Mặc dù tư thế cô ta ném trông có vẻ vừa khó khăn vừa nặng nề, nhưng mà thứ đó vẫn quá nhẹ, không ném trúng người của Hàn Minh Thư, nó chỉ rơi xuống bên chân cô.
Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn mảnh giấy bị ném trên mặt đất.
Đó là tác phẩm thiết kế mà cô nhờ Tiểu Nhan gửi cho Lâm Ân Ân.
Khi đó bản thân mất một khoảng thời gian rất dài, không ăn không ngủ cũng không nghỉ ngơi để vẽ.
Sau một hồi im lặng, Hàn Minh Thư cúi xuống nhặt tác phẩm đó lên, bình tĩnh hỏi: “Cô Lâm không hài lòng chỗ nào? Cô có thể nói ra, tôi sửa giúp cô?”
Vừa nghe xong, Lâm Ân Ân cười khẩy: “Sửa? Tác phẩm thiết kế thế này mà cô cũng không biết xấu hổ mà còn đưa đến lừa tôi, để cô sửa, cô có thể sửa thành cái dạng gì nữa?”
So với vẻ mặt hung dữ của Lâm Ân Ân thì biểu cảm của Hàn Minh Thư lại rất thờ ơ lạnh nhạt, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cô Lâm muốn sửa thế nào thì tôi sẽ sửa như vậy.”
“E rằng không thể đấy!” Lâm Ân Ân khoanh hai tay trước ngực, giẫm giày cao gót, lộ ra vẻ khinh thường đi đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Nói cho cùng thì cô chính là con người như vậy, ngay cả đồ của người khác cũng nghĩ đến, nói không chừng những tác phẩm cô thiết kế đều là ăn cắp mà có phải không? Quần áo thế này thì được xem như là thiết kế rồi, tôi cũng không dám mặc lên người đâu. Nếu không thì, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi mất.”
Hàn Minh Thư: “…”
Sắc mặt của cô chợt trở nên lạnh lùng, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Lâm Ân Ân.
Ánh mắt mạnh mẽ này khiến Lâm Ân Ân giật mình, trong lòng lại dâng lên một tia sợ hãi.
“Cô Lâm có biết hay không, những lời phỉ báng cô vừa nói, tôi có thể dùng để tố cáo cô đấy?”
Lâm Ân Ân nhếch mày: “Phỉ báng? Tố cáo tôi? Lẽ nào tôi nói sai sao? Lẽ nào cô không cướp đồ của người khác à?”
Hàn Minh Thư rất chắc chắn rằng cô ta đến là vì Dạ Âu Thần, nhưng mà sự giễu cợt này của cô ta khiến người khác không hài lòng, cô cất bản thiết kế đi, mỉm cười với Lâm Ân Ân: “Vậy thì vẫn là nhờ Cô Lâm cho tôi biết, tôi đã cướp đồ của ai? Cướp cái gì?”
Vừa nghe xong, Lâm Ân Ân nghẹn ngào một lúc, không thể nói được gì.
“Cô nói tôi cướp đồ của người khác, nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra bản thân cướp cái gì của người khác nhỉ, có lẽ tôi cần phải nhờ Cô Lâm thay tôi giải đáp thắc mắc rồi.”
Im lặng được vài giây, Lâm Ân Ân đột nhiên tức giận nói: “Hàn Minh Thư, cô đừng giả vờ nữa! Cô dám nói cô không cướp đồ của tôi không?”
Lâm Ân Ân càng không ngừng tức giận, thì Hàn Minh Thư càng thờ ơ lạnh nhạt.
Cô hời hợt nhìn Lâm Ân Ân, giống như căn bản không có để tâm đến những lời cô ta nói, cũng không thừa nhận việc này, điều này càng làm cho Lâm Ân Ân tức đến điên người.
“Tôi đã nói rồi, cô Lâm cảm thấy tôi cướp đồ của người khác, vậy thì cô có thể nói ra, chúng ta tranh luận phải trái, tôi không chấp nhận những lời buộc tội như vậy. Hơn nữa, tác phẩm thiết kế này, trước đây rõ ràng cô Lâm đã từng khen không ngớt, nhưng bây giờ lại để một việc không đáng kể như vậy mà trút giận lên tôi, như vậy không hợp với thân phận con gái của gia đình họ Lâm cô lắm nhỉ?”
