Lời của anh khiến Thẩm Cửu ngây ngẩn cả người, giật mình lo lắng nhìn anh rất lâu, Dạ Âu Thần tự mình lăn xe lăn đi về phía trước, Thẩm Cửu không dám phản kháng nữa, sợ anh thật sự sẽ hôn mình ở đây ngay trước mặt mọi người.
Cuối cùng chỉ có thể bị Dạ Âu Thần cưỡng ép vào trong xe, từ đầu đến cuối Thẩm Cửu không dám ngẩng đầu lên mà chỉ có thể chui đầu vào trong lồng ngực Dạ Âu Thần, tận đến khi lên xe rồi cô mới dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.
“Vì sao đột nhiên anh lại làm như thế?”
Thẩm Cửu ngã ngồi trên ghế xe, bất mãn nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần nói.
“Trước kia không phải lúc nào anh cũng nói với tôi lúc ở bên ngoài tôi chỉ là cấp dưới của anh sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy?” Đường hoàng ôm cô ngồi trên đùi, còn mang theo cô lên xe, sau này còn muốn mỗi ngày cùng đi cùng về với cô.
“Tôi đang làm gì cô không biết hay sao?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại một câu.
Thẩm Cửu bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn cho sợ hãi, đành phải tránh khỏi ánh mắt của anh, tiếng nói cũng thấp xuống.
“Làm sao tôi biết được anh đang làm cái gì?”
“Vậy thì tốt.” Dạ Âu Thần đưa tay nắm lấy cằm của cô, khiến cho cô đối diện với ánh mắt của anh, Thẩm Cửu dùng sức giãy dụa muốn tránh đi cuối cùng vẫn bị anh nắm ở trong tay, hơn nữa còn mạnh tay hơn khiến cô đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
“Dạ Âu Thần, anh buông ra!”
“Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn làm gì?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần nóng rực như lửa hôn một cái lên trên mặt của cô, đốt cho khuôn mặt cô cũng nóng bừng như lửa: “Tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, không một ai được tơ tưởng đến bao gồm cả Dạ Y Viễn. Nếu như… Anh ta dám công nhiên điều chức của cô hoặc là tới gần cô, chính là đào góc tường của tôi.”
Nói đến đây, hình như đáy mắt Dạ Âu Thần có hận ý: “Anh ta và người phụ nữ kia giống nhau như đúc, đồ của người khác chính là tốt nhất, muốn không từ thủ đoạn cướp đi. Người phụ nữ cưới hai lần, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám có cái gì với Dạ Y Viễn thì tôi nhất định… Sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Nghe hiểu không?”
Sao Thẩm Cửu lại không hiểu? Cô dùng sức đẩy tay Dạ Âu Thần ra, tức giận nói: “Ân oán của hai anh em nhà anh sao lại muốn dính dáng đến tôi? Thả tôi ra!”
“Ai bảo cô trêu chọc tôi rồi lại còn đi trêu chọc người khác?” Dạ Âu Thần giữ chặt cổ tay của cô, một tấc cũng không buông ra, Thẩm Cửu bị đau dứt khoát không giãy dụa nữa, dù sao lúc này đang ở trên xe có ôm có thân mật thế nào thì cũng không ai trông thấy, cứ kệ anh đi.
Thấy cô an tĩnh lại, có lẽ là Dạ Âu Thần cảm thấy không còn thú vị nữa nên cũng không siết chặt cổ tay cô như trước mà đã nới lỏng đi mấy phần, một lát sau cơ thể của anh lại nghiêng về phía cô, Thẩm Cửu giật nảy mình, lúc định đẩy anh ra lại phát hiện Dạ Âu Thần đang tựa đầu ở trên vai của cô.
“Anh lại muốn làm gì?” Động tác của anh thật sự là quá bất ngờ khiến cho Thẩm Cửu bị dọa cho phát sợ.
“Dựa vào một chút thôi.” Dạ Âu Thần mệt mỏi nói, rõ ràng nơi đáy mắt của anh có thể thấy được vẻ nghiêm nghị, đêm qua sau khi người phụ nữ này khuấy động ngọn lửa trong người anh xong thì chạy thẳng đến phòng khác ngủ, bỏ lại một mình anh không thể chợp mắt cả một đêm.
