Khoe khoang tình cảm xong, Dạ Âu Thần lại nói thêm một câu.
“Lần này vợ tôi bị thương nặng như thế, tôi sẽ không để yên đâu.”
Lâm Tuấn nghe xong suýt nữa ói máu, rất muốn chất vấn anh rằng anh ta thì sao? Vợ anh ta đang nằm trong phòng cấp cứu, còn không biết có nguy hiểm không!
Trùng hợp là đúng lúc này cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ bước tới: “Ai là người nhà của Tô Mạn Điệp?”
Không ai trả lời!
Bác sĩ cau mày: “Người nhà của Tô Mạn Điệp không có ở đây sao?”
Lâm Tuấn đột nhiên hoàn hồn, bước lên phía trước: “Bác sĩ, tôi là chồng của Mạn Điệp.”
“Thưa anh, vợ anh xuất huyết rất nhiều, phải sinh sớm, xin anh vui lòng ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật.”
Nghe vậy hai mắt Lâm Tuấn đột nhiên mở to: “Sinh sớm? Vậy... vậy đứa bé sẽ khỏe mạnh chứ?”
“Thưa anh, hiện tại vẫn chưa biết đứa bé có thể sinh ra an toàn hay không, nhưng bệnh viện sẽ cố gắng hết sức, mong anh mau ký, đừng kéo dài thời gian.”
Hai tay Lâm Tuấn run run, cầm bút ký tên mình.
Cuối cùng anh ta nghĩ một chút rồi hỏi: “Bác sĩ, nếu có thể... tôi có một yêu câu!”
“Yêu câu gì?” Bác sĩ liếc nhìn anh ta.
Lâm Tuấn nắm chặt hai tay, dường như đưa ra quyết định rất quan trọng: “Nếu hai người đều gặp nguy hiểm, tôi mong... có thể giữ lại con tôi!"
Bác sĩ: “...
Thẩm Cửu: “..”
Cô mở lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được.
Lâm Tuấn nói với bác sĩ muốn giữ đứa trẻ, vậy người lớn thì sao? Anh ta không cần người lớn à?
Toàn thân chợt lạnh, Thẩm Cửu nhìn người đàn ông chung sống với mình hai năm, giờ phút này cô như rơi vào hầm băng. Thì ra hai năm bên nhau, cô chưa bao giờ hiểu người đàn ông này, không ngờ anh ta lại là kẻ cặn bã, vô tình vô nghĩa, hơn nữa còn... táng tận lương tâm như vậy.
Bỗng nhiên Thẩm Cửu bắt đầu thấy không đáng thay cho Tô Mạn Điệp, theo lời cô ta nói thì cô ta cũng là người phụ nữ đáng thương bị lừa mà thôi, còn kẻ gây nên mọi chuyện chính là Lâm Tuấn.
Cô không nhịn được tức giận măng anh ta: “Lâm Tuấn, anh có còn là người không?”
Nghe cô chất vấn, Lâm Tuấn quay lại nhìn cô: “Đừng lo chuyện bao đồng, Mạn Điệp nằm trong đó còn không phải vì cô sao, giả vờ cái gì?"
Thẩm Cửu cười khẩy: “Chắc anh còn biết rõ lý do cô ấy tới tìm tôi hơn tôi phải không?”
Câu nói này khiến Lâm Tuấn lập tức chột dạ, anh ta rụt cổ lại rồi xoay người nói với bác sĩ: “Bác sĩ, cứ làm theo những gì tôi nói đi, làm phiên anh.”
Nhưng ai biết bác sĩ lại không cho anh ta mặt mũi, vặn lại: “Bệnh viện có quy định rõ ràng khi người lớn và đứa trẻ đều gặp nguy hiểm thì sẽ ưu tiên bảo vệ người lớn.”
“Anh nói gì?” Lâm Tuấn nhíu mày: “Có ý gì? Quy định gì? Quyền quyết định chẳng phải do chúng tôi sao? Liên quan gì đến bệnh viện?”