“Bây giờ cô đem thân phận ra ép tôi à? Muốn đe dọa tôi sao?”
“Cô Lâm nói buồn cười quá rồi, cô là khách hàng của công ty tôi, hơn nữa còn là do Mỹ Nhiên giới thiệu, đương nhiên tôi sẽ đối đãi với cô thật tốt. Nhưng đồng thời, cũng phải tôn trọng lẫn nhau, nếu như cô Lâm có thắc mắc gì về tác phẩm của tôi, thì có thể nói với tôi, chứ không phải là trực tiếp đem những tác phẩm này ném xuống đất, đây là một loại hành động không có tố chất. Hơn nữa cô Lâm nói tôi cướp đồ của người khác, thì phải nói rõ tôi cướp cái gì mới được chứ, tranh luận phải trái một chút đi.”
Cô nói không nhanh không chậm, không tự ti cũng không kiêu ngạo, xem ra rất có dáng vẻ của người có tố chất.
Lâm Ân Ân vốn là con gái của một gia đình giàu có, bình thường được dạy dỗ rất tốt, nhưng mà lần này cô ta thực sự rất tức giận, cho nên mới nổi nóng và thất lễ như vậy.
Cô ta biết bản thân không nên làm như vậy, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Minh Thư, còn có dáng vẻ không thèm đếm xỉa gì tới xung quanh đó, lại có một cảm giác vô cùng băng giá và quyến rũ.
Nghĩ đến đây, cô ta cắn răng nói: “Được thôi, cho dù cô không cần mặt mũi, làm ra những việc xấu xa này còn không dám thừa nhận, vậy thì tôi hỏi cô, trước đây, khi tôi xem mắt, cô cố ý xuất hiện ở đó, không phải là cô không biết tôi đang xem mắt Dạ Âu Thần chứ?”
Vừa nghe xong, Hàn Minh Thư khẽ cau mày: “Nếu như hôm đó tôi biết cô đang xem mắt, vậy thì tôi sẽ không tới đâu, chỉ là ở gần đó thôi. Hơn nữa cô Lâm này, vỗn dĩ hôm đó chúng ta có hẹn, cô nói tôi sớm biết cô xem mắt Dạ Âu Thần, lẽ nào tôi có năng lực biết trước tương lai sao?”
Sắc mặt Lâm Ân Ân thay đổi!
Đương nhiên cô ta không có nói như vậy, đúng là hôm đó cô ta hẹn Hàn Minh Thư buổi chiều đi xem bản vẽ thiết kế, nhưng mà hôm đó đột nhiên cô ta lại đi xem mắt, phấn khích đến mức quên mất việc này.
Nghĩ đến đây, cô ta cắn môi dưới thay cho lời giải thích của bản thân: “Vậy thì đã sao chứ? Cứ xem như hôm đó cô không biết, tại sao sau này lúc nào cô cũng xuất hiện, căn bản là cô có mưu đồ làm loạn với anh ấy, bây giờ cô được như mong muốn rồi, tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy. Rõ ràng tôi là khách hàng của cô, thế mà cô lại cướp bạn trai của khách hàng!”
“Bạn trai?” Hàn Minh Thư lặp lại câu này, nhìn Lâm Ân Ân với ánh mắt có phần hơi sâu xa.
Lâm Ân Ân bị cô ấy nhìn với ánh mắt như vậy thì liền có chút chột dạ, khi cô ta và Dạ Âu Thần xem mắt, Dạ Âu Thần vẫn luôn không hài lòng về cô ta, căn bản là không có suy nghĩ gì cả, nhưng mà Lâm Ân Ân nghĩ rằng được người đàn ông thế này theo đuổi thì chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Hơn nữa, đàn ông giàu có độc thân giống như Dạ Âu Thần lại là người đàn ông xem phụ nữ không ra gì, làm sao cô ta có thể không rung động chứ?
Có thể nói, phần lớn phụ nữ đều muốn bản thân trở thành người đặc biệt nhất.
Trong những người phụ nữ này, đương nhiên là bao gồm cả Lâm Ân Ân rồi.
