Nhà mới đó.
Vừa nghĩ đến việc sau này sẽ có một căn nhà thuộc về cô ở Mạc Thành, trong lòng Hàn Minh Thư lại cảm thấy ấm áp.
Chủ nhà trước đó nói với cô, chìa khóa lúc trước chỉ đưa cho người bảo mẫu kia, đã đòi lại rồi, có điều để bảo đảm an toàn thì vẫn đề nghị cô nên thay khóa mới.
Vậy là Hàn Minh Thư liền lên mạng xem khóa vân tay, sau đó liền tìm một thương hiệu uy tín mua một ổ khóa mật khẩu bằng vân tay, bởi vì ở cùng một thành phố, cho nên người lắp đặt buổi chiều đã gọi điện thoại cho cô, hỏi cô khi nào có thời gian để họ đến lắp đặt.
Tiểu Nhan mạnh dạn xung phong nhận đi qua đó, vậy là Hàn Minh Thư liền cho cô nghỉ nửa ngày.
Bởi vì đơn từ với Dạ Âu Thần vẫn chưa hoàn thành, Hàn Minh Thư lại không muốn tiếp tục, nhưng nếu như cứ tiếp tục như vậy, vậy thì cô rõ ràng lại càng phải tốn nhiều thời gian hơn với Dạ Âu Thần.
Vẫn nên kết thúc sớm thôi.
Vậy là Hàn Minh Thư lại đóng cửa văn phòng để thiết kế tác phẩm mới.
Vừa vẽ chưa được bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên, là Tiểu Nhan gọi điện thoại cho cô.
Thường thường, Hàn Minh Thư sẽ không nghe điện thoại vào lúc này, nhưng Tiểu Nhan đi lắp khóa cửa, nếu như không có chuyện gì cần chắc cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.
“Sao vậy?” Hàn Minh Thư sau khi bắt điện thoại nói.
Tiểu Nhan ở đầu bên kia căng thẳng nói: “Minh Thư, cậu mau lên FB đi, thân phận của cậu bị bóc trần rồi!”
Câu nói này khiến Hàn Minh Thư nghe xong thì giật nảy mình: “Cái gì?”
Cô rất lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy Tiểu Nhan vẫn liên tục nói ở đầu dây bên kia: “Vừa nãy tớ trên đường đến đây rảnh rỗi quá nên lên dạo mạng xã hội một vòng, sau đó tớ phát hiện bọn họ đã bóc ảnh của cậu đăng lên mạng, bây giờ tất cả mọi người đều biết người phụ nữ thần bí mà Dạ Âu Thần ôm trong buổi họp báo hôm đó chính là cậu rồi.”
Hàn Minh Thư: “…Tớ không phải là đã tìm người xóa sạch những tin tức đó rồi sao?”
“Chuyện này tớ cũng không rõ nữa, tớ cũng vừa mới lướt đến đây, nếu không tớ hôm nay cũng không đi rồi, sẽ đi tra chuyện này trước…”
“Không cần.” Hàn Minh Thư nói với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu cứ đi xử lý việc của cậu trước đi, chuyện này tớ tự giải quyết.”
“Vậy được, khi nào cần thì cậu nhất định phải tìm tớ đó, khóa cửa chúng ta có thể thay vào hôm khác.”
“Ừm.”
Sau khi ngắt điện thoại, Hàn Minh Thư ở điện thoại lướt FB một vòng.
Quả nhiên nhìn thấy thân phận của mình bị vạch trần rồi.
Thực ra Lâm Mỹ Nhiên hôm đó có nói với cô, sau đó cô biết thân phận của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta vạch trần, cho nên cô mới lợi dụng truyền thông xóa hết những tin tức này.
Nhưng ai mà biết được, những việc này không có ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Bọn họ khi đã muốn vạch trần bạn, cho dù có thông tin của bạn hay không thì vẫn cứ như vậy mà vạch trần bạn.
Hàn Minh Thư nhìn bức ảnh của mình bị đăng bên trên, là bóng lưng cô đi ở hành lang buổi tối hôm đó, lộ ra góc nghiêng khuôn mặt, phía sau là mọi người đang chụp ảnh, cô ngồi cùng với Dạ Âu Thần, mà cô đang chăm chú xem biểu diễn trên khán đài, Dạ Âu Thần chăm chú nhìn cô.
