Có lòng tin sao?
Tống Thiến đột nhiên nắm lấy tay cô: “Có thể ở bên nó sẽ rất vất vả, bởi vì tính khí của nó, nhưng dì tin chắc rằng không phải thằng bé không hề có tình cảm với con, có điều hai tụi con cần thêm thời gian để mài giũa.”
“Vì vậy dì mới nói chuyện này trước với con, hi vọng con có thể chuẩn bị tâm lý.”
Cần thời gian để mài giũa?
Cô cùng Dạ Âu Thần sắp đến lúc phải ly hôn rồi, bọn họ còn bao nhiêu thời gian có thể mài giũa được đây?
Thẩm Cửu đột nhiên nghĩ tới đôi bông tai hồng ngọc kia, nếu anh thật lòng mua cho cô…
Nếu như…anh có chút tình cảm đối với cô.
“Được rồi, những lời mà dì nói con cứ nhớ kỹ là được, uống nhiều canh thêm chút đi.”
Thẩm Cửu lại bị Tống Thiến thúc giục uống thêm một chén canh, uống xong cô đứng dậy giúp Tống Thiến thu thập chén đũa, khoảng mười phút sau, điện thoại của Tống Thiến đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc hiện lên màn hình, Tống Thiến liền trêu chọc nhìn Thẩm Cửu một cái, rồi bắt điện thoại.
“Còn biết gọi cho dì sao? Có nhớ vợ con đang ở đây không vậy? Ừ, ăn cơm xong rồi, khi nào con mới tới đây? Được rồi, con cứ qua đón.”
Nói xong, Tống Thiến cúp điện thoại, sau đó nghiêng đầu nhìn Thẩm Cửu: “Nhìn đi, đây không phải là quan tâm con sao? Cho nên…Nếu con cũng thích Âu Thần, ngàn vạn lần cũng đừng từ bỏ, có biết không?”
Hôm nay bà vừa ám chỉ vừa nói hoạch toẹt như vậy đến mấy lần, Thẩm Cửu có thể không biết sao, cô gật đầu.
“Con biết rồi dì, dì yên tâm, nếu có thể thì con sẽ cố gắng hết mình.”
“Như vậy là tốt.” Tống Thiến rốt cuộc yên lòng, sau đó cười cười nhìn Thẩm Cửu, hai người đợi được một lúc thì chuông cửa reo lên, Tống Thiến chỉ tay ra cửa: “Con đi mở cửa đi, thằng bé đến đón con đó.”
Đột nhiên, Thẩm Cửu có chút căng thẳng, cô đã biết là anh cố ý mua đôi bông tai kia cho cô, và tình cảm che giấu trong đó. Thẩm Cửu có chút nóng lòng muốn nhìn thấy anh, tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
“Đi đi, nhớ đem áo vest theo, chuyện hôm nay cứ giả như con không biết, chờ đến khi thằng bé tự mình tặng cho con, có biết không?” Tống Thiến thấy cô ngồi ì trên ghế sa long trông có vẻ hồi hộp, liền chỉ cô một chiêu.
Thẩm Cửu cảm thấy Tống Thiến đúng là một vị trưởng bối tốt, cô đứng dậy nói lời cảm ơn, sau đó cầm áo vest tiến lên mở cửa.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, rồi mở cửa ra, quả nhiên người bên ngoài là Dạ Âu Thần, Lang An cũng đứng phía sau anh, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Thẩm Cửu bắt gặp đôi mắt lành lạnh của Dạ Âu Thần, bỗng nhiên ý thức được anh đang nhìn thứ gì đó trên người mình, cúi đầu thì thấy là áo vest cô đang cầm.
Cô liền vội vàng đem áo vest trả lại: “Của anh.”
Dạ Âu Thần mím môi, một lần nữa nhìn thẳng vào cô, lạnh giọng nói: “Khoác đi, buổi tối trời lạnh.”
“…” Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, sau đó vẫn đem áo vest trả lại cho Dạ Âu Thần, rồi nói: “Chúng ta về trước đi, thời gian không còn sớm nữa rồi.”
Nói xong, cô cất bước đi trước, nhưng đi chưa được hai bước, cô liền bị Dạ Âu Thần nắm chặt lấy tay, kéo ngược trở lại.
“Chạy cái gì? Không phải kêu cô mặc hay sao?” Anh bất mãn nhíu mày, vươn tay kéo cô ôm vào lòng, sau đó khoác cái áo lên người cô, vì quá gần nên anh nhìn thấy được cả vết thương trên cổ của cô, ánh mắt anh lại sâu thêm mấy phần, anh siết chặt áo vest trên người cô, ngón tay cẩn thận chạm vào da cô, sau đó hỏi: “Còn đau không?”