Bác sĩ chẳng thèm để ý tới anh ta, xoay người vào phòng phẫu thuật, cửa phòng đóng lại, Lâm Tuấn còn muốn theo vào, y tá đi ra nói:
“Xin lỗi anh, đây là phòng cấp cứu, mong anh đừng làm ồn!”
Lâm Tuấn nổi giận đùng đùng chỉ tay vào trong: “Ưu tiên giữ người lớn không giữ trẻ con là có ý gì? Ông đây muốn đứa trẻ, mấy người nghe thấy không? Tôi giữ người lớn làm gì? Tôi muốn giữ đứa trẻ lại để nối dõi tông đường!”
Y tá là một cô gái, nghe anh ta nói thẳng như vậy thì thật muốn cho một đấm, nhưng vì đã được rèn luyện tốt nên cô ấy vẫn nhịn, cuối cùng chỉ châm chọc một câu: “Nhà anh có ngôi vị Hoàng đế cần kế thừa à?”
Lâm Tuấn sững người: “Cô nói gì?”
“Nếu không có ngôi vị Hoàng đế cân kế thừa thì sau này anh sinh đứa khác không phải là được rồi sao? Cứ nhất định phải giữ đứa nhỏ lại để nối dõi tông đường cho anh? Nếu không phải con trai thì anh có còn muốn giữ không?”
Lời cô ấy nói rất thẳng thắn, đâm trúng nỗi lòng Lâm Tuấn, anh ta bị nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận chỉ vào cô ấy: “Cô, cô...”
“Cô ấy nói đúng.” Lang An bước tới, đứng chắn trước mặt y tá: “Anh là đàn ông mà còn không biết bảo vệ vợ mình, vào lúc này còn nói những lời như vậy, sau này còn có cô gái nào dám gả cho anh nữa? Còn không biết ngượng mà nói nối dõi tông đường, nhà anh có bao nhiêu tài sản?”
Y tá thấy Lang An đi tới, ánh mắt nhìn anh ấy lập tức phát sáng.
Mà Thẩm Cửu ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng ngần ngại lắc đầu, cô không ngờ Lâm Tuấn lại là loại người này.
“Có phải đột nhiên phát hiện trước kia mình mù mới nhìn trúng loại đàn ông này không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn, cô chợt nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay Dạ Âu Thần.
Cô cụp mắt xuống: “Đúng thế, trước kia tôi đã nhìn nhầm người ”
Cô chưa bao giờ biết Lâm Tuấn lại là người như vậy, Thẩm Cửu mím môi, nhẹ giọng nói: “Buông tôi ra đi, vừa nãy, cảm ơn anh.”
Dạ Âu Thần vẫn không buông cô ra mà cong môi cười: “Muốn cảm ơn tôi thì phải dùng hành động thực tế”
“Hả?”
Cô ngước mắt nghi ngờ nhìn anh, ở khoảng cách gần như này, Dạ Âu Thân mới chú ý trên đôi má trắng nõn của cô cũng có vài vết xước, nếu để lại sẹo...
Đáng chết!
Dạ Âu Thần đưa tay lên, dùng đầu ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má cô, ánh mắt càng ngày càng sâu: “Tôi sẽ khiến bọn họ trả giá đắt, đi xử lý vết thương đã”
“Không được!” Thẩm Cửu lắc đầu: “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rôi, bác sĩ đang cấp cứu, tôi phải ở lại đây xem tình hình.”
“Có Lang An ở lại đây rôi, cô còn sợ không biết được tình hình sao?”
Thẩm Cửu: “...”
Nói cũng đúng, Lang An xử lý sự việc thật sự khiến người khác yên tâm.
“Nhưng..” Khi cô còn đang do dự thì Dạ Âu Thần đã lăn bánh xe, không đợi cô phản ứng đã bỏ lại một câu rồi đưa cô đi.
“Cậu ở lại đây theo dõi diễn biến, có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi.”
