CHƯƠNG 447: CHÚNG TA BÁO CẢNH SÁT ĐI
“Cô ta có thể tìm tớ gây phiền phức gì chứ?” Hàn Minh Thư thản nhiên nhìn cô một cái, sau đó vẫy gọi cô. Tiểu Nhan đi đến gần cô: “Sao vậy?”
“Xem tấm ảnh này đi”
Hàn Minh Thư chỉ màn hình ở trước mặt.
Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào tấm hình đó: “Trùm thành cái dạng này, ai mà nhìn ra cho được”
“Đây chính là người tối hôm qua đã vào công ty của chúng ta đó”
Tiểu Nhan lập tức mở to hai mắt: “Cậu điều tra được rồi?”
*Ừ, tớ đã nhìn thấy anh ta trong màn hình video, mặc dù là thân thủ của anh ta rất tốt, né rất nhiều điểm mù của camera giám sát, có điều là… vẫn sẽ để lại dấu vết, từ bước chân và hành động của đối phương mà quan sát, có vẻ đặc biệt quen thuộc với khu vực gần đây, kế hoạch rất chu đáo, mai phục rất lâu rồi”
Nghe đến đó, Tiểu Nhan cũng kịp phản ứng lại được gì đó từ trong giọng nói của cô.
“Nếu như mai phục đã lâu rồi, vậy thì chắc chắn là người này có ân oán với chúng ta”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không khỏi cười nhạt một tiếng: “Nếu như không có ân oán thì tại sao đi vào rồi mà không chịu lấy đồ vật gì, ngược lại chỉ phá hỏng nó, hiện tại xem ra phạm vi đã được rút ngắn rất nhiều”
“Ừm, tớ cảm thấy chúng ta báo cảnh sát đi, lập tức bắt người này lại, chúng ta đã sắp xếp rất kĩ, mà kết quả tất cả đều đã bị hư hỏng hết rồi, thiếu chút nữa là tức chết tớ”
Hàn Minh Thư không để ý đến chuyện cô nói bao cảnh sát, mà là hỏi với vẻ mặt thờ ơ: “Cậu cảm thấy là người như thế nào mới muốn phá hư bộ lễ phục này?”
Tiểu Nhan không cần suy nghĩ, trực tiếp bật thốt lên: “Còn là ai nữa chứ? Hoặc là người có thù với người sắp mặc bộ lễ phục này, hoặc là có thù với người thiết kế ra bộ lễ phục”
“Vậy cậu cảm thấy sẽ là loại nào đây?” Hàn Minh Thư nhìn về phía Tiểu Nhan, chờ đợi câu trả lời của cô.
Tiểu Nhan sửng sốt một chút, sau đó chớp mắt, lông mi nháy nháy: u đang đùa tớ đó hả? Loại nào trong đó cũng có thể mà, nếu như để tớ đoán có khả năng nhất ấy, tớ cảm thấy cả hai đều không khác gì nhau”
“Chúng ta phải dựa theo chủ đề mà phân tích, người thiết kế là Nhậm Hoa, dựa theo thành tích trong quá khứ của cô ta cùng với những người có thù với cô ta, chúng ta không biết đó là ai, nhưng mà bởi vì người này sắp xếp rất chu đáo, chắc chắn là sẽ mất thời gian chuẩn bị từ rất lâu, cho nên nếu như có thù hăn với người thiết kế ra tác phẩm, vậy thì chắc chắn bắt đầu từ lúc Nhậm Hoa nhận được dự án này thì phạm vi đã có thể thu hẹp lại chính là người trong công ty của chúng ta, bao gồm có tớ ở trong đó”
Vừa mới dứt lời, Tiểu Nhan giơ tay sờ sờ trán của Hàn Minh Thư.
“Cậu không sao đó chứ?”
“Sao vậy?”
“Sao cậu lại hoài nghi người trong công ty của chúng ta?”
Hàn Minh Thư: “… tớ đang phân tích đàng hoàng với câu đó.”
“Được rồi, vậy thì cậu tiếp tục đi, thu hẹp những người trong công ty của chúng ta rồi sao nữa?”
“Cậu biết lúc nãy Trương Ngọc đến đây là làm cái gì không?”
“Làm gì vậy?”
“Cô ta nói với tớ là tất cả mọi người đều đang vu khống cô ta hủy hoại tác phẩm của Nhậm Hoa, cậu thấy như thế nào?”
“Thật ra thì nếu như nhìn như vậy thì hình như là không có khả năng đâu, bởi vì bình thường Trương Ngọc bộc lộ ra sự ghen ghét của mình quá mức rõ ràng.”
“Đúng vậy” Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó vừa đứng dậy vừa phân tích: “Cũng bởi vì cô ta bộc lộ sự chán ghét của mình một cách hoàn toàn, cho nên lần này Nhậm Hoa xảy ra chuyện, Trương Ngọc mới có thể trở thành mục tiêu công kích”
Nghe đến đó, cuối cùng Tiểu Nhan cũng đã hiểu ý của cô.
“Cậu nói nhiều như vậy là cậu đang muốn biểu đạt Trương Ngọc không phải là người đã phá hỏng nó”
“Càng ra mặt thì càng dễ dàng bị người khác lấy ra làm lá chắn, nếu như cô ta thật sự làm ra chuyện này thì sẽ cảm thấy chột dạ, sao có thể đến tìm tớ để đối chất, để tố khổ? Huống hồ gì tớ vốn dĩ cũng không nghỉ ngờ cô ta”
“Vậy thì cậu nghỉ ngờ ai?”
