Trong ánh mắt Thẩm Cửu mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, như muốn tìm ra một tia cảm xúc khác lạ từ trong đáy mắt hoặc là giữa lông mày của anh, từng giây từng phút đều muốn bắt lấy không muốn buông tha.
Nhưng Dạ Âu Thần là người che giấu suy nghĩ và cảm xúc của bản thân rất tốt.
Thẩm Cửu hoàn toàn không nhìn ra được cái gì.
Chưa hết, Thẩm Cửu còn nghe thấy anh dùng giọng trầm thấp nói ra: “Tôi nhất định phải nói chuyện này ra cho rõ ràng thì em mới hiểu được tôi có ý gì?”
Thẩm Cửu dừng lại, khó hiểu nhìn về phía anh.
Dạ Âu Thần hơi cong khóe môi lên: “Tới đây.”
Giọng nói của anh như có ma lực, vậy mà khiến Thẩm Cửu đến gần mấy bước, lúc đi đến trước mặt anh, Dạ Âu Thần đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình, sau đó ôm lấy eo cô ghé vào gần bên tai của cô nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn luôn lấy lòng em, em không hề phát hiện ra ư?”
Toàn thân Thẩm Cửu chấn động, cánh môi màu hồng mấp máy.
Trong lòng giống như dời sông lấp biển, giống như có ngàn vạn con ngựa đang chạy loạn trong lòng, cảm giác này… Thẩm Cửu không nhịn được hơi cắn môi dưới, ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần.
Hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức con mắt gần như không có tiêu cự, nhưng Dạ Âu Thần vẫn nhích lại gần từng chút từng chút một, chóp mũi dán lên mũi cô, môi mỏng định hôn cô.
Trước khi anh hôn mình Thẩm Cửu vội vàng lấy lại tinh thần, vươn tay ngăn ở giữa hai người.
Cảm giác đáng lẽ ra là chạm vào môi cô nhưng giờ lại biến thành chạm phải lòng bàn tay của cô, Dạ Âu Thần cũng không giận, trực tiếp hôn một cái vào lòng bàn tay của cô.
Chụt…
Thẩm Cửu lập tức đỏ mặt lên, đôi mắt trừng lớn mấy phần.
Cái tên khốn kiếp này!
“Cho tôi một chút thời gian.” Anh dán vào lòng bàn tay của cô nói chuyện, hơi nóng thở ra phun vào lòng bàn tay của cô, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay mình một mảnh nóng ẩm: “Chắc chắn tôi sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.”
Chắc chắn là một câu trả lời hài lòng?
“Ý anh là chuyện của Hàn Mai Linh?” Thẩm Cửu dừng một chút: “Anh chắc chắn có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng ư?”
Đáy mắt Dạ Âu Thần sâu hơn mấy phần: “Cho tôi một chút thời gian.”
Anh lại lặp lại câu nói kia.
Thẩm Cửu cắn môi dưới, đột nhiên ôm lấy cổ Dạ Âu Thần: “Vậy anh nói cho tôi biết, anh và Mai Linh kia…Đôi bông tai đó…”
“Tin tôi.”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh.
Tin anh?
Cô… Phải tin tưởng anh sao?
Nhưng nếu như những lời mà người giúp việc nữ kia nói là thật, thật sự là anh đã… Đối với cô không giống nữa, nhưng chuyện của Mai Linh kia vẫn khiến cho cô lúc nào cũng canh cánh ở trong lòng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu dùng sức cắn hàm răng của mình, sau đó mới nói: “Trước đây tôi đã nói với anh, tôi không có sở thích chia sẻ chồng mình với bạn thân.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu lông mày lại: “Ai cho em suy nghĩ vớ vẩn như vậy, Dạ Âu Thần tôi cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ cưới hai người phụ nữ.”