Lang An nhìn bóng dáng họ rời đi, gật đầu: “Vâng thưa cậu Dại”
Lâm Tuấn thấy thế thì muốn đuổi theo: “Thẩm Cửu, cô quay lại cho tôi, cô hại Mạn Điệp thành ra thế này mà lại muốn bỏ đi sao?”
Một cánh tay chắn trước mặt anh ta, Lang An lạnh lùng nhìn: “Ai hại ai còn chưa biết đâu, nhưng bây giờ tôi ở lại đây, anh cũng không
được đi đâu hết, cũng đừng hòng quấy rầy cậu hai và mợ hai chúng tôi!”
Lâm Tuấn đứng tại chỗ, tức đến mức muốn xì khói nhưng cũng đành vậy.
Mà bên này, Thẩm Cửu bị Dạ Âu Thần cứ vậy đưa đi, vì anh ngồi xe lăn, Thẩm Cửu lại đang ngồi trên đùi anh, hiện tượng kỳ quái này thu hút rất nhiều ánh nhìn. Thẩm Cửu xấu hổ, chỉ đành đề nghị: “Tôi vẫn nên tự xuống đi thì hơn, tôi đẩy anh.”
“Cô bị thương.” Dạ Âu Thần mặc kệ cô, chỉ ném cho cô một câu.
“Vết thương của tôi không nghiêm trọng.”
“Rất nghiêm trọng.”
Thẩm Cửu: ”... Tôi có thể đi được.”
“Im miệng” Động tác của Dạ Âu Thần đột nhiên dừng lại, anh cúi đầu nhìn chằm chằm môi cô: “Nếu cô còn nói nữa thì tôi sẽ hôn cô tại đây.”
Thẩm Cửu trợn to mắt kinh hãi, giây tiếp theo cô đưa tay lên che miệng.
Thôi, cô vẫn nên im miệng thì hơn.
“Lần này vợ tôi bị thương nặng như thế, tôi sẽ không để yên đâu.”
Lâm Tuấn nghe xong suýt nữa ói máu, rất muốn chất vấn anh rằng anh ta thì sao? Vợ anh ta đang nằm trong phòng cấp cứu, còn không biết có nguy hiểm không!
Trùng hợp là đúng lúc này cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sĩ bước tới: “Ai là người nhà của Tô Mạn Điệp?”
Không ai trả lời!
Bác sĩ cau mày: “Người nhà của Tô Mạn Điệp không có ở đây sao?”
Lâm Tuấn đột nhiên hoàn hồn, bước lên phía trước: “Bác sĩ, tôi là chồng của Mạn Điệp.”
“Thưa anh, vợ anh xuất huyết rất nhiều, phải sinh sớm, xin anh vui lòng ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật.”
Nghe vậy hai mắt Lâm Tuấn đột nhiên mở to: “Sinh sớm? Vậy... vậy đứa bé sẽ khỏe mạnh chứ?”
“Thưa anh, hiện tại vẫn chưa biết đứa bé có thể sinh ra an toàn hay không, nhưng bệnh viện sẽ cố gắng hết sức, mong anh mau ký, đừng kéo dài thời gian.”
Hai tay Lâm Tuấn run run, cầm bút ký tên mình.
Cuối cùng anh ta nghĩ một chút rồi hỏi: “Bác sĩ, nếu có thể... tôi có một yêu câu!”
“Yêu câu gì?” Bác sĩ liếc nhìn anh ta.
Lâm Tuấn nắm chặt hai tay, dường như đưa ra quyết định rất quan trọng: “Nếu hai người đều gặp nguy hiểm, tôi mong... có thể giữ lại con tôi!"
Bác sĩ: “...
Thẩm Cửu: “..”
Cô mở lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được.
Lâm Tuấn nói với bác sĩ muốn giữ đứa trẻ, vậy người lớn thì sao? Anh ta không cần người lớn à?