Thẩm Cửu ngẩn người, chờ lúc cô kịp phản ứng lại thì Dạ Âu Thần đã đặt hết trọng lượng toàn thân ở trên vai của cô, nhất thời khiến cho cơ thể của cô phải lui về sau, tựa vào trên đệm ghế mềm mại: “Anh…”
Cô cảm thấy nặng, vô thức muốn đẩy anh ra, Dạ Âu Thần giữ chặt bàn tay đang di chuyển của cô, ấn xuống, khàn khàn nói: “Tốt nhất là cô yên tĩnh một chút cho tôi, đừng quên là đêm qua tôi đã hầu hạ cô thế nào.”
Hầu hạ?
Nghe được câu này phản ứng đầu tiên của Thẩm Cửu là mặt đỏ lên.
“Anh đừng nói nhảm, đêm qua…”
“Cô có dám phủ nhận không?” Giọng điệu của Dạ Âu Thần lạnh lẽo cứng rắn hơn mấy phần, rõ ràng có mấy phần không vui.
Cánh môi đỏ hồng của Thẩm Cửu hơi há ra, muốn tranh luận cái gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ lại không nói cái gì cả.
Nói thế nào thì quả thật đêm qua cũng là anh giúp mình, anh không hề làm gì mình cả, mà gọi cô của anh…
Chỉ bằng cái này, Thẩm Cửu đã cảm thấy mình không nên oán hận anh, cứ dựa vào đi, dù sao dựa một chút cũng sẽ không chết.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu an tĩnh lại, sau đó cô nhìn ra hàng cây đang lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, đầu óc hiện lên một số hình ảnh tinh tế vụn vặt, đêm qua lúc Dạ Âu Thần sắp tiến vào cô lại đột nhiên rút lui trở về, mặc cô năn nỉ thế nào cũng không chạm vào cô nữa.
Vì sao nhỉ?
Bỗng nhiên Thẩm Cửu rất muốn biết đáp án, thế là nhẹ giọng hỏi thăm một câu.
“Dạ Âu Thần, anh…”
Dạ Âu Thần hô hấp đều đều bình ổn, tựa ở trên bờ vai của cô rõ ràng đã ngủ mất, lời nói đến bên môi Thẩm Cửu đành phải nuốt trở vào, sau đó cô nhìn ngoài cửa sổ rơi vào trầm mặc.
Lang An lái xe rất vững vàng, thời gian dần trôi qua, Thẩm Cửu cũng dựa vào ghế chợp mắt một lúc, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng.
Không biết giấc ngủ này được bao lâu, Thẩm Cửu chỉ biết là lúc cô tỉnh lại đã về đến nhà nhà họ Dạ, hơn nữa cô còn đang nằm trên chiếc giường lớn của Dạ Âu Thần, nghiêng người còn có thể nhìn thấy chăn đệm nằm dưới đất do cô đạp xuống.
Khoảng chừng mười giây, đại não của Thẩm Cửu mới khôi phục được chức năng của nó, cô từ từ ngồi dậy lấy chăn đệm mình đạp nằm dưới đất lên trên giường, sao cô lại ngủ ở nơi này, rõ ràng trước đó cô còn tựa vào Dạ Âu Thần ngủ trên xe ngủ, sao vừa tỉnh dậy đã ở nơi này rồi? Là ai đã ôm cô vào giường?
Theo lý mà nói, Dạ Âu Thần… Cho dù có thể ôm cô lên nhưng lúc đặt cô lên trên giường cũng hơi khó khăn đúng không?
Chẳng lẽ là nhờ Lang An hỗ trợ?
Được rồi, cô nghĩ tới chuyện này làm cái gì?
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu vội vàng vén chăn đứng dậy xuống giường, sau đó đi rửa mặt ăn cơm chiều.