Cô ta nghĩ sức hấp dẫn của bản thân không hề nhỏ, nhưng mà… Dạ Âu Thần lại ôm cô trong lễ họp báo, ánh mắt đó giống như là đang muốn nói với mọi người.
Đây là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh, ai cũng không được phép động vào!
Rõ ràng!! Người phụ nữ được anh ôm phải là cô ta mới đúng chứ, thế mà… lại bị người phụ nữ tên Hàn Minh Thư trước mắt thừa cơ giành trước mất rồi.
“Cô Lâm, nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc đầu cô chỉ nói là xem mắt anh ấy, chứ không có nói anh ấy là bạn trai của cô thì phải?”
“Vậy thì đã sao chứ? Anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ là bạn trai của tôi, nhưng cô đang làm cái gì vậy? Cô lại cướp anh ấy đi!”
“Cô Lâm.” Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm cô ta một cách nghiêm túc: “Cô là người trưởng thành nhỉ? Tôi nghĩ những việc này có lẽ không cần tôi phải dạy cô, nếu như là của cô, vậy thì ai cũng không thể cướp được. Anh ấy không phải là của cô, chỉ là đối tượng xem mắt của cô mà thôi, cô nói tôi cướp anh ấy, là tôi chủ động nói chuyện với anh ấy sao? Hay là tôi câu dẫn anh ấy chứ? Tôi nhớ không nhầm, gặp mặt sau này là cô Lâm chủ động mời tôi tới.”
Nói đến đây, khóe môi Hàn Minh Thư hơi nhếch lên, lộ ra vẻ châm chọc.
“Chỉ sợ là Cô Lâm cho rằng anh ấy có hứng thú với tác phẩm thiết kế của tôi, cho nên mới đặc biệt kéo tôi tới đây chứ? Đáng tiếc, cô hiểu sai ý của anh ấy rồi.”
Suy nghĩ trong lòng cứ thế bị người khác phơi bày ra trước mắt, Lâm Ân Ân không ngờ cô lại nói ra những gì bản thân nghĩ trong lòng nhanh và đúng như vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn rất khó coi.
Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn mảnh giấy bị ném trên mặt đất.
Đó là tác phẩm thiết kế mà cô nhờ Tiểu Nhan gửi cho Lâm Ân Ân.
Khi đó bản thân mất một khoảng thời gian rất dài, không ăn không ngủ cũng không nghỉ ngơi để vẽ.
Sau một hồi im lặng, Hàn Minh Thư cúi xuống nhặt tác phẩm đó lên, bình tĩnh hỏi: “Cô Lâm không hài lòng chỗ nào? Cô có thể nói ra, tôi sửa giúp cô?”
Vừa nghe xong, Lâm Ân Ân cười khẩy: “Sửa? Tác phẩm thiết kế thế này mà cô cũng không biết xấu hổ mà còn đưa đến lừa tôi, để cô sửa, cô có thể sửa thành cái dạng gì nữa?”
So với vẻ mặt hung dữ của Lâm Ân Ân thì biểu cảm của Hàn Minh Thư lại rất thờ ơ lạnh nhạt, cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cô Lâm muốn sửa thế nào thì tôi sẽ sửa như vậy.”
“E rằng không thể đấy!” Lâm Ân Ân khoanh hai tay trước ngực, giẫm giày cao gót, lộ ra vẻ khinh thường đi đến trước mặt Hàn Minh Thư: “Nói cho cùng thì cô chính là con người như vậy, ngay cả đồ của người khác cũng nghĩ đến, nói không chừng những tác phẩm cô thiết kế đều là ăn cắp mà có phải không? Quần áo thế này thì được xem như là thiết kế rồi, tôi cũng không dám mặc lên người đâu. Nếu không thì, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi mất.”
Hàn Minh Thư: “…”
Sắc mặt của cô chợt trở nên lạnh lùng, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Lâm Ân Ân.
Ánh mắt mạnh mẽ này khiến Lâm Ân Ân giật mình, trong lòng lại dâng lên một tia sợ hãi.
“Cô Lâm có biết hay không, những lời phỉ báng cô vừa nói, tôi có thể dùng để tố cáo cô đấy?”