Toàn thân chợt lạnh, Thẩm Cửu nhìn người đàn ông chung sống với mình hai năm, giờ phút này cô như rơi vào hầm băng. Thì ra hai năm bên nhau, cô chưa bao giờ hiểu người đàn ông này, không ngờ anh ta lại là kẻ cặn bã, vô tình vô nghĩa, hơn nữa còn... táng tận lương tâm như vậy.
Bỗng nhiên Thẩm Cửu bắt đầu thấy không đáng thay cho Tô Mạn Điệp, theo lời cô ta nói thì cô ta cũng là người phụ nữ đáng thương bị lừa mà thôi, còn kẻ gây nên mọi chuyện chính là Lâm Tuấn.
Cô không nhịn được tức giận măng anh ta: “Lâm Tuấn, anh có còn là người không?”
Nghe cô chất vấn, Lâm Tuấn quay lại nhìn cô: “Đừng lo chuyện bao đồng, Mạn Điệp nằm trong đó còn không phải vì cô sao, giả vờ cái gì?"
Thẩm Cửu cười khẩy: “Chắc anh còn biết rõ lý do cô ấy tới tìm tôi hơn tôi phải không?”
Câu nói này khiến Lâm Tuấn lập tức chột dạ, anh ta rụt cổ lại rồi xoay người nói với bác sĩ: “Bác sĩ, cứ làm theo những gì tôi nói đi, làm phiên anh.”
Nhưng ai biết bác sĩ lại không cho anh ta mặt mũi, vặn lại: “Bệnh viện có quy định rõ ràng khi người lớn và đứa trẻ đều gặp nguy hiểm thì sẽ ưu tiên bảo vệ người lớn.”
“Anh nói gì?” Lâm Tuấn nhíu mày: “Có ý gì? Quy định gì? Quyền quyết định chẳng phải do chúng tôi sao? Liên quan gì đến bệnh viện?”
Bác sĩ chẳng thèm để ý tới anh ta, xoay người vào phòng phẫu thuật, cửa phòng đóng lại, Lâm Tuấn còn muốn theo vào, y tá đi ra nói:
“Xin lỗi anh, đây là phòng cấp cứu, mong anh đừng làm ồn!”
Lâm Tuấn nổi giận đùng đùng chỉ tay vào trong: “Ưu tiên giữ người lớn không giữ trẻ con là có ý gì? Ông đây muốn đứa trẻ, mấy người nghe thấy không? Tôi giữ người lớn làm gì? Tôi muốn giữ đứa trẻ lại để nối dõi tông đường!”
Y tá là một cô gái, nghe anh ta nói thẳng như vậy thì thật muốn cho một đấm, nhưng vì đã được rèn luyện tốt nên cô ấy vẫn nhịn, cuối cùng chỉ châm chọc một câu: “Nhà anh có ngôi vị Hoàng đế cần kế thừa à?”
Lâm Tuấn sững người: “Cô nói gì?”
“Nếu không có ngôi vị Hoàng đế cân kế thừa thì sau này anh sinh đứa khác không phải là được rồi sao? Cứ nhất định phải giữ đứa nhỏ lại để nối dõi tông đường cho anh? Nếu không phải con trai thì anh có còn muốn giữ không?”
Lời cô ấy nói rất thẳng thắn, đâm trúng nỗi lòng Lâm Tuấn, anh ta bị nói cho mặt lúc trắng lúc xanh, tức giận chỉ vào cô ấy: “Cô, cô...”
“Cô ấy nói đúng.” Lang An bước tới, đứng chắn trước mặt y tá: “Anh là đàn ông mà còn không biết bảo vệ vợ mình, vào lúc này còn nói những lời như vậy, sau này còn có cô gái nào dám gả cho anh nữa? Còn không biết ngượng mà nói nối dõi tông đường, nhà anh có bao nhiêu tài sản?”
Y tá thấy Lang An đi tới, ánh mắt nhìn anh ấy lập tức phát sáng.