Đợi đến buổi tối lúc chìm vào giấc ngủ, Thẩm Cửu còn muốn đi tìm chăn đệm trải xuống nằm dưới đất ngủ nhưng eo lại bị Dạ Âu Thần ôm chặt lấy: “Ngày mai cho người dọn hết mấy thứ kia đi đi, sau này cô chỉ có thể ngủ chung với tôi thôi.”
Nghe xong, Thẩm Cửu biến sắc mặt: “Dạ Âu Thần, dựa vào đâu mà anh đòi thu lại những vật kia của tôi? Không phải chúng ta đã nói là ngủ riêng rồi sao?”
“Tôi đã nói là tôi muốn để cho tất cả mọi người biết cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, bất kỳ ai cũng không thể nhớ thương thì sao tôi có thể để cô ngủ riêng được?” Dạ Âu Thần giọng điệu sắc bén, sự cường thế trong lời nói khiến cho người ta run rẩy.
“Đây là ở trong nhà, không có ai trông thấy!”
“Thế thì sao?” Dạ Âu Thần quấn chặt lấy eo của cô: “Chỉ cần là chuyện mà Dạ Âu Thần tôi muốn làm thì ở đâu cũng đều như thế.”
Tay anh dùng sức một cái đẩy cô lên trên giường, Thẩm Cửu đang mặc trên người một chiếc váy ngủ dài đến gối, thình lình ngã xuống giường như vậy chiếc váy bị kéo lên đến trên rốn, dọa cho cô hét lên một tiếng, vội vàng kéo váy xuống.
Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào mắt Dạ Âu Thần, con ngươi trầm tĩnh màu mực dưới ánh ánh đèn càng trở nên nồng đậm quay cuồng lên, anh đột nhiên đưa tay mượn lực xoay người lên giường, động tác này đã dọa cho Thẩm Cửu sững sờ, không chờ cô kịp phản ứng thì cả người anh đã đè ở trên người cô.
“Mèo lục lạc? Người phụ nữ đã cưới hai lần mà vẫn ngây thơ như vậy ư? Hay là cô đang cố ý quyến rũ tôi?”
Hô hấp của Thẩm Cửu ngừng lại, nhịp tim suýt chút nữa cũng ngừng đập.
Cuối cùng chỉ có thể bị Dạ Âu Thần cưỡng ép vào trong xe, từ đầu đến cuối Thẩm Cửu không dám ngẩng đầu lên mà chỉ có thể chui đầu vào trong lồng ngực Dạ Âu Thần, tận đến khi lên xe rồi cô mới dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.
“Vì sao đột nhiên anh lại làm như thế?”
Thẩm Cửu ngã ngồi trên ghế xe, bất mãn nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần nói.
“Trước kia không phải lúc nào anh cũng nói với tôi lúc ở bên ngoài tôi chỉ là cấp dưới của anh sao? Bây giờ anh đang làm gì vậy?” Đường hoàng ôm cô ngồi trên đùi, còn mang theo cô lên xe, sau này còn muốn mỗi ngày cùng đi cùng về với cô.
“Tôi đang làm gì cô không biết hay sao?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại một câu.
Thẩm Cửu bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn cho sợ hãi, đành phải tránh khỏi ánh mắt của anh, tiếng nói cũng thấp xuống.
“Làm sao tôi biết được anh đang làm cái gì?”
“Vậy thì tốt.” Dạ Âu Thần đưa tay nắm lấy cằm của cô, khiến cho cô đối diện với ánh mắt của anh, Thẩm Cửu dùng sức giãy dụa muốn tránh đi cuối cùng vẫn bị anh nắm ở trong tay, hơn nữa còn mạnh tay hơn khiến cô đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi.
“Dạ Âu Thần, anh buông ra!”
“Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn làm gì?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần nóng rực như lửa hôn một cái lên trên mặt của cô, đốt cho khuôn mặt cô cũng nóng bừng như lửa: “Tôi muốn nói cho tất cả mọi người biết, cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, không một ai được tơ tưởng đến bao gồm cả Dạ Y Viễn. Nếu như… Anh ta dám công nhiên điều chức của cô hoặc là tới gần cô, chính là đào góc tường của tôi.”