Bức ảnh bị vạch trần, khoảng cách thân phận còn có thể xa không? Hàn Minh Thư là nhà thiết kế, tên tiếng Anh gọi là gì cũng bị vạch trần.
Cùng với đó, là thân phận thực sự của cô ở Mạc Thành.
Cô chủ của nhà họ Hàn-Hàn Minh Thư.
Bối cảnh xuất sắc và quá khứ hiện ra trong phút chốc.
Những bình luận phía dưới cũng như phát ra âm thanh.
(Trời ạ, tôi đã nói mà chỉ trong vòng một đêm mà những tin tức về người phụ nữ thần bí này đều bị phong tỏa rồi, hóa ra có thân phận phía sau lớn như vậy… mặc dù không biết người phụ nữ này là người thế nào, có điều chỉ nhìn nhan sắc mà nói thôi cũng thấy hai người họ thực sự rất xứng đôi.)
(Tôi đứng về phía cp này! Có điều Hàn Minh Thư không phải là em gái của Hàn Đông sao? Triệu Ý Như đó lại nói là váy của cô ấy là do Hàn Đông tặng, ai biết không lâu sau lại bị tự vả như vậy, loại người tính tình nói phách nói tướng này thật sự khác xa với cô Hàn khiêm tốn không muốn bị người khác nhìn thấy.)
{Không ở Mạc Thành, có điều nghe nói là một thành phố rất xa hoa, nhân vật quan trọng làm mưa làm gió ở Mạc Thành đương nhiên cũng từng nghe qua, cảm thấy cô gái này thật hạnh phúc. Dạ Âu Thần, chồng ơi! Hôm nay tôi thất tình rồi!!!}
{Chỉ có tôi cảm thấy cô ấy rất giả tạo thôi sao? Thật không muốn gặp người khác sao lại muốn đến buổi họp báo chứ? Đã bị người khác ôm rồi thì cứ quang minh chính đại đi, còn giấu giấu giếm giếm, cũng có phải là ngôi sao đâu.}
{lại có chuyện mới rồi, người phụ nữ này mới về nước không lâu trước đó, mở một công ty thiết kế ở đường XX.}
Đọc đến đây, ánh mắt Hàn Minh Thư thay đổi, nhận thức được cuộc sống của bản thân có thể thật sự sẽ gặp phải ảnh hưởng rất lớn.
Con người thật của cô bị bóc trần, công ty cũng nhanh chóng bị vạch trần, vậy có lẽ nào đến bé đậu nành cũng vậy không?
Nghĩ đến đấy, sắc mặt Hàn Minh Thư nhanh chóng trắng bệch đi, cô dùng sức cắn môi dưới.
Người khác nói cô thế nào, cô không để ý, nhưng nếu như bé đậu nành bị lôi ra, vậy thì cô không thể không xem trọng chuyện này.
Đang suy nghĩ, Hàn Minh Thư thoát ra định lướt thêm, lại phát hiện trang chủ đơ luôn rồi.
Chuyện gì vậy?
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, lại lướt một lần, phát hiện trang chủ bị đóng băng rồi.
Cô không do dự nhiều nữa, lập tức đứng lên ra khỏi văn phòng đi đến tầng cho nhân viên, sau đó bảo Nhậm Hoa đưa điện thoại cho cô.
Người của văn phòng cũng rất nhàn rỗi, cũng đều đang lướt FB.
Lướt đến bài đăng FB này bọn họ đều rất kinh ngạc, kết quả vẫn chưa kịp cảm thán điều gì thì trang chủ liền bị đóng băng.
Lúc này thấy Hàn Minh Thư bước đến, Nhậm Hoa bất chợt tắt trang mạng đi.
“Minh Thư?”
“Cho tôi mượn điện thoại chút.”
Nhậm Hoa không hề do dự đưa điện thoại ra, Hàn Minh Thư quét mã ở APP FB, tìm kiếm một lúc thì phát hiện tình hình giống hệt với cô.
Không phải điện thoại của cô có vấn đề sao? Là hệ thống ư?