Lâm Ân Ân nhếch mày: “Phỉ báng? Tố cáo tôi? Lẽ nào tôi nói sai sao? Lẽ nào cô không cướp đồ của người khác à?”
Hàn Minh Thư rất chắc chắn rằng cô ta đến là vì Dạ Âu Thần, nhưng mà sự giễu cợt này của cô ta khiến người khác không hài lòng, cô cất bản thiết kế đi, mỉm cười với Lâm Ân Ân: “Vậy thì vẫn là nhờ Cô Lâm cho tôi biết, tôi đã cướp đồ của ai? Cướp cái gì?”
Vừa nghe xong, Lâm Ân Ân nghẹn ngào một lúc, không thể nói được gì.
“Cô nói tôi cướp đồ của người khác, nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra bản thân cướp cái gì của người khác nhỉ, có lẽ tôi cần phải nhờ Cô Lâm thay tôi giải đáp thắc mắc rồi.”
Im lặng được vài giây, Lâm Ân Ân đột nhiên tức giận nói: “Hàn Minh Thư, cô đừng giả vờ nữa! Cô dám nói cô không cướp đồ của tôi không?”
Lâm Ân Ân càng không ngừng tức giận, thì Hàn Minh Thư càng thờ ơ lạnh nhạt.
Cô hời hợt nhìn Lâm Ân Ân, giống như căn bản không có để tâm đến những lời cô ta nói, cũng không thừa nhận việc này, điều này càng làm cho Lâm Ân Ân tức đến điên người.
“Tôi đã nói rồi, cô Lâm cảm thấy tôi cướp đồ của người khác, vậy thì cô có thể nói ra, chúng ta tranh luận phải trái, tôi không chấp nhận những lời buộc tội như vậy. Hơn nữa, tác phẩm thiết kế này, trước đây rõ ràng cô Lâm đã từng khen không ngớt, nhưng bây giờ lại để một việc không đáng kể như vậy mà trút giận lên tôi, như vậy không hợp với thân phận con gái của gia đình họ Lâm cô lắm nhỉ?”
“Bây giờ cô đem thân phận ra ép tôi à? Muốn đe dọa tôi sao?”
“Cô Lâm nói buồn cười quá rồi, cô là khách hàng của công ty tôi, hơn nữa còn là do Mỹ Nhiên giới thiệu, đương nhiên tôi sẽ đối đãi với cô thật tốt. Nhưng đồng thời, cũng phải tôn trọng lẫn nhau, nếu như cô Lâm có thắc mắc gì về tác phẩm của tôi, thì có thể nói với tôi, chứ không phải là trực tiếp đem những tác phẩm này ném xuống đất, đây là một loại hành động không có tố chất. Hơn nữa cô Lâm nói tôi cướp đồ của người khác, thì phải nói rõ tôi cướp cái gì mới được chứ, tranh luận phải trái một chút đi.”
Cô nói không nhanh không chậm, không tự ti cũng không kiêu ngạo, xem ra rất có dáng vẻ của người có tố chất.
Lâm Ân Ân vốn là con gái của một gia đình giàu có, bình thường được dạy dỗ rất tốt, nhưng mà lần này cô ta thực sự rất tức giận, cho nên mới nổi nóng và thất lễ như vậy.
Cô ta biết bản thân không nên làm như vậy, nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Minh Thư, còn có dáng vẻ không thèm đếm xỉa gì tới xung quanh đó, lại có một cảm giác vô cùng băng giá và quyến rũ.
Nghĩ đến đây, cô ta cắn răng nói: “Được thôi, cho dù cô không cần mặt mũi, làm ra những việc xấu xa này còn không dám thừa nhận, vậy thì tôi hỏi cô, trước đây, khi tôi xem mắt, cô cố ý xuất hiện ở đó, không phải là cô không biết tôi đang xem mắt Dạ Âu Thần chứ?”
Vừa nghe xong, Hàn Minh Thư khẽ cau mày: “Nếu như hôm đó tôi biết cô đang xem mắt, vậy thì tôi sẽ không tới đâu, chỉ là ở gần đó thôi. Hơn nữa cô Lâm này, vỗn dĩ hôm đó chúng ta có hẹn, cô nói tôi sớm biết cô xem mắt Dạ Âu Thần, lẽ nào tôi có năng lực biết trước tương lai sao?”