Thẩm Cửu mím môi bướng bỉnh, bỗng nhiên cô không biết nên nói tiếp cái gì, anh đã nói chuyện này rõ ràng như vậy, thật sự chẳng lẽ là cô đã hiểu lầm quan hệ của anh và Mai Linh ư? Nhưng những chuyện kia là cô tận mắt nhìn thấy mà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vẫn không nhịn được lại hỏi một thêm một câu: “Bây giờ anh đang nói lung tung mà thôi, anh không thể nói rõ cho tôi biết rốt cuộc nguyên nhân là gì sao?”
“Không thể.”
Dạ Âu Thần lạnh mặt nói, giọng nói của anh lạnh nhạt: “Chuyện này vẫn chưa xử lý xong, em không thể tin tôi một lần được à?”
Thẩm Cửu do dự.
Tin anh một lần, thật sự muốn cho anh một cơ hội ư? Thế nhưng mà… Thẩm Cửu vẫn cảm thấy rất do dự, cánh môi mấp máy, chưa kịp nói gì thì Dạ Âu Thần đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Bốn cánh môi dính vào nhau xúc cảm mềm mại giống như bông vậy.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Cửu cảm thấy tất cả suy nghĩ của mình đều bị nụ hôn của anh nuốt mất, tất cả nghi ngờ, tất cả vướng mắc, tất cả do dự vào giờ phút này đều sụp đổ.
Tin anh đi, vì anh đã mở miệng nói như vậy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời thích một người đàn ông như vậy, cô nên quên mình tin tưởng anh một lần, sau đó… Không quan tâm kết quả thế nào, đời này cũng không cảm thấy hối hận.
Khúc mắc trong lòng Thẩm Cửu đã được tháo gỡ, đối mặt với nụ hôn của Dạ Âu Thần cũng dần dần ngây ngô đáp lại.
Củi khô gặp phải lửa nóng, hai người liều chết ôm chặt lấy nhau, lúc Dạ Âu Thần đè cô xuống tấm chăn mềm mại muốn tiến vào cô, Thẩm Cửu cũng ưỡn người lên chuẩn bị nghênh đón, Dạ Âu Thần lại đột nhiên dừng lại.
Sau khi anh dừng lại, ánh mắt vẫn luôn sâu kín nhìn chằm chằm vào cô, giống như chó sói nhìn chằm chằm vào con mồi khiến da đầu cô tê dại.
Thẩm Cửu chớp chớp mắt, khô khốc hỏi: “Sao, sao vậy?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, nhếch môi mỏng lên nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Cửu tê cả da đầu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, một lát sau Dạ Âu Thần xoay người nằm xuống bên cạnh cô, lồng ngực bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng, nhịp tim của Thẩm Cửu cũng không tốt hơn bao nhiêu, hô hấp của hai người đều rất nặng nề.
“Rốt cuộc… Là sao vậy?”
“Quên à?” Dạ Âu Thần nằm bên cạnh nhìn chằm chằm cô một chút: “Em đang là phụ nữ có thai.”
Sắc mặt Thẩm Cửu trắng nhợt: “… Anh đang chê tôi?”
Là bởi vì quá để ý cho nên mới mẫn cảm đúng không? Dạ Âu Thần đưa tay kéo chăn đắp lên cho cô, che lại một mảnh kiều diễm trước mặt, sau đó khàn khàn giọng nói: “Chê cái gì? Cô gái ngốc, trước kia không phải em nói với tôi là làm nhiều chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến con của em à?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Dạ Âu Thần.
Anh không tiếp tục chuyện kia nguyên nhân lại là vì sợ làm bị thương cô? Mà phản ứng đầu tiên của cô lại cho là anh đang chê mình? Đột nhiên, Thẩm Cửu vô cùng cảm động, suy tư một hồi, cô không quan tâm đưa tay ôm lấy cổ Dạ Âu Thần, sau đó chủ động leo lên trên người ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói một câu với anh.
Nói xong, mặt của cô đã đỏ đến mức sắp rỉ máu.
“Em nói cái gì?” Lúc Dạ Âu Thần bị cô chủ động ôm lấy, thân thể vô cùng chấn động, bàn tay nắm chặt lấy eo nhỏ của cô: “Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Thẩm Cửu cúi đầu, câu nói kia nói một lần là đủ rồi, sao có thể nói lại thêm một lần nữa chứ?