Nghĩ đến đây, cô nghi hoặc nhìn mọi người: “Điện thoại của mọi người có FB không?”
“Có.”
“Có.”
Mấy người đứng lên đưa điện thoại cho cô.
Trong đó Lý Tuấn Phong nhếch miệng nói: “Nếu như cô muốn xem tin tức liên quan đến cô, vậy thì không cần nữa, hệ thống đã bị lỗi rồi.”
“Hệ thống lỗi?” Hàn Minh Thư có chút nghi hoặc cau mày, khó trách cô lướt trang chủ đều không có gì, hóa ra là hệ thống bị lỗi rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quay đầu hỏi Lý Tuấn Phong: “Nếu như hệ thống bị đóng băng như thế này thì thường cần bao lâu mới có thể hồi phục?”
“Việc này phải xem kỹ thuật của nhân viên nội bộ của bọn họ.” Lý Tuấn Phong cắn môi, không dám nói những lời ve vãn cợt nhã với Hàn Minh Thư nữa.
Anh thích cô gái xinh đẹp nhất, nhưng đụng phải kiểu phụ nữ ưu tú như vậy, ví dụ như kiểu Hàn Minh Thư, anh ta không dám nói một câu trêu đùa nào.
Người ưu tú, chung quy lại vẫn phải dùng đầu óc để nhìn.
Bạn sao có thể đứng ở dưới thấp, đối diện với người đứng ở trên cao, nói ra những câu ve vãn cợt nhã đây?
Hàn Minh Thư không hề biết những suy nghĩ này của Lý Tuấn Phong, chỉ là trong lòng khẽ thở phào, Nhậm Hoa thử hỏi một câu: “Cô có phải là đọc được chuyện của cô rồi không? Chuyện này hình như rất đình đám đó, tôi thấy bình luận đã tăng đến hàng chục nghìn rồi, cô có cần xử lí chút không?”
“Đương nhiên cần.” Xem ra bọn họ đều biết rồi, Hàn Minh Thư cũng không cần phải che giấu nữa.
“Có cần giúp đỡ không?” Nhậm Hoa hỏi.
Vừa nghĩ đến việc sau này sẽ có một căn nhà thuộc về cô ở Mạc Thành, trong lòng Hàn Minh Thư lại cảm thấy ấm áp.
Chủ nhà trước đó nói với cô, chìa khóa lúc trước chỉ đưa cho người bảo mẫu kia, đã đòi lại rồi, có điều để bảo đảm an toàn thì vẫn đề nghị cô nên thay khóa mới.
Vậy là Hàn Minh Thư liền lên mạng xem khóa vân tay, sau đó liền tìm một thương hiệu uy tín mua một ổ khóa mật khẩu bằng vân tay, bởi vì ở cùng một thành phố, cho nên người lắp đặt buổi chiều đã gọi điện thoại cho cô, hỏi cô khi nào có thời gian để họ đến lắp đặt.
Tiểu Nhan mạnh dạn xung phong nhận đi qua đó, vậy là Hàn Minh Thư liền cho cô nghỉ nửa ngày.
Bởi vì đơn từ với Dạ Âu Thần vẫn chưa hoàn thành, Hàn Minh Thư lại không muốn tiếp tục, nhưng nếu như cứ tiếp tục như vậy, vậy thì cô rõ ràng lại càng phải tốn nhiều thời gian hơn với Dạ Âu Thần.
Vẫn nên kết thúc sớm thôi.
Vậy là Hàn Minh Thư lại đóng cửa văn phòng để thiết kế tác phẩm mới.
Vừa vẽ chưa được bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên, là Tiểu Nhan gọi điện thoại cho cô.
Thường thường, Hàn Minh Thư sẽ không nghe điện thoại vào lúc này, nhưng Tiểu Nhan đi lắp khóa cửa, nếu như không có chuyện gì cần chắc cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô.
“Sao vậy?” Hàn Minh Thư sau khi bắt điện thoại nói.
Tiểu Nhan ở đầu bên kia căng thẳng nói: “Minh Thư, cậu mau lên FB đi, thân phận của cậu bị bóc trần rồi!”
Câu nói này khiến Hàn Minh Thư nghe xong thì giật nảy mình: “Cái gì?”
