CHƯƠNG 453: DẠ ÂU THẦN SAO LẠI Ở ĐÂY
Cô vừa nói, Lâm Mỹ Nhiên thật sự giống như bị điểm huyệt vậy, giữ nguyên động tác không cử động, nhưng vì cô ta đang đứng dậy, giờ dừng lại, nhìn hơi buồn cười.
Những người khác muốn cười, nhưng Hàn Minh Thư nét mặt nghiêm túc đi qua.
Cô nhìn xung quanh, sau đó rút mấy tờ khăn giấy ướt rồi rồi cầm tay Lâm Mỹ Nhiên, dùng khăn giấy lau sạch dầu mỡ trên tay cô ta. Sau khi Lâm Mỹ Nhiên thấy động tác của cô, hoảng hốt cực kỳ.
Đây là váy nữ thần tặng cô ta à, là tác phẩm nữ thần rất quý trọng.
Nhưng cô ta nhất thời quên mất , Lâm Mỹ Nhiên bỗng cảm thấy có chút áy náy, cho nên dù tư thế khó chịu, cô ta vẫn giữ.
Đến khi Hàn Minh Thư lùi lại, thản nhiên nói: “Được rồi.”
Lâm Mỹ Nhiên mới buông tay xuống, Trần Phi cũng vội bước tới: “Em đó, đều nói em đừng ăn, em không nghe.”
Lâm Mỹ Nhiên áy náy nhìn Hàn Minh Thư: “Xin lỗi Shelly, vừa rồi tôi thật sự không phải cố ý, cô sẽ không giận tôi đâu ha? Tôi chỉ là nhìn thấy cô đến thì vui quá, cho nên muốn đứng dậy đón tiếp cô mà thôi.”
“Không đâu.” Hàn Minh Thư thản nhiên lắc đầu: “Váy này cô thiết kế trước khi quen cô, nên không biết số đo của cô, nhưng không ngờ nó lại vừa vặn với cô, thế nhưng… Nếu cô còn ăn thì có lẽ sẽ chật đó.”
Nghe vậy, mặt Lâm Mỹ Nhiên biến sắc, vội nói với người xung quanh.
“Đây là ai đưa tôi ăn à? Tôi đâu có nói là muốn ăn đâu, mọi người nhanh bưng mấy thứ này ra ngoài đi?”
Cô vội vàng đẩy trách nhiệm ra, rồi cười tủm tỉm kéo tay Hàn Minh Thư.
Nhưng Hàn Minh Thư lại lùi lại tránh cô tới gần, nụ cười trên mặt Lâm Mỹ Nhiên cứng lại: “Shelly?”
“Váy của cô cần chú ý rất nhiều, , trước khi lên sân khấu giữ cẩn thận chút, đừng để bị nhăn.” Đồ Hàn Minh Thư mặc hôm nay có khóa kéo, nên cô mới tránh Lâm Mỹ Nhiên.
“Vậy được rồi, tôi đồng ý với cô không gây rối nữa, giờ tôi ngồi đợi, đợi cho đến lên sân khấu mới thôi.” Nói xong, Lâm Mỹ Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha, mà mấy thứ trên bàn đã được đem ra ngồi, chốc lát trong phòng liền trở nên trống trải .
Trần Phi thấy cảnh này, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, không ngờ con bé Mỹ Nhiên vậy mà lại nghe lời Hàn Minh Thư.
Rõ ràng cô ta là thần tượng của rất nhiều người, nhưng ai biết thần tượng cũng là người hâm mộ của người khác.
Thật không ngờ mà.
Hàn Minh Thư thay cô ta kiểm tra lễ phục, xác định không có vấn đề mới nói: “Được rồi, ở đây chờ một lát là tới lúc cô lên sân khấu rồi, biểu hiện cho tốt.”
Nghe vậy, Lâm Mỹ Nhiên dùng sức gật đầu: “Cô yên tâm, tôi nhất định không làm cô xấu mặt. Đúng rồi, cô có biết Triệu Ý Như không? Cô gái kia không biết vận số thế nào, vậy mà có người mua đồ KL tặng cô ta.”
Động tác của Hàn Minh Thư khựng lại, nhìn về phía Lâm Mỹ Nhiên.
“Cô nói gì?”
“Cô cũng rất ngạc nhiên phải không, cô ta vậy mà hên như thế?” Lâm Mỹ Nhiên không biết nói gì nhún vai: “Cô ta ở trong giới giải trí giới chúng tôi thật ra có một tật xấu, ỷ vào thân phận hoa đán của mình, đặt lễ phục chưa bao giờ đưa tiền cọc, toàn hứa miệng, nhưng tính tình cô ta không tốt ra sao, thì mấy nhãn hiệu nhỏ cũng không dám đắc tội cô ta. Nhưng KL là nhãn hiệu gì? Đó là nhãn hiệu quốc tế lớn, tự nhiên sẽ không cho mặt mũi, cho nên lúc có người mua đồ đi, chúng tôi còn nghĩ lần này Triệu Ý Như sẽ mất thể diện đâu, ai ngờ lại là một người đàn ông mua, rồi còn tặng Triệu Ý Như. Sau khi biết chuyện này, tôi suýt tức hộc máu .”