Tay anh nhẹ nhàng lướt qua, làm Thẩm Cửu không khỏi run lên một cái, sau đó run giọng nói: “Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.”
Nghe thấy giọng cô run rẩy, Dạ Âu Thần nhíu chặt mày: “Sao giọng lại run?”
Thẩm Cửu lảng tránh ánh mắt của anh, ho nhẹ một tiếng: “Chắc là…do trời lạnh, chúng ta về sớm đi.”
Dạ Âu Thần thấy ánh mắt tránh né của cô, không hiểu ra làm sao, chỉ có thể mím môi: “Ừ.”
Sau đó Thẩm Cửu đứng lên, chủ động đẩy anh đến cửa thang máy, Lang An thì thay Tống Thiến đóng cửa lại, như vậy nhân vật chính đều đi hết chỉ còn mình Tống Thiến ở lại.
Chờ đến khi lên xe, Thẩm Cửu tìm chỗ mà Dạ Âu Thần không thể nhìn thấy được ngồi xuống.
Bánh xe lăn đều đặn trên đường, khoảng chừng mấy phút sau, Thẩm Cửu nghe thấy Dạ Âu Thần trầm giọng hỏi cô.
“Sao cô không hỏi chúng ta đang đi đâu?”
Thẩm Cửu hoàn hồn, phát hiện trong xe rất yên tĩnh, nhớ đến câu hỏi của anh, cô tự nhiên đáp: “Anh không phải đi xử lý vụ của Tô Mạn Điệp sao?
Dạ Âu Thần ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt nhìn cô: “Cô…”
“Không phải hả?” Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt nghi hoặc.
Ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng, lúc đối diện với cô, Dạ Âu Thần lại nhớ đến người vừa gặp, trong lòng phức tạp: “Nếu như tôi nói không phải thì sao?”
Thẩm Cửu: “…Thế anh tính đi đâu?”
Quên đi!
Dạ Âu Thần cảm thấy, nếu mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng thì không nên nói cho cô biết làm gì.
Đột nhiên anh không nói lời gì, Thẩm Cửu cũng không biết phải như thế nào.
Chỉ là cô không nghĩ ra được, ngoài chuyện này ra thì anh còn có thể đi đâu được cơ chứ?
“Tôi cũng rất bận, không phải chỉ vì chuyện của cô.”
Thẩm Cửu: “…Tôi biết rồi.”
Cô hạ mắt xuống, nhưng tâm tình thì không có hạ, cô nhớ tới đôi bông tai kia, cùng những lời mà Tống Thiến nói, trong lòng cô có chút đắc ý, phải nói là hài lòng mới đúng.
Vì vậy khi nghe Dạ Âu Thần nói vậy, cô làm bộ như không nghe.
Cái tên độc miệng này, hừ, có bản lĩnh thì đừng có mua bông tai!
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Cửu không nhịn được câu lên, trong mắt cũng chứa đầy ý cười.
Dạ Âu Thần thấy cô cúi đầu, nhưng lại bị tóc che khuất, anh không nhìn thấy được biểu tình của cô.
Không thể hiểu được, Dạ Âu Thần liền cáu kỉnh.
Đột nhiên Thẩm Cửu ngẩng đầu lên.
“Đúng rồi, tôi quên hỏi, Tô Mạn Điệp thế nào rồi? Cô ta cùng đứa bé có bình an không?”
Lang An đang lái xe, nghe vậy liền đáp: “Mợ hai đừng lo, hai người họ không có vấn đề gì, chỉ là thân thể suy yếu cần phải ở bệnh viện tịnh dưỡng.”
Nghe thấy hai người họ không sao, Thẩm Cửu mới thởi phào nhẹ nhõm
Không phải chỉ vì cô sợ họ liên lụy người khác, cô cũng cảm thấy Tô Mạn Điệp là một người phụ nữ rất đáng thương, cô cũng không mong cô ta một xác hai mạng.
“Mợ hai, loại người như cô ta gặp chuyện như vậy cũng là đáng đời, bên công ty đã tra xét video, là cô ta cố ý đến sinh sự, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đều cũng không liên quan đến mợ hai, vì vậy mợ hai không cần phải lo lắng.”
Nói đến đây, Thẩm Cửu cũng không đáp lại, Dạ Âu Thần nhìn cô nói: “Cô đang lo cho họ? Cô thấy thương hại cho cô ta sao?”
