“Đứng lại!” Dạ Âu Thần ngăn cô ta lại, bước chân Hàn Mai Linh dừng lại không dám cử động, cô ta không quay đầu lại.
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên phía sau lưng: “Không được để cô ấy biết chuyện này!”
Hàn Mai Linh cười chế nhạo trong lòng, Thẩm Cửu người ta sớm đã biết chuyện rồi, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài thôi, yếu ớt quay đầu nhìn Dạ Âu Thần: “Được, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu.”
Dạ Âu Thần lười không muốn nói thêm gì với cô ta, lạnh lùng nhìn Lang An: “Đi.”
Lang An bước tới đẩy chiếc xe lăn của Dạ Âu Thần, ngay lúc chuẩn bị rời đi, Hàn Mai Linh đột nhiên nói: “Anh có từng nghĩ rằng, giấy cuối cùng cũng không giữ được lửa. Nếu thật sự một ngày nào đó Thẩm Cửu biết được chuyện này, anh tính làm thế nào?”
Nói đến đây, Hàn Mai Ling ôm bụng, cắn môi nói: “Nhưng tôi đang mang thai con của anh.”
Nghe thấy lời này, ngay lập tức, Dạ Âu Thần nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cô nói cái gì?”
Hàn Mai Linh nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh, không sai, cô ta đang nói dối. Nhưng biểu hiện của Dạ Âu Thần hôm nay chứng minh điều gì, nếu như đôi khuyên tai đó thật sự là để tặng cho Thẩm Cửu, điều đó chứng minh tình cảm Dạ Âu Thần dành cho Thẩm Cửu đã rất sâu nặng rồi, chỉ là anh ta vẫn chưa nhận thấy điều đó.
Cô ta nhất định phải ngăn lại, không để hai người họ ở bên nhau.
Dạ Âu Thần!
Là người đàn ông mà Hàn Mai Linh cô ta để ý, nếu cô ta đã đi bước đầu tiên, thì buộc phải đi hết những bước còn lại, tuyệt đối không để bất kỳ ai, kể cả Thẩm Cửu, cướp đi người đàn ông mà Hàn Mai Linh cô thích!
Lang An nghe thấy câu đó, kinh ngạc không chịu được, Hàn Mai Linh có thai sao? Vậy…chẳng phải mọi chuyện sẽ loạn lên sao?
Hàn Mai Linh bước tới, đứng lặng trước Dạ Âu Thần.
“Nếu như anh không tin, ngay bây giờ chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra. Hoặc nếu anh cảm thấy sự tồn tại của đứa trẻ này là vô nghĩa, tôi sẽ lập tức bỏ cái thai này, tuyệt đối sẽ không làm khó anh và Thẩm Cửu.”
Lang An: “Cậu Dạ, chuyện này…”
Dạ Âu Thần ngước nhìn cô ta, môi mím chặt: “Trước khi tôi điều tra rõ chuyện này, cô hãy ở yên đây.”
“Đi.”
Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời khỏi biệt thự với tâm trạng hỗn loạn, suốt cả quãng đường anh đều nghĩ đến chuyện cái thai trong bụng Hàn Mai Linh là con của Dạ Âu Thần! Nhưng cái thai trong bụng mợ hai là của người khác, khi phải chọn một trong hai người, thông thường người đàn ông đều biết mình sẽ chọn ai?
Thế nhưng không biết vì điều gì, từ trong đáy lòng…anh vẫn luôn hướng về phía Thẩm Cửu.
Anh luôn cảm thấy Hàn Mai Linh đó không phải là người tốt, hơn nữa còn có gì đó lạ lạ.
“Cậu Dạ, cậu nghĩ sao về chuyện này? Có cần tôi phái người đi điều tra xem những gì cô ta nói là thật hay không?”
“Điều tra.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Mặc dù cô ta nói thời gian địa điểm chính xác, nhưng mọi thứ đều quá trùng hợp.”
Đôi khi quá bình thường lại chính là điều bất thường.
“Vậy bên phía mợ hai…”
“Chuyện này không được để cô ấy biết.”
“Không, cậu Dạ, ý của tôi là, nếu như điều tra ra chuyện đó là thật? Hàn Mai Linh là chị em tốt của mợ hai, nếu như chuyện này…một khi bại lộ, thực sự sẽ gây ra tổn thương lớn với mợ hai.”
Dĩ nhiên Dạ Âu Thần biết việc này, vì vậy anh muốn giấu Thẩm Cửu chuyện này.
Nhưng chuyện cần làm lúc này là tìm hiểu rõ những gì mà Hàn Mai Linh nói có đúng sự thật không.
Rất có khả năng là cô ta đang nói dối.
Sau khi Thẩm Cửu rời khỏi quán trà sữa, cô đi dọc đường đá, vì chỗ này gần trường học, nên rất nhiều học sinh đi lại, hết nhóm này đến nhóm khác, nói cười rôm rả.