Tiểu Nhan đi đến trước mặt của cô, đưa tay vịn vào bả vai của Hàn Minh Thư: “Tớ không muốn cậu cứ thao thao bất tuyệt nữa đâu, cậu cứ trực tiếp nói cho tớ hung thủ là ai đi”
Nhìn Tiểu Nhan vội vàng xao động ở trước mắt, Hàn Minh Thư nhịn không được mà đưa ngón trỏ ra chọt chọt vào đầu của cô: “Tại sao cậu lại không thể động não suy nghĩ một chút vậy chứ?”
“Tớ… Cậu lại nói móc nói tớ đần!” Tiểu Nhan hừ một tiếng, trực tiếp quay lưng đi.
“Cậu có còn nhớ rõ lúc chúng ta ở Tô Thị đã từng gặp người nào không?”
Gặp ai vậy chứ? Tiểu Nhan lâm vào trầm tư, suy nghĩ cả nửa ngày mới đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cô trừng to mắt: “Tớ biết rồi, là Triệu Ý Như”
Lúc cái tên Triệu Ý Như này nói ra từ trong miệng của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư cô có chút hoảng hốt, bởi vì cô chỉ nhớ rõ người nhưng mà lại quên tên của cô ta.
“Cậu còn nhớ rõ.”
“Chính là cô ta hả? Tớ đã nhớ ra rồi, bởi vì lúc trước cô ta hẹn chúng ta đi thiết kế lễ phục, nhưng mà cô ta quá mức phách lối lại không có tố chất, không có lịch sự, cho nên chúng ta đã kết thúc hợp đồng với cô ta rồi”
Hàn Minh Thư gật đầu: “Ừm, chỉ có điều là sau này tớ nghe thấy anh trai tớ nói là đối phương đã tố cáo chúng ta, nhưng mà… bị anh trai của tớ giải quyết rồi”
“Cho nên cô ta đã ghi hận ở trong lòng”
“Bởi vì ôm theo hận thù đối với chúng ta, lại cộng với việc buổi biểu diễn thời trang mà Lâm Mỹ Nhiên muốn đi tham gia lại giống với cô ta, có vẻ như là bọn họ trình diễn cùng một show thời gian, một mũi tên trúng hai con nhạn, đã bắt đầu chuẩn bị từ trước rồi”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư hít một hơi thật sâu: “Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của tớ mà thôi, có phải thật sự như vậy hay không… Còn phải chờ kiểm chứng nữa”
“Tớ cảm thấy tám chín phần mười là cô ta rồi đó, không chỉ có thù oán với chúng ta mà còn hãm hại Lâm Mỹ Nhiên nữa, với lại tớ cũng biết là gần đây Lâm Mỹ Nhiên với cô ta đang tranh giành tài nguyên, cô ta muốn vượt qua danh tiếng của Lâm Mỹ Nhiên.”
Nghe đến đó, Hàn Minh Thư cảm thấy trong lòng có chút mệt mỏi, cô yên lặng đi trở về vị trí của mình ngồi xuống.
“Vậy phải làm sao bây giờ đây, lễ phục đã bị phá hỏng rồi, chúng ta… có cần phải báo cảnh sát trực tiếp bắt cô ta luôn không?
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Đối phương có chuẩn bị mà đến, bây giờ chúng ta báo cảnh sát thì hình như là hơi trễ rồi đó, hơn nữa chúng ta cũng đã biết kẻ cầm đầu là ai, chúng ta có thể… ăn miếng trả miếng”
“Ăn miếng trả miếng?”
Tiểu Nhan trừng to mắt: “Chẳng lẽ cậu đã nghĩ ra rồi?”
“Có điều là trước khi ăn miếng trả miếng chúng ta phải chứng thực một vài chuyện, chuyện này phải giao cho cậu làm”
“Tớ hả?” Tiểu Nhan hơi kinh ngạc chỉ vào mình: “Không thể nào đâu?”
“Đúng rồi, chính là cậu đó” Hàn Minh Thư vỗ vào vai của cô: “Cố lên nha Tiểu Nhan, thu thập chứng cứ, sau đó chúng ta sẽ ra tay”
“Tớ đi thu thập chứng cứ, vậy cậu làm cái gì?”
“Đi với Lâm Mỹ Nhiên, nếu không thì cậu muốn lộ mặt à?”
Nhắc tào tháo tào tháo tới liền, giọng nói vừa mới dứt, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra, chỉ là không nhìn thấy người bước vào, ngược lại nhìn thấy một cái đầu thò vào, sau đó nhìn quanh phòng làm việc.
“Có người ở đây không vậy?”
Lâm Mỹ Nhiên vừa nhìn quanh vừa nói.
Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư: ”..”
Người đại diện đè đầu của Lâm Mỹ Nhiên xuống, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Chê cười rồi”
“Anh buông em ra coi” Lâm Mỹ Nhiên đẩy tay của người đại diện ra, sau đó trực tiếp đẩy cửa bổ nhào về phía Hàn Minh Thư.
*A aa, nữ thần, tôi tới rồi!”
Hàn Minh Thư: “… Ngồi đi”
Thế là động tác của Lâm Mỹ Nhiên liền phải dừng lại, sau đó cô ta nhìn Hàn Minh Thư rồi lại nhìn Tiểu Nhan.
“Tôi sang đây để xem lễ phục”
Hàn Minh Thư có chút đau đầu: “Không phải là cô vẫn còn đang ở đoàn làm phim hả? Sao nhanh như vậy?”
“Bởi vì tôi nghĩ đến tác phẩm do chính tay nữ thần của tôi thiết kế, cho nên tôi liền chạy đến đây như ngựa không ngừng vó, cô không biết là lúc chúng tôi đến đây còn paparazi theo dõi nữa đó, chỉ có điều là bị chúng tôi cắt đuôi rồi
/1898
|