Cô rất lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy Tiểu Nhan vẫn liên tục nói ở đầu dây bên kia: “Vừa nãy tớ trên đường đến đây rảnh rỗi quá nên lên dạo mạng xã hội một vòng, sau đó tớ phát hiện bọn họ đã bóc ảnh của cậu đăng lên mạng, bây giờ tất cả mọi người đều biết người phụ nữ thần bí mà Dạ Âu Thần ôm trong buổi họp báo hôm đó chính là cậu rồi.”
Hàn Minh Thư: “…Tớ không phải là đã tìm người xóa sạch những tin tức đó rồi sao?”
“Chuyện này tớ cũng không rõ nữa, tớ cũng vừa mới lướt đến đây, nếu không tớ hôm nay cũng không đi rồi, sẽ đi tra chuyện này trước…”
“Không cần.” Hàn Minh Thư nói với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu cứ đi xử lý việc của cậu trước đi, chuyện này tớ tự giải quyết.”
“Vậy được, khi nào cần thì cậu nhất định phải tìm tớ đó, khóa cửa chúng ta có thể thay vào hôm khác.”
“Ừm.”
Sau khi ngắt điện thoại, Hàn Minh Thư ở điện thoại lướt FB một vòng.
Quả nhiên nhìn thấy thân phận của mình bị vạch trần rồi.
Thực ra Lâm Mỹ Nhiên hôm đó có nói với cô, sau đó cô biết thân phận của cô sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta vạch trần, cho nên cô mới lợi dụng truyền thông xóa hết những tin tức này.
Nhưng ai mà biết được, những việc này không có ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Bọn họ khi đã muốn vạch trần bạn, cho dù có thông tin của bạn hay không thì vẫn cứ như vậy mà vạch trần bạn.
Hàn Minh Thư nhìn bức ảnh của mình bị đăng bên trên, là bóng lưng cô đi ở hành lang buổi tối hôm đó, lộ ra góc nghiêng khuôn mặt, phía sau là mọi người đang chụp ảnh, cô ngồi cùng với Dạ Âu Thần, mà cô đang chăm chú xem biểu diễn trên khán đài, Dạ Âu Thần chăm chú nhìn cô.
Bức ảnh bị vạch trần, khoảng cách thân phận còn có thể xa không? Hàn Minh Thư là nhà thiết kế, tên tiếng Anh gọi là gì cũng bị vạch trần.
Cùng với đó, là thân phận thực sự của cô ở Mạc Thành.
Cô chủ của nhà họ Hàn-Hàn Minh Thư.
Bối cảnh xuất sắc và quá khứ hiện ra trong phút chốc.
Những bình luận phía dưới cũng như phát ra âm thanh.
(Trời ạ, tôi đã nói mà chỉ trong vòng một đêm mà những tin tức về người phụ nữ thần bí này đều bị phong tỏa rồi, hóa ra có thân phận phía sau lớn như vậy… mặc dù không biết người phụ nữ này là người thế nào, có điều chỉ nhìn nhan sắc mà nói thôi cũng thấy hai người họ thực sự rất xứng đôi.)
(Tôi đứng về phía cp này! Có điều Hàn Minh Thư không phải là em gái của Hàn Đông sao? Triệu Ý Như đó lại nói là váy của cô ấy là do Hàn Đông tặng, ai biết không lâu sau lại bị tự vả như vậy, loại người tính tình nói phách nói tướng này thật sự khác xa với cô Hàn khiêm tốn không muốn bị người khác nhìn thấy.)
{Không ở Mạc Thành, có điều nghe nói là một thành phố rất xa hoa, nhân vật quan trọng làm mưa làm gió ở Mạc Thành đương nhiên cũng từng nghe qua, cảm thấy cô gái này thật hạnh phúc. Dạ Âu Thần, chồng ơi! Hôm nay tôi thất tình rồi!!!}
{Chỉ có tôi cảm thấy cô ấy rất giả tạo thôi sao? Thật không muốn gặp người khác sao lại muốn đến buổi họp báo chứ? Đã bị người khác ôm rồi thì cứ quang minh chính đại đi, còn giấu giấu giếm giếm, cũng có phải là ngôi sao đâu.}
{lại có chuyện mới rồi, người phụ nữ này mới về nước không lâu trước đó, mở một công ty thiết kế ở đường XX.}
Đọc đến đây, ánh mắt Hàn Minh Thư thay đổi, nhận thức được cuộc sống của bản thân có thể thật sự sẽ gặp phải ảnh hưởng rất lớn.