Nói đến đây, hình như đáy mắt Dạ Âu Thần có hận ý: “Anh ta và người phụ nữ kia giống nhau như đúc, đồ của người khác chính là tốt nhất, muốn không từ thủ đoạn cướp đi. Người phụ nữ cưới hai lần, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám có cái gì với Dạ Y Viễn thì tôi nhất định… Sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Nghe hiểu không?”
Sao Thẩm Cửu lại không hiểu? Cô dùng sức đẩy tay Dạ Âu Thần ra, tức giận nói: “Ân oán của hai anh em nhà anh sao lại muốn dính dáng đến tôi? Thả tôi ra!”
“Ai bảo cô trêu chọc tôi rồi lại còn đi trêu chọc người khác?” Dạ Âu Thần giữ chặt cổ tay của cô, một tấc cũng không buông ra, Thẩm Cửu bị đau dứt khoát không giãy dụa nữa, dù sao lúc này đang ở trên xe có ôm có thân mật thế nào thì cũng không ai trông thấy, cứ kệ anh đi.
Thấy cô an tĩnh lại, có lẽ là Dạ Âu Thần cảm thấy không còn thú vị nữa nên cũng không siết chặt cổ tay cô như trước mà đã nới lỏng đi mấy phần, một lát sau cơ thể của anh lại nghiêng về phía cô, Thẩm Cửu giật nảy mình, lúc định đẩy anh ra lại phát hiện Dạ Âu Thần đang tựa đầu ở trên vai của cô.
“Anh lại muốn làm gì?” Động tác của anh thật sự là quá bất ngờ khiến cho Thẩm Cửu bị dọa cho phát sợ.
“Dựa vào một chút thôi.” Dạ Âu Thần mệt mỏi nói, rõ ràng nơi đáy mắt của anh có thể thấy được vẻ nghiêm nghị, đêm qua sau khi người phụ nữ này khuấy động ngọn lửa trong người anh xong thì chạy thẳng đến phòng khác ngủ, bỏ lại một mình anh không thể chợp mắt cả một đêm.
Thẩm Cửu ngẩn người, chờ lúc cô kịp phản ứng lại thì Dạ Âu Thần đã đặt hết trọng lượng toàn thân ở trên vai của cô, nhất thời khiến cho cơ thể của cô phải lui về sau, tựa vào trên đệm ghế mềm mại: “Anh…”
Cô cảm thấy nặng, vô thức muốn đẩy anh ra, Dạ Âu Thần giữ chặt bàn tay đang di chuyển của cô, ấn xuống, khàn khàn nói: “Tốt nhất là cô yên tĩnh một chút cho tôi, đừng quên là đêm qua tôi đã hầu hạ cô thế nào.”
Hầu hạ?
Nghe được câu này phản ứng đầu tiên của Thẩm Cửu là mặt đỏ lên.
“Anh đừng nói nhảm, đêm qua…”
“Cô có dám phủ nhận không?” Giọng điệu của Dạ Âu Thần lạnh lẽo cứng rắn hơn mấy phần, rõ ràng có mấy phần không vui.
Cánh môi đỏ hồng của Thẩm Cửu hơi há ra, muốn tranh luận cái gì đó, cuối cùng nghĩ nghĩ lại không nói cái gì cả.
Nói thế nào thì quả thật đêm qua cũng là anh giúp mình, anh không hề làm gì mình cả, mà gọi cô của anh…
Chỉ bằng cái này, Thẩm Cửu đã cảm thấy mình không nên oán hận anh, cứ dựa vào đi, dù sao dựa một chút cũng sẽ không chết.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu an tĩnh lại, sau đó cô nhìn ra hàng cây đang lùi lại phía sau ngoài cửa sổ, đầu óc hiện lên một số hình ảnh tinh tế vụn vặt, đêm qua lúc Dạ Âu Thần sắp tiến vào cô lại đột nhiên rút lui trở về, mặc cô năn nỉ thế nào cũng không chạm vào cô nữa.
Vì sao nhỉ?
Bỗng nhiên Thẩm Cửu rất muốn biết đáp án, thế là nhẹ giọng hỏi thăm một câu.
