tớ rất yêu cậu không?”
Thẩm Cửu thấy trong bát xuất hiện thêm tới miếng ức gà, có phần bất đắc dĩ mở miệng nói: “Cậu đấy”
“Vậy cậu nghĩ xong phải nói thế nào chưa? Cậu nhanh nói cho tớ biết đi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Trong lòng Thẩm Cửu hiểu rõ Tiểu Nhan đối xử với mình thế nào. Chỉ là… chuyện của cô quá phức tạp, bây giờ nói ra đúng là hơi khó khăn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu chỉ có thể nói: “Ở đây tai vách mạch rừng, không phải nơi tốt để nói
chuyện. Nếu để cho ai có tâm nghe được, đến lúc đó lại phải..”
Tiểu Nhan cũng nghĩ đến điều gì, gật đầu phụ họa: “Cũng đúng, nếu mọi người biết thân phận của cậu, không chừng phải sẽ ăn cậu mất. Vậy thôi, hôm khác cậu lại nói với tớ cũng được”
“Cám ơn cậu, Tiểu Nhan” Tiểu Nhan mỉm cười, xua tay không để ý nói: “Cám ơn cái gì chứ? Chúng ta là bạn mà”
“Đúng rồi, nói đến chuyện này, tớ cảm thấy cậu vẫn nên cách xa Hàn Mai Linh một chút. Cậu có nghe đêm qua cô ta nói gì về cậu chủ tập đoàn Triệu thị không? Mặc dù các cậu là bạn tốt, nhưng tớ vẫn muốn nhắc cậu một câu, người bạn kia của cậu chẳng hiền lành gì đâu, cậu phải cẩn thận một chút”
Lại nghe Tiểu Nhan nói không tốt về Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không vui nhíu mày. “Tiểu Nhan, vậy cậu có biết nói xấu sau lưng người khác là chuyện không có đạo đức không?”
“Tớ biết chứ! Nhưng tớ không nhịn được. Tớ vừa nhìn cô ta đã thấy ghét. Về sau gặp mặt, cảm
giác này không chỉ không biến mất, trái lại càng mãnh liệt hơn. Cửu Cửu cậu biết không? Trực giác của tớ luôn rất chuẩn đấy. Dù sao cậu cũng nhất định phải cẩn thận Hàn Mai Linh”
Thẩm Cửu không nghe nổi nữa đứng phắt dậy. Tiểu Nhan sợ đến mức biến sắc, vội vàng kéo cô lại.
“Được rồi, được rồi, tớ không nói là được rồi chứ? Ôi cô gái này, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà? Đêm qua cô ta vì tranh vị trí đứng đầu mà liều mạng bao nhiêu. Là tớ phát hiện không thấy cậu đâu, nếu không phải nhờ tớ… Hừ!”
Tiểu Nhan vừa nói vừa tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng nhai.
“Tớ biết là cậu giúp tớ, cho nên tớ rất biết ơn cậu. Chờ tớ nhận được tiền lương, đến lúc đó sẽ mời cậu ăn cơm”
“Một lời đã định”
Sau khi hai người đạt được nhận thức chung, ăn cơm xong mỗi người thì rời đi.
Khi Thẩm Cửu trở lại bộ phận, lại phát hiện
Diệp Tử – trợ lý của Dạ Y Viễn đang chờ ở chỗ của cô. Bởi vì cô ta là người tâm phúc trước mặt Dạ Y Viễn, cho nên trong bộ phận có không ít người đang cố làm quen với cô ta. Thẩm Cửu vừa vào cửa, lại thấy rất nhiều người đang vây quanh bên cạnh Diệp Tử.
“Phó tổng giám đốc Dạ của chúng ta bình thường trông thế nào? Một người trông dịu dàng như vậy, đã có bạn gái chưa thế?”
“Chị Diệp Tử, Phó tổng giám đốc Dạ chúng ta thích kiểu phụ nữ nào vậy? Ngài ấy.. ”
Sau khi Diệp Tử bước vào thì bị đám người kia làm phiền muốn chết, nhưng lại không tiện nổi cáu. Cô ta thật vất vả mới đợi được Thẩm Cửu tới, lập tức đứng phắt dậy: “Cô tới rồi”
Thẩm Cửu đứng tại chỗ, nhìn cô ta với vẻ khó hiểu.
“Cô đã được điều chỉnh chức vụ, nên tôi theo lệnh của Phó tổng giám đốc Dạ tới đón cô qua nhậm chức”
Thẩm Cửu: “..”
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Lâm Tuấn không đứng dậy, trái lại nắm lấy góc quần của cô: “Cửu Cửu, tôi là một kẻ vô sỉ, tôi không phải là người. Cô xem như nể tình trước đây chúng ta là vợ chồng, bảo người đàn ông nhà cô đừng tiếp tục đối phó với tôi nữa đi..”
