CHƯƠNG 411: NẾU TÔI KHÔNG BUÔNG RA THÌ SAO?
Dạ thị.
Khi Hàn Minh Thư đi tới quầy lễ tân nói mình là người của công ty thiết kế thì ánh mắt của cô lễ tân nhìn cô liền thay đổi, sau đó không nhịn được nói: “Sao các người không chịu bỏ cuộc thế hả? Vừa nảy mới có một người đến, kết quả cậu Dạ không thèm để ý đến người ta, các người còn muốn đến nữa sao?”
Ban đầu, lễ tân nghe đây là công ty đang hợp tác, tưởng là thật nên đã thông báo cho Dạ Âu Thần.
Kết quả là sau khi cậu Dạ xuống thì đối xử rất lạnh nhạt với cô gái kia, tuy rằng không nghe rõ bọn họ nói cái gì nhưng từ biểu hiện trên mặt của cậu Dạ, có thể thấy được anh đang rất không kiên nhẫn.
Cho nên bây giờ khi lễ tân nghe Hàn Minh Thư nói là người của công ty thiết kế thì ánh mắt của lễ tân lộ rõ sự khinh thường.
Hàn Minh Thư cũng không tức giận, chỉ cười nhạt: “Là cậu Dạ của các người bảo tôi đến, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu?”
Lễ tân: “Phải không? Cô nói xem tôi có tin không?”
Hàn Minh Thư nhìn bộ dáng kiên định của cô ta, đành phải nói: “Hay là bây giờ cô gọi điện thoại hỏi đi?”
“Hỏi cái gì mà hỏi? Mau đi đi.”
Lễ tân không chút khách khí đuổi cô đi.
Bất đắc dĩ, Hàn Minh Thư đành phải chủ động gọi cho Dạ Âu Thần.
Chỉ cần là khách hàng trong công ty thì cô sẽ lưu số điện thoại lại, bao gồm cả Dạ Âu Thần trong đó.
Không ngờ lúc này thực sự có ích.
Hàn Minh Thư gọi cho Dạ Âu Thần, không lâu sau đầu dây bên kia đã trả lời.
Cô cũng không quanh co vòng vèo mà trực tiếp nói: “Anh Dạ, tôi là Shelly, nhà thiết kế của công ty Tử Xuyên. Bây giờ tôi đang ở tầng dưới, nhưng quý công ty có gác cổng, làm phiền anh xuống đón tôi được không?”
Lễ tân nghe thấy ngữ khí lạnh lùng của cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, sao cô lại… mạnh mẽ như vậy?
Ai dám nói chuyện với cậu Dạ như vậy? Cô bị điên à?
Hàn Minh Thư cúp máy, lễ tân run rẩy nói: “Cô điên rồi phải không? Cô bảo cậu Dạ xuống đón cô? Có phải cô đang mơ mộng giữa ban ngày không?”
Hàn Minh Thư không trả lời cô ta, chỉ lạnh nhạt liếc cô ta một cái.
Điên sao?
Cô đúng là bị điên mới ký hợp đồng với Dạ Âu Thần.
Nếu không sao bây giờ cô lại xuất hiện ở đây?
Hàn Minh Thư đưa tay ra xem đồng hồ, cô sẽ đợi ở đây năm phút, nếu Dạ Âu Thần không xuống thì cô sẽ đi.
Khi đó, chắc không tính là vi phạm hợp đồng.
Suy cho cùng thì cô đã làm theo những gì anh muốn, nhưng người không xuất hiện chính là anh.
Hàn Minh Thư đứng nguyên tại chỗ, nhàn nhã chờ đợi.
Cô vốn tưởng mình sẽ bị cho leo cây, nhưng không ngờ chưa đến hai phút thì Dạ Âu Thần đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Trời ạ!” Lễ tân không nhịn được kêu lên, sau đó đưa tay ra bịt miệng lại.
Lễ tân bỗng cảm thấy không phải là Hàn Minh Thư điên, mà là cô ta điên rồi.
Rõ ràng lúc gọi điện thoại ngữ khí không tốt lắm, tại sao cậu Dạ vẫn tự mình đi xuống?
“Đi theo tôi”
Dạ Âu Thần tiến lên hai bước, năm chặt cổ tay cô đi bước đi.
Anh làm hành động này trước mặt tất cả mọi người trong sảnh, lễ tân kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt, tưởng mình đã nhìn nhầm.
Hàn Minh Thư cũng không ngờ anh sẽ xuống nhanh như vậy, cho nên lúc anh nắm chặt cổ tay của cô thì cô còn chưa kịp định thần lại, chỉ khi bị anh ta kéo thẳng đến thang máy thì Hàn Minh Thư mới phản ứng lại, cô lạnh lùng nói: ‘Buông rai”
Khi giọng nói của cô vang lên thì Hàn Minh Thư đã bị Dạ Âu Thần kéo vào thang máy.