Tống Thiến đột nhiên nắm lấy tay cô: “Có thể ở bên nó sẽ rất vất vả, bởi vì tính khí của nó, nhưng dì tin chắc rằng không phải thằng bé không hề có tình cảm với con, có điều hai tụi con cần thêm thời gian để mài giũa.”
“Vì vậy dì mới nói chuyện này trước với con, hi vọng con có thể chuẩn bị tâm lý.”
Cần thời gian để mài giũa?
Cô cùng Dạ Âu Thần sắp đến lúc phải ly hôn rồi, bọn họ còn bao nhiêu thời gian có thể mài giũa được đây?
Thẩm Cửu đột nhiên nghĩ tới đôi bông tai hồng ngọc kia, nếu anh thật lòng mua cho cô…
Nếu như…anh có chút tình cảm đối với cô.
“Được rồi, những lời mà dì nói con cứ nhớ kỹ là được, uống nhiều canh thêm chút đi.”
Thẩm Cửu lại bị Tống Thiến thúc giục uống thêm một chén canh, uống xong cô đứng dậy giúp Tống Thiến thu thập chén đũa, khoảng mười phút sau, điện thoại của Tống Thiến đổ chuông, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc hiện lên màn hình, Tống Thiến liền trêu chọc nhìn Thẩm Cửu một cái, rồi bắt điện thoại.
“Còn biết gọi cho dì sao? Có nhớ vợ con đang ở đây không vậy? Ừ, ăn cơm xong rồi, khi nào con mới tới đây? Được rồi, con cứ qua đón.”
Nói xong, Tống Thiến cúp điện thoại, sau đó nghiêng đầu nhìn Thẩm Cửu: “Nhìn đi, đây không phải là quan tâm con sao? Cho nên…Nếu con cũng thích Âu Thần, ngàn vạn lần cũng đừng từ bỏ, có biết không?”
Hôm nay bà vừa ám chỉ vừa nói hoạch toẹt như vậy đến mấy lần, Thẩm Cửu có thể không biết sao, cô gật đầu.
“Con biết rồi dì, dì yên tâm, nếu có thể thì con sẽ cố gắng hết mình.”
“Như vậy là tốt.” Tống Thiến rốt cuộc yên lòng, sau đó cười cười nhìn Thẩm Cửu, hai người đợi được một lúc thì chuông cửa reo lên, Tống Thiến chỉ tay ra cửa: “Con đi mở cửa đi, thằng bé đến đón con đó.”
Đột nhiên, Thẩm Cửu có chút căng thẳng, cô đã biết là anh cố ý mua đôi bông tai kia cho cô, và tình cảm che giấu trong đó. Thẩm Cửu có chút nóng lòng muốn nhìn thấy anh, tim cô bỗng nhiên đập nhanh.
“Đi đi, nhớ đem áo vest theo, chuyện hôm nay cứ giả như con không biết, chờ đến khi thằng bé tự mình tặng cho con, có biết không?” Tống Thiến thấy cô ngồi ì trên ghế sa long trông có vẻ hồi hộp, liền chỉ cô một chiêu.
Thẩm Cửu cảm thấy Tống Thiến đúng là một vị trưởng bối tốt, cô đứng dậy nói lời cảm ơn, sau đó cầm áo vest tiến lên mở cửa.
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, rồi mở cửa ra, quả nhiên người bên ngoài là Dạ Âu Thần, Lang An cũng đứng phía sau anh, ánh mắt ôn hòa nhìn cô.
Thẩm Cửu bắt gặp đôi mắt lành lạnh của Dạ Âu Thần, bỗng nhiên ý thức được anh đang nhìn thứ gì đó trên người mình, cúi đầu thì thấy là áo vest cô đang cầm.
Cô liền vội vàng đem áo vest trả lại: “Của anh.”
Dạ Âu Thần mím môi, một lần nữa nhìn thẳng vào cô, lạnh giọng nói: “Khoác đi, buổi tối trời lạnh.”
“…” Thẩm Cửu suy nghĩ một chút, sau đó vẫn đem áo vest trả lại cho Dạ Âu Thần, rồi nói: “Chúng ta về trước đi, thời gian không còn sớm nữa rồi.”
Nói xong, cô cất bước đi trước, nhưng đi chưa được hai bước, cô liền bị Dạ Âu Thần nắm chặt lấy tay, kéo ngược trở lại.
“Chạy cái gì? Không phải kêu cô mặc hay sao?” Anh bất mãn nhíu mày, vươn tay kéo cô ôm vào lòng, sau đó khoác cái áo lên người cô, vì quá gần nên anh nhìn thấy được cả vết thương trên cổ của cô, ánh mắt anh lại sâu thêm mấy phần, anh siết chặt áo vest trên người cô, ngón tay cẩn thận chạm vào da cô, sau đó hỏi: “Còn đau không?”
