CHƯƠNG 402: PHONG CÁCH ĐEN TỐI
Câu nói này khiến Trương Ngọc á khẩu không nói nên lời.
Ngày đó lúc họp, khi Hàn Minh Thư chỉ ra những thiếu sót của bọn họ thì thực sự cô đã nắm hết những thiếu sót của bọn họ trong lòng bàn tay rồi.
“Điều đó cũng không chứng tỏ bản thân cô ta có năng lực. Chúng ta đã làm trong ngành này nhiều năm rồi, nếu cô ta muốn biết những khuyết điểm thì này thì hoàn toàn có thể nhờ người khác điều tra. Trên đời này, chỉ cần có tiền thì không có việc gì là không thể làm được, chẳng lẽ không phải sao?”
“Đúng vậy, có tiền thật sự chuyện gì cũng có thể làm được” Lý Tuấn Phong quay đầu lại nhìn Trương Ngọc, mỉm cười nói: “Ví dụ như cô, rõ ràng là hận cô ta muốn chết, vậy mà lại vì tiền mà ở lại đây”
Câu nói này như giáng một cái tát vào mặt Trương Ngọc.
Khiến cô ta vô cùng xấu hổ.
Nhậm Hoa cười nhạo một tiếng, Tân Ca cũng nhịn không được vểnh môi cười nhẹ.
Còn Thi Hân ở bên cạnh Trương Ngọc lại càng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã sớm nói với cô rồi, không bằng lòng thì có thể rời đi, nhưng cô lại không muốn, hóa ra là vì chuyện này”
“Tôi… Trương Ngọc tức giận không nói được lời nào, trong lòng càng thêm uất ức.
Mọi người cũng không để ý đến cô ta nữa, lúc này Trương Ngọc véo mép góc bàn, tức giận cắn chặt môi dưới.
Đồ đàn bà đáng chết, chúng ta cứ chờ xem!
Có con với Hàn Đông thì sao chứ, cô ta lại không có danh phận bà chủ, sớm muộn gì cũng sẽ bị anh ta bỏ rơi thôi!
Hàn Đông…
Ánh mắt Trương Ngọc đột nhiên trở nên sắc bén.
Phòng họp.
Trước khi Hàn Minh Thư vào họp, cô đưa Bé đậu nành cho Tiểu Nhan, bảo cô trông thằng bé đừng để nó chạy lung tung.
Tiểu Nhan xoay người muốn đưa Bé đậu nành vào phòng làm việc.
“Tay mẹ cháu bị thương, dì phải đi giúp mẹ cháu, cho nên cháu ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc nhé, được không nào?”
Bé đậu nành lắc đầu: “Dạ được, nhưng dì Tiểu Nhan, con cảm thấy con có thể đi dự thính”
“Dự thính?”
“Đúng vậy, dì Tiểu Nhan, bé đậu nành rất ngoan, nếu như làm người dự thính thì con sẽ không nói bậy bạ nữa”
“Ừm, chuyện này…”
Bé đậu nành dứt khoát tiến lên vài bước, nắm lấy cánh tay của Tiểu Nhan, nhỏ giọng ngọt ngào: “Dì Tiểu Nhan, con có thể gửi cho dì ảnh của cậu con.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan đột nhiên duỗi thẳng lưng ra làm một bộ dạng chính nghĩa.
“Con nói gì? Dì nghe không hiểu”
“Là ảnh riêng tư của cậu ấy nha, không phải loại trên tạp chí và tin tức đâu.”
Ảnh riêng tư…
Tiểu Nhan tưởng tượng ra dáng vẻ Hàn Đông mặc quần âu áo sơ mi ngồi trên sô pha, tắm táp dưới ánh đèn buổi tối, lập tức cảm thấy tâm thần nhộn nhạo.
“Dì Tiểu Nhan, cái này coi như là điều kiện trao đổi có được không?”
“Một lời đã định!”
Để có được ảnh của trai đẹp, cô liền vô liêm sĩ một lần vậy!
Không phải chỉ là dự thính thôi sao? Cô làm chủ được!
Vì vậy, cuối cùng Tiểu Nhan đưa Bé đậu nành vào phòng họp và sắp xếp cho cậu bé ngồi vào vị trí cuối cùng, Bé đậu nành không hề phản đối, thỏa mãn ngồi lên cái chiếc ghế cao, đôi chân ngắn ngủn đong đưa liên tục dưới bàn.
Khi những người khác bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì bọn họ không kiềm được nhìn Bé đậu nành thêm vài lần.
Khi Nhậm Hoa đi ngang qua người thằng bé, cô ta đột ngột dừng lại và móc một cây đường hình con thỏ trắng để trong túi ra đưa cho bé đậu nành.
Bé đậu nành thấy thế, đôi mắt nhất thời hiện lên vẻ thỏa mãn, nhưng lại không đưa tay ra nhận lấy, mà híp mắt cười: “Cảm ơn chị xinh đẹp, nhưng mẹ nói trẻ con không được ăn quá nhiều kẹo, nếu không sẽ không tốt cho răng”
Nghe vậy, Nhậm Hoa không khỏi liếc nhìn Hàn Minh Thư đang ngồi trên ghế chủ tọa, ánh mắt của cô dịu dàng nhìn về phía bên này, lúc nhìn vào mắt Nhậm Hoa cũng không biến thành lạnh lùng.