Đing!
Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại có hai người.
Hàn Minh Thư rút tay mình về, lùi lại phía sau mấy bước, lưng dựa vào vách thang máy lạnh lẽo, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.
Khi cô rút tay về, Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, nhiệt độ ấm áp trên tay cũng biến mất.
Hàn Minh Thư chỉnh lại ống tay áo, tránh ánh mắt của Dạ Âu Thần.
Cho dù cô vẫn luôn cúi đầu những vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người cô.
Tên khốn này phiền phức thật!
Đing!
Không biết đã yên lặng bao lâu, cửa thang máy rốt cục cũng mở ra, Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó đi theo Dạ Âu Thần ra ngoài.
Khoảnh khắc bước ra khỏi thang máy, cảm giác giống như rất rất lâu.
Đây là… nơi trước kia cô đến không biết bao nhiêu lần, tuy chỉ làm việc ở nơi này có vài tháng nhưng đối với cô mà nói, lại giống như cả đời.
Bởi vì, những ngày tháng ở đây đã để lại trong lòng cô những hồi ức không thể xóa nhòa.
Trước kia cô tưởng mình đã quên hết mọi chuyện rồi, nhưng khi đặt chân đến đây, cảm giác quen thuộc khiến cô bừng tỉnh nhớ lại, thật ra cô chưa bao giờ quên nơi này hay quên đi người đàn ông trước mặt này.
Nghĩ đến đây, bước chân của Hàn Minh Thư dừng lại, ngẩng người nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Sao thế? Hoài niệm quá khứ sao?” Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai khiến Hàn Minh Thư kinh ngạc mà tỉnh táo lại.
Trong lúc cô đang xuất thần, Dạ Âu Thần đứng sát lại gần cô, hơi thở ấm áp phả trên khuôn mặt cô.
Sắc mặt Hàn Minh Thư thay đổi, chợt lui về phía sau.
Có lẽ là vì lui gấp nên mắt cá chân của cô bị treo, Hàn Minh Thư cảm thấy cơ thể bỗng ngã về phía sau, tay cô theo quán tính quàu loạn, sau đó cô nắm được cà vạt của Dạ Âu Thần.
Hai người đồng thời sững sờ, giây tiếp theo, Hàn Minh Thư buông tay đang cầm cà vạt của mình ra, để mặc cho cơ thể mình ngã về phía sau.
Cô thà ngã đau còn hơn bám lấy anh!
Nhưng nỗi đau đang chờ đợi vẫn chưa xuất hiện thì anh đã giơ hai tay ra ôm lấy eo cô và kéo cô lại.
Bịch!
Cả người Hàn Minh Thư ngả vào lồng ngực Dạ Âu Thần, cô vô thức đưa tay ra ngăn lại, nhưng lại nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Dạ Âu Thần: “Em ghét tôi lắm hả? Thà ngã còn hơn bám vào tôi?”
Cô còn chưa trả lời lại thì Dạ Âu Thần dùng sức bóp lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên: “Trả lời tôi”
Hàn Minh Thư nhìn anh, hô hấp đều đặn nói: “Anh Dạ hiểu lầm gì rồi đúng không? Tôi buông tay là vì không muốn liên lụy anh. Dù sao anh cũng là khách hàng của tôi, nếu anh xảy ra mệnh hệ gì thì mối làm ăn này phải bồi thường rất lớn.”
Dạ Âu Thần: “..”
“Nhưng mà cảm ơn anh Dạ đã ra tay giúp đỡ, bây giờ anh có thể thả tôi ra được chưa.”
Nghe thấy vậy, đáy mắt Dạ Âu Thần hiện lên tia nguy hiểm, anh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Nếu tôi không buông ra thì sao?”
Hàn Minh Thư không ngờ anh lại vô liêm sĩ như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì người này đến đây là để làm nhục cô, cho nên thì loại chuyện vô liêm sĩ này có tính là gì đâu? Cô chỉ có thể mỉm cười, khế nói: ‘Anh Dạ, cứ tiếp tục như vậy thì không thể bàn chuyện công việc được, anh vẫn nên buông tôi ra thôi.”
Lời nói và nụ cười khẩy của cô lại khiến cho sự bất mãn trong lòng Dạ Âu Thần tăng lên, bàn tay to dùng sức nhẹ kéo cô lại gần mình, hai cơ thể gần như áp sát vào nhau.
“Ai nói không có cách nào bàn chuyện công việc?”
Khoảng cách quá gần khiến đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần gần như chạm vào mặt cô.
“Chúng ta có thể bàn như vậy” Giọng điệu trầm thấp đầy nam tính, giống như âm thanh của cây đàn violon đang vang lên.
/1898
|