Cô lắc đầu, hốt hoảng trả lời: “Không, tôi không nói gì hết…”
“Hả, thật sao?” Chẳng biết tại sao, tâm tình của Dạ Âu Thần càng trở nên vui vẻ, môi mỏng của anh cong lên một độ cong tà mị, mở miệng trêu chọc nói: “Hình như tôi nghe được người nào đó nói với tôi là… Nhẹ một chút cũng không sao?”
Thẩm Cửu gần như không còn mặt mũi đi gặp người khác, cô chôn mặt ở trong bộ ngực của anh làm cách nào cũng không nguyện ý lộ mặt ra, gương mặt mềm mại cứ như vậy áp lên trên lồng ngực của anh, Dạ Âu Thần cảm thấy sợi dây cung ở sâu tại nơi mềm mại nhất trong lòng mình đã bị xúc động.
“Được rồi, tôi sợ sẽ làm em bị thương, chờ thêm một thời gian đi.”
Không ngờ cuối cùng anh vẫn từ bỏ, Thẩm Cửu lặng lẽ ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn anh: “Nếu không làm thì anh có bị làm sao không?”
“Có sao không?” Đôi mắt của cô trong veo như nước, giống như một hồ nước trong veo dụ dỗ anh, Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, nhịn xuống dục vọng trong lòng mình.
Thật vất vả mới dỗ dành được cô, nếu như làm đau cô, đến lúc đó người đau đầu lại là chính anh.
Có sao không? Thẩm Cửu chớp mắt, mặc dù anh nói không sao nhưng nơi nào đó của anh… Lại không nghĩ là như vậy.
Bởi vì Thẩm Cửu ghé vào trên người anh, cho nên cảm giác được một cách rất rõ ràng.
Nhưng anh có thể khống chế dục vọng của mình được như vậy mà không chạm vào cô, có thể nói là rất cảm động.
Thẩm Cửu nở nụ cười, nằm sấp ở trên lồng ngực của anh: “Cám ơn anh.”
Nhưng Dạ Âu Thần là người che giấu suy nghĩ và cảm xúc của bản thân rất tốt.
Thẩm Cửu hoàn toàn không nhìn ra được cái gì.
Chưa hết, Thẩm Cửu còn nghe thấy anh dùng giọng trầm thấp nói ra: “Tôi nhất định phải nói chuyện này ra cho rõ ràng thì em mới hiểu được tôi có ý gì?”
Thẩm Cửu dừng lại, khó hiểu nhìn về phía anh.
Dạ Âu Thần hơi cong khóe môi lên: “Tới đây.”
Giọng nói của anh như có ma lực, vậy mà khiến Thẩm Cửu đến gần mấy bước, lúc đi đến trước mặt anh, Dạ Âu Thần đột nhiên đưa tay ra kéo cô vào trong lòng mình, sau đó ôm lấy eo cô ghé vào gần bên tai của cô nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn luôn lấy lòng em, em không hề phát hiện ra ư?”
Toàn thân Thẩm Cửu chấn động, cánh môi màu hồng mấp máy.
Trong lòng giống như dời sông lấp biển, giống như có ngàn vạn con ngựa đang chạy loạn trong lòng, cảm giác này… Thẩm Cửu không nhịn được hơi cắn môi dưới, ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần.
Hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức con mắt gần như không có tiêu cự, nhưng Dạ Âu Thần vẫn nhích lại gần từng chút từng chút một, chóp mũi dán lên mũi cô, môi mỏng định hôn cô.
Trước khi anh hôn mình Thẩm Cửu vội vàng lấy lại tinh thần, vươn tay ngăn ở giữa hai người.
Cảm giác đáng lẽ ra là chạm vào môi cô nhưng giờ lại biến thành chạm phải lòng bàn tay của cô, Dạ Âu Thần cũng không giận, trực tiếp hôn một cái vào lòng bàn tay của cô.
Chụt…
Thẩm Cửu lập tức đỏ mặt lên, đôi mắt trừng lớn mấy phần.