Hàn Minh Thư không có gì không ổn, nhưng Nhậm Hoa lại cảm thấy không được tự nhiên. Cô ta tránh ánh mắt của Hàn Minh Thư, sau đó cong môi nói: “Mẹ con lừa con đó, thỉnh thoảng ăn một cái cũng không sao đâu.”
Bé đậu nành im lặng, thực ra ý của mẹ là không thể tùy tiện ăn đồ của người lạ.
Nhưng mà… Bé đậu nành nhìn Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư mỉm cười gật đầu, Bé đậu nành duỗi đôi tay nhỏ bé ra làm tư thế nhận nó.
Trẻ con bình thường đều thích ăn kẹo đường, lúc người lớn đưa cho nó, nó sẽ đưa thẳng tay ra nhận lấy.
Bởi vì là trẻ con cho nên những hành động này lại không mang bất kỳ tạp niệm nào, cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng đều là trạng thái thuần khiết nhất của trẻ con.
Nhưng bé đậu nành trước mặt cô ta bây giờ đang dùng tư thế này để nhận lấy, thực sự khiến Nhậm Hoa kinh ngạc.
“Cảm ơn chị xinh đẹp, Bé đậu nành rất thích chị”
Nhậm Hoa sững sờ vài giây mới phản ứng lại, cô ta nhanh chóng đặt cây kẹo đường hình con thỏ.
trắng vào tay thằng bé.
“Không cần khách sáo đâu cậu bé, nếu em thích, lần sau chị sẽ đem cho em”
Khi Nhậm Hoa ngồi xuống chõ của mình, ánh mắt cô ta nhìn Bé đậu nành mang theo chút ngạc nhiên.
Thằng bé này thực sự được nuôi dạy rất tốt.
Đột nhiên, Nhậm Hoa nhìn sang Hàn Minh Thư, trước không bàn tới thực lực của cô như thế nào, nhưng ít nhất cô dạy dỗ con cái rất tốt. Cô ta có lẽ đã biết được tại sao khi đối mặt với sự tranh cãi ầm ï của bọn họ mà cô vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh như vậy tồi.
Những người khác lục đục đi đến sau, có không ít người nhìn vào chỗ bé đậu nành.
Bởi vì trước kia Trương Ngọc đã ăn không ít trái đẳng từ Bé đậu nành nên lúc này cô ta không dám nói năng bậy bạ, sợ thằng nhóc này lại mở miệng đào hố mình nữa.
“Xem ra mọi người đã đến đông đủ rồi, bây giờ để tôi xem xem kết quả nổ lực cả đêm hôm qua của các vị như thế nào”
Lời vừa dứt, cửa phòng họp bị đẩy ra, một thân ảnh gầy gò bước vào.
Mọi người nhìn vào phía phát ra âm thanh đó.
Dưới ánh đèn, gò má trong trẻo của cậu thiếu niên càng thêm lạnh lùng.
“Lâm Tranh!” Tân Ca nhìn thấy anh ta thì hai mắt nhất thời sáng lên, sau đó đứng dậy đi về phía anh ta.
Nhưng cậu thiếu niên đó làm như không thấy Tân Ca, trực tiếp đi ngang qua cô ta đến chỗ Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên đó.
Áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, mặc lên người cậu thanh niên này lộ rõ sự gầy gò, sắc mặt cùng đôi môi có chút tái nhợt, nhưng cho dù như vậy thì cậu thiếu niên này vẫn là rất đẹp trai.
Chỉ là ánh mắt anh ta lạnh như băng, không một chút độ ấm.
Ánh mắt này khiến Hàn Minh Thư sững sờ, nghĩ đến một người khác.
Ngay lúc đang xuất thần, cậu thiếu niên đã bước đến trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô.
Tân Ca lo lắng bước lên, muốn kéo tay áo của anh ta, nhưng lại không dám nên chỉ có thể bối rối nhìn anh ta: “Lâm Tranh, cậu, cậu sao vậy?”
Hàn Minh Thư vẫn bình tĩnh như cũ, anh ta nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Có chuyện gì?”
Đôi môi mỏng nhợt nhạt của Lâm Tranh mấp máy, đột nhiên vươn tay đặt một tập tranh lên bàn.
Hàn Minh Thư đưa mắt nhìn, sau đó tiện tay cầm lấy: “Bản thảo cậu vẽ?”
Nói xong, cô xoay ghế lại nói: “Nếu đã đến đây rồi thì ngồi vào chỗ đi”
Lâm Tranh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người trở về chỗ ngồi, Tiểu Nhan cũng nhanh chóng đi theo.
Hàn Minh Thư mở bản thảo ra xem, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Lâm Tranh, không phải ảo giác của cô, tác phẩm của người thiếu niên này đã biến thành phong cách đen tối rồi.
/1898
|