Thẩm Cửu thấy trong bát xuất hiện thêm tới miếng ức gà, có phần bất đắc dĩ mở miệng nói: “Cậu đấy”
“Vậy cậu nghĩ xong phải nói thế nào chưa? Cậu nhanh nói cho tớ biết đi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?”
Trong lòng Thẩm Cửu hiểu rõ Tiểu Nhan đối xử với mình thế nào. Chỉ là… chuyện của cô quá phức tạp, bây giờ nói ra đúng là hơi khó khăn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu chỉ có thể nói: “Ở đây tai vách mạch rừng, không phải nơi tốt để nói
chuyện. Nếu để cho ai có tâm nghe được, đến lúc đó lại phải..”
Tiểu Nhan cũng nghĩ đến điều gì, gật đầu phụ họa: “Cũng đúng, nếu mọi người biết thân phận của cậu, không chừng phải sẽ ăn cậu mất. Vậy thôi, hôm khác cậu lại nói với tớ cũng được”
“Cám ơn cậu, Tiểu Nhan” Tiểu Nhan mỉm cười, xua tay không để ý nói: “Cám ơn cái gì chứ? Chúng ta là bạn mà”
“Đúng rồi, nói đến chuyện này, tớ cảm thấy cậu vẫn nên cách xa Hàn Mai Linh một chút. Cậu có nghe đêm qua cô ta nói gì về cậu chủ tập đoàn Triệu thị không? Mặc dù các cậu là bạn tốt, nhưng tớ vẫn muốn nhắc cậu một câu, người bạn kia của cậu chẳng hiền lành gì đâu, cậu phải cẩn thận một chút”
Lại nghe Tiểu Nhan nói không tốt về Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không vui nhíu mày. “Tiểu Nhan, vậy cậu có biết nói xấu sau lưng người khác là chuyện không có đạo đức không?”
“Tớ biết chứ! Nhưng tớ không nhịn được. Tớ vừa nhìn cô ta đã thấy ghét. Về sau gặp mặt, cảm
giác này không chỉ không biến mất, trái lại càng mãnh liệt hơn. Cửu Cửu cậu biết không? Trực giác của tớ luôn rất chuẩn đấy. Dù sao cậu cũng nhất định phải cẩn thận Hàn Mai Linh”
Thẩm Cửu không nghe nổi nữa đứng phắt dậy. Tiểu Nhan sợ đến mức biến sắc, vội vàng kéo cô lại.
“Được rồi, được rồi, tớ không nói là được rồi chứ? Ôi cô gái này, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà? Đêm qua cô ta vì tranh vị trí đứng đầu mà liều mạng bao nhiêu. Là tớ phát hiện không thấy cậu đâu, nếu không phải nhờ tớ… Hừ!”
Tiểu Nhan vừa nói vừa tức giận gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng nhai.
“Tớ biết là cậu giúp tớ, cho nên tớ rất biết ơn cậu. Chờ tớ nhận được tiền lương, đến lúc đó sẽ mời cậu ăn cơm”
“Một lời đã định”
Sau khi hai người đạt được nhận thức chung, ăn cơm xong mỗi người thì rời đi.
Khi Thẩm Cửu trở lại bộ phận, lại phát hiện
Diệp Tử – trợ lý của Dạ Y Viễn đang chờ ở chỗ của cô. Bởi vì cô ta là người tâm phúc trước mặt Dạ Y Viễn, cho nên trong bộ phận có không ít người đang cố làm quen với cô ta. Thẩm Cửu vừa vào cửa, lại thấy rất nhiều người đang vây quanh bên cạnh Diệp Tử.
“Phó tổng giám đốc Dạ của chúng ta bình thường trông thế nào? Một người trông dịu dàng như vậy, đã có bạn gái chưa thế?”
“Chị Diệp Tử, Phó tổng giám đốc Dạ chúng ta thích kiểu phụ nữ nào vậy? Ngài ấy.. ”
Sau khi Diệp Tử bước vào thì bị đám người kia làm phiền muốn chết, nhưng lại không tiện nổi cáu. Cô ta thật vất vả mới đợi được Thẩm Cửu tới, lập tức đứng phắt dậy: “Cô tới rồi”
Thẩm Cửu đứng tại chỗ, nhìn cô ta với vẻ khó hiểu.
“Cô đã được điều chỉnh chức vụ, nên tôi theo lệnh của Phó tổng giám đốc Dạ tới đón cô qua nhậm chức”
Thẩm Cửu: “..”
chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Lâm Tuấn không đứng dậy, trái lại nắm lấy góc quần của cô: “Cửu Cửu, tôi là một kẻ vô sỉ, tôi không phải là người. Cô xem như nể tình trước đây chúng ta là vợ chồng, bảo người đàn ông nhà cô đừng tiếp tục đối phó với tôi nữa đi..”
/1898
|