Sắc mặt Lâm Ân Ân thay đổi!
Đương nhiên cô ta không có nói như vậy, đúng là hôm đó cô ta hẹn Hàn Minh Thư buổi chiều đi xem bản vẽ thiết kế, nhưng mà hôm đó đột nhiên cô ta lại đi xem mắt, phấn khích đến mức quên mất việc này.
Nghĩ đến đây, cô ta cắn môi dưới thay cho lời giải thích của bản thân: “Vậy thì đã sao chứ? Cứ xem như hôm đó cô không biết, tại sao sau này lúc nào cô cũng xuất hiện, căn bản là cô có mưu đồ làm loạn với anh ấy, bây giờ cô được như mong muốn rồi, tôi không ngờ cô lại là loại người như vậy. Rõ ràng tôi là khách hàng của cô, thế mà cô lại cướp bạn trai của khách hàng!”
“Bạn trai?” Hàn Minh Thư lặp lại câu này, nhìn Lâm Ân Ân với ánh mắt có phần hơi sâu xa.
Lâm Ân Ân bị cô ấy nhìn với ánh mắt như vậy thì liền có chút chột dạ, khi cô ta và Dạ Âu Thần xem mắt, Dạ Âu Thần vẫn luôn không hài lòng về cô ta, căn bản là không có suy nghĩ gì cả, nhưng mà Lâm Ân Ân nghĩ rằng được người đàn ông thế này theo đuổi thì chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới rồi.
Hơn nữa, đàn ông giàu có độc thân giống như Dạ Âu Thần lại là người đàn ông xem phụ nữ không ra gì, làm sao cô ta có thể không rung động chứ?
Có thể nói, phần lớn phụ nữ đều muốn bản thân trở thành người đặc biệt nhất.
Trong những người phụ nữ này, đương nhiên là bao gồm cả Lâm Ân Ân rồi.
Cô ta nghĩ sức hấp dẫn của bản thân không hề nhỏ, nhưng mà… Dạ Âu Thần lại ôm cô trong lễ họp báo, ánh mắt đó giống như là đang muốn nói với mọi người.
Đây là người phụ nữ của Dạ Âu Thần anh, ai cũng không được phép động vào!
Rõ ràng!! Người phụ nữ được anh ôm phải là cô ta mới đúng chứ, thế mà… lại bị người phụ nữ tên Hàn Minh Thư trước mắt thừa cơ giành trước mất rồi.
“Cô Lâm, nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc đầu cô chỉ nói là xem mắt anh ấy, chứ không có nói anh ấy là bạn trai của cô thì phải?”
“Vậy thì đã sao chứ? Anh ấy là đối tượng xem mắt của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ là bạn trai của tôi, nhưng cô đang làm cái gì vậy? Cô lại cướp anh ấy đi!”
“Cô Lâm.” Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm cô ta một cách nghiêm túc: “Cô là người trưởng thành nhỉ? Tôi nghĩ những việc này có lẽ không cần tôi phải dạy cô, nếu như là của cô, vậy thì ai cũng không thể cướp được. Anh ấy không phải là của cô, chỉ là đối tượng xem mắt của cô mà thôi, cô nói tôi cướp anh ấy, là tôi chủ động nói chuyện với anh ấy sao? Hay là tôi câu dẫn anh ấy chứ? Tôi nhớ không nhầm, gặp mặt sau này là cô Lâm chủ động mời tôi tới.”
Nói đến đây, khóe môi Hàn Minh Thư hơi nhếch lên, lộ ra vẻ châm chọc.
“Chỉ sợ là Cô Lâm cho rằng anh ấy có hứng thú với tác phẩm thiết kế của tôi, cho nên mới đặc biệt kéo tôi tới đây chứ? Đáng tiếc, cô hiểu sai ý của anh ấy rồi.”
Suy nghĩ trong lòng cứ thế bị người khác phơi bày ra trước mắt, Lâm Ân Ân không ngờ cô lại nói ra những gì bản thân nghĩ trong lòng nhanh và đúng như vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhìn rất khó coi.
/1898
|