Cái tên khốn kiếp này!
“Cho tôi một chút thời gian.” Anh dán vào lòng bàn tay của cô nói chuyện, hơi nóng thở ra phun vào lòng bàn tay của cô, Thẩm Cửu chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay mình một mảnh nóng ẩm: “Chắc chắn tôi sẽ cho em một câu trả lời hài lòng.”
Chắc chắn là một câu trả lời hài lòng?
“Ý anh là chuyện của Hàn Mai Linh?” Thẩm Cửu dừng một chút: “Anh chắc chắn có thể cho tôi một câu trả lời hài lòng ư?”
Đáy mắt Dạ Âu Thần sâu hơn mấy phần: “Cho tôi một chút thời gian.”
Anh lại lặp lại câu nói kia.
Thẩm Cửu cắn môi dưới, đột nhiên ôm lấy cổ Dạ Âu Thần: “Vậy anh nói cho tôi biết, anh và Mai Linh kia…Đôi bông tai đó…”
“Tin tôi.”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh.
Tin anh?
Cô… Phải tin tưởng anh sao?
Nhưng nếu như những lời mà người giúp việc nữ kia nói là thật, thật sự là anh đã… Đối với cô không giống nữa, nhưng chuyện của Mai Linh kia vẫn khiến cho cô lúc nào cũng canh cánh ở trong lòng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu dùng sức cắn hàm răng của mình, sau đó mới nói: “Trước đây tôi đã nói với anh, tôi không có sở thích chia sẻ chồng mình với bạn thân.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu lông mày lại: “Ai cho em suy nghĩ vớ vẩn như vậy, Dạ Âu Thần tôi cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ cưới hai người phụ nữ.”
Thẩm Cửu mím môi bướng bỉnh, bỗng nhiên cô không biết nên nói tiếp cái gì, anh đã nói chuyện này rõ ràng như vậy, thật sự chẳng lẽ là cô đã hiểu lầm quan hệ của anh và Mai Linh ư? Nhưng những chuyện kia là cô tận mắt nhìn thấy mà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vẫn không nhịn được lại hỏi một thêm một câu: “Bây giờ anh đang nói lung tung mà thôi, anh không thể nói rõ cho tôi biết rốt cuộc nguyên nhân là gì sao?”
“Không thể.”
Dạ Âu Thần lạnh mặt nói, giọng nói của anh lạnh nhạt: “Chuyện này vẫn chưa xử lý xong, em không thể tin tôi một lần được à?”
Thẩm Cửu do dự.
Tin anh một lần, thật sự muốn cho anh một cơ hội ư? Thế nhưng mà… Thẩm Cửu vẫn cảm thấy rất do dự, cánh môi mấp máy, chưa kịp nói gì thì Dạ Âu Thần đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Bốn cánh môi dính vào nhau xúc cảm mềm mại giống như bông vậy.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Cửu cảm thấy tất cả suy nghĩ của mình đều bị nụ hôn của anh nuốt mất, tất cả nghi ngờ, tất cả vướng mắc, tất cả do dự vào giờ phút này đều sụp đổ.
Tin anh đi, vì anh đã mở miệng nói như vậy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời thích một người đàn ông như vậy, cô nên quên mình tin tưởng anh một lần, sau đó… Không quan tâm kết quả thế nào, đời này cũng không cảm thấy hối hận.
Khúc mắc trong lòng Thẩm Cửu đã được tháo gỡ, đối mặt với nụ hôn của Dạ Âu Thần cũng dần dần ngây ngô đáp lại.
Củi khô gặp phải lửa nóng, hai người liều chết ôm chặt lấy nhau, lúc Dạ Âu Thần đè cô xuống tấm chăn mềm mại muốn tiến vào cô, Thẩm Cửu cũng ưỡn người lên chuẩn bị nghênh đón, Dạ Âu Thần lại đột nhiên dừng lại.
Sau khi anh dừng lại, ánh mắt vẫn luôn sâu kín nhìn chằm chằm vào cô, giống như chó sói nhìn chằm chằm vào con mồi khiến da đầu cô tê dại.