Cô ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian khi còn học đại học cùng Hàn Mai Linh, hai người lúc đó rất thân thiết, vì điều kiện gia đình của Hàn Mai Linh không tốt, nên cô ta bị rất nhiều bạn cùng lớp chèn ép, hơn nữa bản thân cô ta cũng không giỏi giao tiếp, nên đã làm mất lòng người khác.
Có một lần cô ta bị bạn cùng lớp đánh đến suýt chết, Thẩm Cửu đã ra tay giúp đỡ cô ta.
Về sau, Hàn Mai Linh lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô ta, thể hiện các mức độ tình cảm khác nhau, sau đó hai người trở thành bạn tốt dính lấy nhau như hình với bóng, dần dần trở thành chị em tốt, thường xuyên đi học tan học cùng nhau.
Sau này, giữa hai người xảy ra rất nhiều chuyện, mãi đến sau này khi người nhà Hàn Mai Linh đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên cô ta trở thành cô cả của nhà họ Hàn.
Sau này, mối quan hệ giữa hai người cũng không có gì thay đổi, ngược lại Hàn Mai Linh còn đối xử với cô tốt hơn, có bất cứ thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cô. Cô có xảy ra chuyện gì thì Hàn Mai Linh sẽ là người đầu tiên giúp đỡ cô.
Trước giờ cô chưa từng hối hận khi hai người trở thành chị em tốt, nhưng đối với chuyện cùng thích chung một người đàn ông, lần đầu tiền trong đời Thẩm Cửu cảm thấy ông trời đang trêu đùa với cô.
Hàn Mai Linh vậy mà lại yêu chồng của cô, nhưng hai người họ hết lần này đến lần khác tâm đầu ý hợp.
Vậy cô có thể nói gì được? Có thể oán trách điều gì?
Chuyện hai người họ tâm đầu ý hợp, cô có thể chia rẽ người ta được sao?
Vậy nên, cô không trách Hàn Mai Linh.
Nhưng, cô cũng không tha thứ cho cô ấy, hai người họ cũng không có cách nào làm chị em tốt như trước được.
Dù sao cô cũng không phải là người phụ nữ khoan dung độ lượng…
Nghĩ đến đây, bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa.
Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần vang lên phía sau lưng: “Không được để cô ấy biết chuyện này!”
Hàn Mai Linh cười chế nhạo trong lòng, Thẩm Cửu người ta sớm đã biết chuyện rồi, chỉ là không biểu hiện ra bên ngoài thôi, yếu ớt quay đầu nhìn Dạ Âu Thần: “Được, anh yên tâm, tôi sẽ không nói cho cậu ấy biết đâu.”
Dạ Âu Thần lười không muốn nói thêm gì với cô ta, lạnh lùng nhìn Lang An: “Đi.”
Lang An bước tới đẩy chiếc xe lăn của Dạ Âu Thần, ngay lúc chuẩn bị rời đi, Hàn Mai Linh đột nhiên nói: “Anh có từng nghĩ rằng, giấy cuối cùng cũng không giữ được lửa. Nếu thật sự một ngày nào đó Thẩm Cửu biết được chuyện này, anh tính làm thế nào?”
Nói đến đây, Hàn Mai Ling ôm bụng, cắn môi nói: “Nhưng tôi đang mang thai con của anh.”
Nghe thấy lời này, ngay lập tức, Dạ Âu Thần nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cô nói cái gì?”
Hàn Mai Linh nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh, không sai, cô ta đang nói dối. Nhưng biểu hiện của Dạ Âu Thần hôm nay chứng minh điều gì, nếu như đôi khuyên tai đó thật sự là để tặng cho Thẩm Cửu, điều đó chứng minh tình cảm Dạ Âu Thần dành cho Thẩm Cửu đã rất sâu nặng rồi, chỉ là anh ta vẫn chưa nhận thấy điều đó.
Cô ta nhất định phải ngăn lại, không để hai người họ ở bên nhau.
Dạ Âu Thần!
Là người đàn ông mà Hàn Mai Linh cô ta để ý, nếu cô ta đã đi bước đầu tiên, thì buộc phải đi hết những bước còn lại, tuyệt đối không để bất kỳ ai, kể cả Thẩm Cửu, cướp đi người đàn ông mà Hàn Mai Linh cô thích!
Lang An nghe thấy câu đó, kinh ngạc không chịu được, Hàn Mai Linh có thai sao? Vậy…chẳng phải mọi chuyện sẽ loạn lên sao?
Hàn Mai Linh bước tới, đứng lặng trước Dạ Âu Thần.