Nói tới đây, Lâm Mỹ Nhiên tức không kìêm được: “Loại phụ nữ ngực bự não teo như cô ta, bằng cái gì a? Hơn nữa lễ phục kia rất đẹp, vậy mà để cô ta mặc, người đàn ông kia mù đi.”
Cô ta nói hăng say, rất bực bội.
Nhưng vẻ mặt Hàn Minh Thư lại đăm chiêu.
Này rốt cuộc là chuyện gì?
Rõ ràng…Tiểu Nhan nói với cô Hàn Đông đã mua lễ phục đó rồi, nhưng sao lại có chuyện tặng lễ phục chứ?
Chẳng lẽ Hàn Đông tặng lễ phục cho Triệu Ý Như?
Không.
Này không có khả năng.
Dựa theo tính cách của Hàn Đông, anh không thể làm chuyện nhàm chán này.
Hơn nữa trong mắt anh, chỉ có em gái là quan trọng nhất, nếu Tiểu Nhan nói với Hàn Đông váy này hợp với cô, Hàn Đông không thể nào tặng nó cho người khác.
Nhưng bây giờ thì sao? Cái váy kia … thuộc về tay ai? Rồi lại tặng cho Triệu Ý Như?
Tất cả mọi thứ Tiểu Nhan làm, có phải đều thất vọng rồi?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đứng dậy.
“Tôi tới cũng lâu rồi, chị phải về.”
Nghe vậy, Lâm Mỹ Nhiên chớp chớp mắt: “Nhanh như vậy sao? Tôi còn nghĩ cô có thể ở đây tiếp tục chờ với tôi một hồi đâu, được rồi, anh Phi, anh dẫn cô ấy về đi.”
“Không cần.” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Tôi không bị mù đường, tôi biết làm sao đi về, buổi tối hôm nay cô cố lên.”
“Yên tâm! Tôi nhất định cố gắng, đè đầu Triệu Ý Như kia!”
Sau khi tạm biệt Lâm Mỹ Nhiên, Hàn Minh Thư liền đi về, chờ cô đi vào hiện trường, mới phát hiện đèn trong hiện trường không tối như trước nữa, lúc nãy tắt đèn chỉ vì hiệu ứng mà thôi.
Cho nên lúc này cô đã có thể thấy đường để đi về phía trước rồi, Hàn Minh Thư đi về chỗ ngồi của mình, nhưng khi sắp tới nơi bước chân cô chững lại.
Hai chỗ trống cạnh cô, bên trái là hai cô gái cô quen, Tiểu Nhan và Nhậm Hoa.
Nhưng bên phải, lại là một người đàn ông thân hình cao to.
Mà người đàn ông này… Không phải người khác.
Đúng là người Hàn Minh Thư nghĩ không có khả năng xuất hiện ở trong này-Dạ Âu Thần!
Sao anh lại ở đây? Rồi còn ngồi cạnh cô?
Hàn Minh Thư ngơ ngác đứng ở đó, kinh ngạc.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lúc nãy trong bóng tối cô cảm thấy đối phương quen thuộc, chẳng lẽ là vì nguyên do này?
“Cô làm gì vậy? Đứng ở chỗ này chắn tầm mắt chúng tôi sao?”
Phía sau đột nhiên có người la một câu, kéo đầu óc Hàn Minh Thư trở lại, cô đành phải kiên trì đi về phía trước, muốn tới chỗ của cô, phải đi qua trước mặt Dạ Âu Thần.
Lúc này cô đã thấy rõ anh là ai, cô nghĩ Dạ Âu Thần sẽ thụt chân cho cô qua, không ngờ anh không nhúc nhích.
Hàn Minh Thư nhịn, chỉ nhẹ giọng nói: “Anh Dạ, tiện thụt chân lại chút sao?”
Dạ Âu Thần ngước mắt lên nhìn cô, không có mở miệng, nhưng lại thụt một chút, Hàn Minh Thư đi vào.
Mà Tiểu Nhan ngồi trong thì vẻ mặt khẩn trương nhìn cảnh này.
Trời biết lúc đèn sáng, cô thấy Dạ Âu Thần ở chỗ này khiếp sợ đến mức nào, cảm thấy anh đúng là âm hồn bất tán, cùng lúc đó cô còn muốn gửi tin nhắn cho Hàn Minh Thư, nhưng vừa lấy điện thoại ra liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén, sợ tới mức Tiểu Nhan đành phải bỏ điện thoại vào lại.
Hàn Minh Thư vốn nghĩ cô có thể thuận lợi đi qua, nhưng ai biết gót giày bỗng bị gãy, người cô không khống chế được mà ngã sang một bên.
/1898
|