Thẩm Cửu chớp chớp mắt, khô khốc hỏi: “Sao, sao vậy?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, nhếch môi mỏng lên nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Thẩm Cửu tê cả da đầu, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, một lát sau Dạ Âu Thần xoay người nằm xuống bên cạnh cô, lồng ngực bởi vì hô hấp dồn dập mà phập phồng, nhịp tim của Thẩm Cửu cũng không tốt hơn bao nhiêu, hô hấp của hai người đều rất nặng nề.
“Rốt cuộc… Là sao vậy?”
“Quên à?” Dạ Âu Thần nằm bên cạnh nhìn chằm chằm cô một chút: “Em đang là phụ nữ có thai.”
Sắc mặt Thẩm Cửu trắng nhợt: “… Anh đang chê tôi?”
Là bởi vì quá để ý cho nên mới mẫn cảm đúng không? Dạ Âu Thần đưa tay kéo chăn đắp lên cho cô, che lại một mảnh kiều diễm trước mặt, sau đó khàn khàn giọng nói: “Chê cái gì? Cô gái ngốc, trước kia không phải em nói với tôi là làm nhiều chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến con của em à?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Dạ Âu Thần.
Anh không tiếp tục chuyện kia nguyên nhân lại là vì sợ làm bị thương cô? Mà phản ứng đầu tiên của cô lại cho là anh đang chê mình? Đột nhiên, Thẩm Cửu vô cùng cảm động, suy tư một hồi, cô không quan tâm đưa tay ôm lấy cổ Dạ Âu Thần, sau đó chủ động leo lên trên người ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói một câu với anh.
Nói xong, mặt của cô đã đỏ đến mức sắp rỉ máu.
“Em nói cái gì?” Lúc Dạ Âu Thần bị cô chủ động ôm lấy, thân thể vô cùng chấn động, bàn tay nắm chặt lấy eo nhỏ của cô: “Em vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Thẩm Cửu cúi đầu, câu nói kia nói một lần là đủ rồi, sao có thể nói lại thêm một lần nữa chứ?
Cô lắc đầu, hốt hoảng trả lời: “Không, tôi không nói gì hết…”
“Hả, thật sao?” Chẳng biết tại sao, tâm tình của Dạ Âu Thần càng trở nên vui vẻ, môi mỏng của anh cong lên một độ cong tà mị, mở miệng trêu chọc nói: “Hình như tôi nghe được người nào đó nói với tôi là… Nhẹ một chút cũng không sao?”
Thẩm Cửu gần như không còn mặt mũi đi gặp người khác, cô chôn mặt ở trong bộ ngực của anh làm cách nào cũng không nguyện ý lộ mặt ra, gương mặt mềm mại cứ như vậy áp lên trên lồng ngực của anh, Dạ Âu Thần cảm thấy sợi dây cung ở sâu tại nơi mềm mại nhất trong lòng mình đã bị xúc động.
“Được rồi, tôi sợ sẽ làm em bị thương, chờ thêm một thời gian đi.”
Không ngờ cuối cùng anh vẫn từ bỏ, Thẩm Cửu lặng lẽ ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn anh: “Nếu không làm thì anh có bị làm sao không?”
“Có sao không?” Đôi mắt của cô trong veo như nước, giống như một hồ nước trong veo dụ dỗ anh, Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, nhịn xuống dục vọng trong lòng mình.
Thật vất vả mới dỗ dành được cô, nếu như làm đau cô, đến lúc đó người đau đầu lại là chính anh.
Có sao không? Thẩm Cửu chớp mắt, mặc dù anh nói không sao nhưng nơi nào đó của anh… Lại không nghĩ là như vậy.
Bởi vì Thẩm Cửu ghé vào trên người anh, cho nên cảm giác được một cách rất rõ ràng.
Nhưng anh có thể khống chế dục vọng của mình được như vậy mà không chạm vào cô, có thể nói là rất cảm động.
Thẩm Cửu nở nụ cười, nằm sấp ở trên lồng ngực của anh: “Cám ơn anh.”
/1898
|