“Nếu như anh không tin, ngay bây giờ chúng ta có thể đến bệnh viện kiểm tra. Hoặc nếu anh cảm thấy sự tồn tại của đứa trẻ này là vô nghĩa, tôi sẽ lập tức bỏ cái thai này, tuyệt đối sẽ không làm khó anh và Thẩm Cửu.”
Lang An: “Cậu Dạ, chuyện này…”
Dạ Âu Thần ngước nhìn cô ta, môi mím chặt: “Trước khi tôi điều tra rõ chuyện này, cô hãy ở yên đây.”
“Đi.”
Lang An đẩy Dạ Âu Thần rời khỏi biệt thự với tâm trạng hỗn loạn, suốt cả quãng đường anh đều nghĩ đến chuyện cái thai trong bụng Hàn Mai Linh là con của Dạ Âu Thần! Nhưng cái thai trong bụng mợ hai là của người khác, khi phải chọn một trong hai người, thông thường người đàn ông đều biết mình sẽ chọn ai?
Thế nhưng không biết vì điều gì, từ trong đáy lòng…anh vẫn luôn hướng về phía Thẩm Cửu.
Anh luôn cảm thấy Hàn Mai Linh đó không phải là người tốt, hơn nữa còn có gì đó lạ lạ.
“Cậu Dạ, cậu nghĩ sao về chuyện này? Có cần tôi phái người đi điều tra xem những gì cô ta nói là thật hay không?”
“Điều tra.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Mặc dù cô ta nói thời gian địa điểm chính xác, nhưng mọi thứ đều quá trùng hợp.”
Đôi khi quá bình thường lại chính là điều bất thường.
“Vậy bên phía mợ hai…”
“Chuyện này không được để cô ấy biết.”
“Không, cậu Dạ, ý của tôi là, nếu như điều tra ra chuyện đó là thật? Hàn Mai Linh là chị em tốt của mợ hai, nếu như chuyện này…một khi bại lộ, thực sự sẽ gây ra tổn thương lớn với mợ hai.”
Dĩ nhiên Dạ Âu Thần biết việc này, vì vậy anh muốn giấu Thẩm Cửu chuyện này.
Nhưng chuyện cần làm lúc này là tìm hiểu rõ những gì mà Hàn Mai Linh nói có đúng sự thật không.
Rất có khả năng là cô ta đang nói dối.
Sau khi Thẩm Cửu rời khỏi quán trà sữa, cô đi dọc đường đá, vì chỗ này gần trường học, nên rất nhiều học sinh đi lại, hết nhóm này đến nhóm khác, nói cười rôm rả.
Cô ngẩn ngơ nhớ lại khoảng thời gian khi còn học đại học cùng Hàn Mai Linh, hai người lúc đó rất thân thiết, vì điều kiện gia đình của Hàn Mai Linh không tốt, nên cô ta bị rất nhiều bạn cùng lớp chèn ép, hơn nữa bản thân cô ta cũng không giỏi giao tiếp, nên đã làm mất lòng người khác.
Có một lần cô ta bị bạn cùng lớp đánh đến suýt chết, Thẩm Cửu đã ra tay giúp đỡ cô ta.
Về sau, Hàn Mai Linh lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô ta, thể hiện các mức độ tình cảm khác nhau, sau đó hai người trở thành bạn tốt dính lấy nhau như hình với bóng, dần dần trở thành chị em tốt, thường xuyên đi học tan học cùng nhau.
Sau này, giữa hai người xảy ra rất nhiều chuyện, mãi đến sau này khi người nhà Hàn Mai Linh đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên cô ta trở thành cô cả của nhà họ Hàn.
Sau này, mối quan hệ giữa hai người cũng không có gì thay đổi, ngược lại Hàn Mai Linh còn đối xử với cô tốt hơn, có bất cứ thứ gì tốt cũng đều nghĩ đến cô. Cô có xảy ra chuyện gì thì Hàn Mai Linh sẽ là người đầu tiên giúp đỡ cô.
Trước giờ cô chưa từng hối hận khi hai người trở thành chị em tốt, nhưng đối với chuyện cùng thích chung một người đàn ông, lần đầu tiền trong đời Thẩm Cửu cảm thấy ông trời đang trêu đùa với cô.
Hàn Mai Linh vậy mà lại yêu chồng của cô, nhưng hai người họ hết lần này đến lần khác tâm đầu ý hợp.
Vậy cô có thể nói gì được? Có thể oán trách điều gì?
Chuyện hai người họ tâm đầu ý hợp, cô có thể chia rẽ người ta được sao?
Vậy nên, cô không trách Hàn Mai Linh.
Nhưng, cô cũng không tha thứ cho cô ấy, hai người họ cũng không có cách nào làm chị em tốt như trước được.
Dù sao cô cũng không phải là người phụ nữ khoan dung độ lượng…
Nghĩ đến đây, bước chân của Thẩm Cửu đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đứng cách đó không xa.
/1898
|