Mà Thẩm Cửu ở bên cạnh nhìn thấy vậy cũng ngần ngại lắc đầu, cô không ngờ Lâm Tuấn lại là loại người này.
“Có phải đột nhiên phát hiện trước kia mình mù mới nhìn trúng loại đàn ông này không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Thẩm Cửu đột nhiên hoàn hồn, cô chợt nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay Dạ Âu Thần.
Cô cụp mắt xuống: “Đúng thế, trước kia tôi đã nhìn nhầm người ”
Cô chưa bao giờ biết Lâm Tuấn lại là người như vậy, Thẩm Cửu mím môi, nhẹ giọng nói: “Buông tôi ra đi, vừa nãy, cảm ơn anh.”
Dạ Âu Thần vẫn không buông cô ra mà cong môi cười: “Muốn cảm ơn tôi thì phải dùng hành động thực tế”
“Hả?”
Cô ngước mắt nghi ngờ nhìn anh, ở khoảng cách gần như này, Dạ Âu Thân mới chú ý trên đôi má trắng nõn của cô cũng có vài vết xước, nếu để lại sẹo...
Đáng chết!
Dạ Âu Thần đưa tay lên, dùng đầu ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve má cô, ánh mắt càng ngày càng sâu: “Tôi sẽ khiến bọn họ trả giá đắt, đi xử lý vết thương đã”
“Không được!” Thẩm Cửu lắc đầu: “Vừa nãy anh cũng nghe thấy rôi, bác sĩ đang cấp cứu, tôi phải ở lại đây xem tình hình.”
“Có Lang An ở lại đây rôi, cô còn sợ không biết được tình hình sao?”
Thẩm Cửu: “...”
Nói cũng đúng, Lang An xử lý sự việc thật sự khiến người khác yên tâm.
“Nhưng..” Khi cô còn đang do dự thì Dạ Âu Thần đã lăn bánh xe, không đợi cô phản ứng đã bỏ lại một câu rồi đưa cô đi.
“Cậu ở lại đây theo dõi diễn biến, có chuyện gì lập tức báo cáo cho tôi.”
Lang An nhìn bóng dáng họ rời đi, gật đầu: “Vâng thưa cậu Dại”
Lâm Tuấn thấy thế thì muốn đuổi theo: “Thẩm Cửu, cô quay lại cho tôi, cô hại Mạn Điệp thành ra thế này mà lại muốn bỏ đi sao?”
Một cánh tay chắn trước mặt anh ta, Lang An lạnh lùng nhìn: “Ai hại ai còn chưa biết đâu, nhưng bây giờ tôi ở lại đây, anh cũng không
được đi đâu hết, cũng đừng hòng quấy rầy cậu hai và mợ hai chúng tôi!”
Lâm Tuấn đứng tại chỗ, tức đến mức muốn xì khói nhưng cũng đành vậy.
Mà bên này, Thẩm Cửu bị Dạ Âu Thần cứ vậy đưa đi, vì anh ngồi xe lăn, Thẩm Cửu lại đang ngồi trên đùi anh, hiện tượng kỳ quái này thu hút rất nhiều ánh nhìn. Thẩm Cửu xấu hổ, chỉ đành đề nghị: “Tôi vẫn nên tự xuống đi thì hơn, tôi đẩy anh.”
“Cô bị thương.” Dạ Âu Thần mặc kệ cô, chỉ ném cho cô một câu.
“Vết thương của tôi không nghiêm trọng.”
“Rất nghiêm trọng.”
Thẩm Cửu: ”... Tôi có thể đi được.”
“Im miệng” Động tác của Dạ Âu Thần đột nhiên dừng lại, anh cúi đầu nhìn chằm chằm môi cô: “Nếu cô còn nói nữa thì tôi sẽ hôn cô tại đây.”
Thẩm Cửu trợn to mắt kinh hãi, giây tiếp theo cô đưa tay lên che miệng.
Thôi, cô vẫn nên im miệng thì hơn.
/1898
|