Con người thật của cô bị bóc trần, công ty cũng nhanh chóng bị vạch trần, vậy có lẽ nào đến bé đậu nành cũng vậy không?
Nghĩ đến đấy, sắc mặt Hàn Minh Thư nhanh chóng trắng bệch đi, cô dùng sức cắn môi dưới.
Người khác nói cô thế nào, cô không để ý, nhưng nếu như bé đậu nành bị lôi ra, vậy thì cô không thể không xem trọng chuyện này.
Đang suy nghĩ, Hàn Minh Thư thoát ra định lướt thêm, lại phát hiện trang chủ đơ luôn rồi.
Chuyện gì vậy?
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, lại lướt một lần, phát hiện trang chủ bị đóng băng rồi.
Cô không do dự nhiều nữa, lập tức đứng lên ra khỏi văn phòng đi đến tầng cho nhân viên, sau đó bảo Nhậm Hoa đưa điện thoại cho cô.
Người của văn phòng cũng rất nhàn rỗi, cũng đều đang lướt FB.
Lướt đến bài đăng FB này bọn họ đều rất kinh ngạc, kết quả vẫn chưa kịp cảm thán điều gì thì trang chủ liền bị đóng băng.
Lúc này thấy Hàn Minh Thư bước đến, Nhậm Hoa bất chợt tắt trang mạng đi.
“Minh Thư?”
“Cho tôi mượn điện thoại chút.”
Nhậm Hoa không hề do dự đưa điện thoại ra, Hàn Minh Thư quét mã ở APP FB, tìm kiếm một lúc thì phát hiện tình hình giống hệt với cô.
Không phải điện thoại của cô có vấn đề sao? Là hệ thống ư?
Nghĩ đến đây, cô nghi hoặc nhìn mọi người: “Điện thoại của mọi người có FB không?”
“Có.”
“Có.”
Mấy người đứng lên đưa điện thoại cho cô.
Trong đó Lý Tuấn Phong nhếch miệng nói: “Nếu như cô muốn xem tin tức liên quan đến cô, vậy thì không cần nữa, hệ thống đã bị lỗi rồi.”
“Hệ thống lỗi?” Hàn Minh Thư có chút nghi hoặc cau mày, khó trách cô lướt trang chủ đều không có gì, hóa ra là hệ thống bị lỗi rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô quay đầu hỏi Lý Tuấn Phong: “Nếu như hệ thống bị đóng băng như thế này thì thường cần bao lâu mới có thể hồi phục?”
“Việc này phải xem kỹ thuật của nhân viên nội bộ của bọn họ.” Lý Tuấn Phong cắn môi, không dám nói những lời ve vãn cợt nhã với Hàn Minh Thư nữa.
Anh thích cô gái xinh đẹp nhất, nhưng đụng phải kiểu phụ nữ ưu tú như vậy, ví dụ như kiểu Hàn Minh Thư, anh ta không dám nói một câu trêu đùa nào.
Người ưu tú, chung quy lại vẫn phải dùng đầu óc để nhìn.
Bạn sao có thể đứng ở dưới thấp, đối diện với người đứng ở trên cao, nói ra những câu ve vãn cợt nhã đây?
Hàn Minh Thư không hề biết những suy nghĩ này của Lý Tuấn Phong, chỉ là trong lòng khẽ thở phào, Nhậm Hoa thử hỏi một câu: “Cô có phải là đọc được chuyện của cô rồi không? Chuyện này hình như rất đình đám đó, tôi thấy bình luận đã tăng đến hàng chục nghìn rồi, cô có cần xử lí chút không?”
“Đương nhiên cần.” Xem ra bọn họ đều biết rồi, Hàn Minh Thư cũng không cần phải che giấu nữa.
“Có cần giúp đỡ không?” Nhậm Hoa hỏi.
/1898
|