Tay anh nhẹ nhàng lướt qua, làm Thẩm Cửu không khỏi run lên một cái, sau đó run giọng nói: “Đỡ, đỡ hơn nhiều rồi.”
Nghe thấy giọng cô run rẩy, Dạ Âu Thần nhíu chặt mày: “Sao giọng lại run?”
Thẩm Cửu lảng tránh ánh mắt của anh, ho nhẹ một tiếng: “Chắc là…do trời lạnh, chúng ta về sớm đi.”
Dạ Âu Thần thấy ánh mắt tránh né của cô, không hiểu ra làm sao, chỉ có thể mím môi: “Ừ.”
Sau đó Thẩm Cửu đứng lên, chủ động đẩy anh đến cửa thang máy, Lang An thì thay Tống Thiến đóng cửa lại, như vậy nhân vật chính đều đi hết chỉ còn mình Tống Thiến ở lại.
Chờ đến khi lên xe, Thẩm Cửu tìm chỗ mà Dạ Âu Thần không thể nhìn thấy được ngồi xuống.
Bánh xe lăn đều đặn trên đường, khoảng chừng mấy phút sau, Thẩm Cửu nghe thấy Dạ Âu Thần trầm giọng hỏi cô.
“Sao cô không hỏi chúng ta đang đi đâu?”
Thẩm Cửu hoàn hồn, phát hiện trong xe rất yên tĩnh, nhớ đến câu hỏi của anh, cô tự nhiên đáp: “Anh không phải đi xử lý vụ của Tô Mạn Điệp sao?
Dạ Âu Thần ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt nhìn cô: “Cô…”
“Không phải hả?” Thẩm Cửu nhìn Dạ Âu Thần, ánh mắt nghi hoặc.
Ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng, lúc đối diện với cô, Dạ Âu Thần lại nhớ đến người vừa gặp, trong lòng phức tạp: “Nếu như tôi nói không phải thì sao?”
Thẩm Cửu: “…Thế anh tính đi đâu?”
Quên đi!
Dạ Âu Thần cảm thấy, nếu mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng thì không nên nói cho cô biết làm gì.
Đột nhiên anh không nói lời gì, Thẩm Cửu cũng không biết phải như thế nào.
Chỉ là cô không nghĩ ra được, ngoài chuyện này ra thì anh còn có thể đi đâu được cơ chứ?
“Tôi cũng rất bận, không phải chỉ vì chuyện của cô.”
Thẩm Cửu: “…Tôi biết rồi.”
Cô hạ mắt xuống, nhưng tâm tình thì không có hạ, cô nhớ tới đôi bông tai kia, cùng những lời mà Tống Thiến nói, trong lòng cô có chút đắc ý, phải nói là hài lòng mới đúng.
Vì vậy khi nghe Dạ Âu Thần nói vậy, cô làm bộ như không nghe.
Cái tên độc miệng này, hừ, có bản lĩnh thì đừng có mua bông tai!
Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Cửu không nhịn được câu lên, trong mắt cũng chứa đầy ý cười.
Dạ Âu Thần thấy cô cúi đầu, nhưng lại bị tóc che khuất, anh không nhìn thấy được biểu tình của cô.
Không thể hiểu được, Dạ Âu Thần liền cáu kỉnh.
Đột nhiên Thẩm Cửu ngẩng đầu lên.
“Đúng rồi, tôi quên hỏi, Tô Mạn Điệp thế nào rồi? Cô ta cùng đứa bé có bình an không?”
Lang An đang lái xe, nghe vậy liền đáp: “Mợ hai đừng lo, hai người họ không có vấn đề gì, chỉ là thân thể suy yếu cần phải ở bệnh viện tịnh dưỡng.”
Nghe thấy hai người họ không sao, Thẩm Cửu mới thởi phào nhẹ nhõm
Không phải chỉ vì cô sợ họ liên lụy người khác, cô cũng cảm thấy Tô Mạn Điệp là một người phụ nữ rất đáng thương, cô cũng không mong cô ta một xác hai mạng.
“Mợ hai, loại người như cô ta gặp chuyện như vậy cũng là đáng đời, bên công ty đã tra xét video, là cô ta cố ý đến sinh sự, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đều cũng không liên quan đến mợ hai, vì vậy mợ hai không cần phải lo lắng.”
Nói đến đây, Thẩm Cửu cũng không đáp lại, Dạ Âu Thần nhìn cô nói: “Cô đang lo cho họ? Cô thấy thương hại cho cô ta sao?”
/1898
|