“Dạ Âu Thần, anh…”
Dạ Âu Thần hô hấp đều đều bình ổn, tựa ở trên bờ vai của cô rõ ràng đã ngủ mất, lời nói đến bên môi Thẩm Cửu đành phải nuốt trở vào, sau đó cô nhìn ngoài cửa sổ rơi vào trầm mặc.
Lang An lái xe rất vững vàng, thời gian dần trôi qua, Thẩm Cửu cũng dựa vào ghế chợp mắt một lúc, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng.
Không biết giấc ngủ này được bao lâu, Thẩm Cửu chỉ biết là lúc cô tỉnh lại đã về đến nhà nhà họ Dạ, hơn nữa cô còn đang nằm trên chiếc giường lớn của Dạ Âu Thần, nghiêng người còn có thể nhìn thấy chăn đệm nằm dưới đất do cô đạp xuống.
Khoảng chừng mười giây, đại não của Thẩm Cửu mới khôi phục được chức năng của nó, cô từ từ ngồi dậy lấy chăn đệm mình đạp nằm dưới đất lên trên giường, sao cô lại ngủ ở nơi này, rõ ràng trước đó cô còn tựa vào Dạ Âu Thần ngủ trên xe ngủ, sao vừa tỉnh dậy đã ở nơi này rồi? Là ai đã ôm cô vào giường?
Theo lý mà nói, Dạ Âu Thần… Cho dù có thể ôm cô lên nhưng lúc đặt cô lên trên giường cũng hơi khó khăn đúng không?
Chẳng lẽ là nhờ Lang An hỗ trợ?
Được rồi, cô nghĩ tới chuyện này làm cái gì?
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu vội vàng vén chăn đứng dậy xuống giường, sau đó đi rửa mặt ăn cơm chiều.
Đợi đến buổi tối lúc chìm vào giấc ngủ, Thẩm Cửu còn muốn đi tìm chăn đệm trải xuống nằm dưới đất ngủ nhưng eo lại bị Dạ Âu Thần ôm chặt lấy: “Ngày mai cho người dọn hết mấy thứ kia đi đi, sau này cô chỉ có thể ngủ chung với tôi thôi.”
Nghe xong, Thẩm Cửu biến sắc mặt: “Dạ Âu Thần, dựa vào đâu mà anh đòi thu lại những vật kia của tôi? Không phải chúng ta đã nói là ngủ riêng rồi sao?”
“Tôi đã nói là tôi muốn để cho tất cả mọi người biết cô là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, bất kỳ ai cũng không thể nhớ thương thì sao tôi có thể để cô ngủ riêng được?” Dạ Âu Thần giọng điệu sắc bén, sự cường thế trong lời nói khiến cho người ta run rẩy.
“Đây là ở trong nhà, không có ai trông thấy!”
“Thế thì sao?” Dạ Âu Thần quấn chặt lấy eo của cô: “Chỉ cần là chuyện mà Dạ Âu Thần tôi muốn làm thì ở đâu cũng đều như thế.”
Tay anh dùng sức một cái đẩy cô lên trên giường, Thẩm Cửu đang mặc trên người một chiếc váy ngủ dài đến gối, thình lình ngã xuống giường như vậy chiếc váy bị kéo lên đến trên rốn, dọa cho cô hét lên một tiếng, vội vàng kéo váy xuống.
Nhưng cảnh tượng này đã lọt vào mắt Dạ Âu Thần, con ngươi trầm tĩnh màu mực dưới ánh ánh đèn càng trở nên nồng đậm quay cuồng lên, anh đột nhiên đưa tay mượn lực xoay người lên giường, động tác này đã dọa cho Thẩm Cửu sững sờ, không chờ cô kịp phản ứng thì cả người anh đã đè ở trên người cô.
“Mèo lục lạc? Người phụ nữ đã cưới hai lần mà vẫn ngây thơ như vậy ư? Hay là cô đang cố ý quyến rũ tôi?”
Hô hấp của Thẩm Cửu ngừng lại, nhịp tim suýt chút nữa cũng ngừng đập.
/1898
|