*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Đông nhíu mày lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt trước khi anh ta kịp phản ứng lại.
Tiểu Nhan nhanh chóng chạy lên trên lầu trốn ở trong phòng của mình, trái tim đập thình thịch.
Hàn Đông vậy mà lại đi về phía của cô, hơn nữa nếu như cô không nhìn lâm ánh mắt đó của anh ta dường như là đang nhìn chằm chằm vào môi của cô.
Chẳng lẽ là… là muốn tìm cô để tính sổ chuyện này hôm đó cô đột nhiên hôn anh à?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền nhanh chóng đưa tay ra che lồng ngực của mình: “Nhảy cái gì mà nhảy cơ chứ, không có tiền đồ như vậy à?”
Suy nghĩ, cô lại có chút hối hận lúc nãy Hàn Đông chủ động đi gần về phía mình, tại sao cô lại phải chạy cơ chứ? Loại thời cơ tốt đẹp như thế này cô nên thừa cơ chiếm tiện nghi của anh một chút chứ.
Ví dụ như là lại đánh lén hôn anh một cái nữa?
Ý kiến hay.
Nhưng mà… cô làm lãng phí cơ hội tốt như thế này rồi.
Huhuhu… Tiểu Nhan che giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt.
Bệnh viện.
Lúc Hàn Minh Thư mang theo bình giữ ấm đến bệnh viện đã là chuyện của hơn một tiếng đồng hồ sau.
Lúc cô bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần lóe lên một tia vui mừng, nhưng mà nhanh chóng lại bị màu đen thay thế, sắc mặt của anh âm trầm ngồi ở chỗ đó, cũng không chào hỏi với cô.
Hàn Minh Thư cũng không thèm phản ứng lại anh, trực tiếp đặt hộp giữ ấm lên trên bàn, sau đó mở cái nắp ra.
Hộp được mở ra, mùi hương đồ ăn ở bên trong liền bay ra ngoài, sau đó chưa đầy một lát sau thì đã tràn ngập cả phòng bệnh.
Dạ Âu Thần đã chờ đợi ở đây một hồi lâu, với lại lúc nhận được điện thoại của cô, ngay cả cơm anh cũng chưa ăn mà đã chạy đến rồi, đến bây giờ bụng của anh trống rỗng, cho nên khi nghe thấy mùi đồ ăn trong dạ dày của anh như là đang kêu gào.
Anh nhíu mày lại, người phụ nữ này…
Nghĩ đến đây, yết hầu của anh giật giật, nhưng mà cuối cùng cũng không nói được một chữ nào.
Hàn Minh Thư đổ cháo vào trong chén, suy nghĩ đến việc anh bị thương không tiện cho nên cô đặc biệt đưa đồ ăn đến trước mặt của anh.
“Ăn đi”
Dạ Âu Thần không nhận lấy, không vui nhìn chăm chäm vào cô.
Hàn Minh Thư nhíu mày: “Sao vậy, không đói bụng hả?”
“Em đã nói là tôi đợi em một tiếng đồng hồ”
“Đúng rồi” Hàn Minh Thư gật đầu: “Có vấn đề gì không vậy?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn chằm chäm vào cô, một lát sau giọng điệu của anh phàn nàn lên tiếng nói.
“Em đã đến muộn ba mươi phút”
Hàn Minh Thư: “… cho nên? Bởi vì tôi đến muộn cho nên anh mới không ăn?” Nói xong Hàn Minh Thư còn lắc lư cái chén ở trong tay với anh.
Dạ Âu Thần: “Dỗ tôi đi”
Hàn Minh Thư: “???”
Dạ Âu Thần: “Tôi là bệnh nhân”
*.” Hàn Minh Thư kiềm chế xúc động muốn đánh nát cái đầu của anh, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười lạnh: “Anh nghiêm túc đó à?”
“Đúng vậy” Dạ Âu Thần gật đầu, sau đó tiến về phía trước, hô hấp với cô hòa cùng một chỗ: “Không dỗ thì tôi sẽ không ăn đâu, tôi sẽ không ăn chắc có lẽ là vết thương sẽ rất khó tốt lên, cái này là vì em nên mới bị thương, bác sĩ nói là sau này sẽ để lại sẹo”
Hàn Minh Thư liếc mắt nhìn anh một cái, cái người này đang cố ý lấy vết thương của mình ra để chiếm tiện nghi của mình đó à?
Rõ ràng là như vậy.
“Hơn nữa còn vừa mới làm phẫu thuật, em nhẫn tâm để cho tôi không ăn cơm à?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư cười lạnh một tiếng, sau đó đặt bát cháo ở trên tay lên trên cái bàn ở bên cạnh, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Thích ăn hay không, dù sao thì chết đói cũng không phải là tôi.”
Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh hộp giữ ấm trực tiếp dọn đồ đạc rồi đậy nắp lại, sau đó động tác của cô dừng lại, khóe mắt quét nhìn về phía Dạ Âu Thần, cái tên khốn nạn đó thế mà lại trực tiếp năm lên trên giường, sau lưng của anh vẫn còn đang có vết thương kia kìa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hàn Minh Thư bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, quay người vọt trở về.
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Anh không biết là sau lưng của anh có vết thương hả, anh còn nằm nữa?”
Dạ Âu Thần nằm ở đó, một bộ dạng không luyến tiếc với sự sống.
“Dù sao thì cũng không có người nào quan tâm tới tôi, chết còn tốt hơn”
Bộ dạng nói chuyện như là con nít là có chuyện gì xảy ra đây? Hàn Minh Thư trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc cô cũng đã ý thức được một việc đó chính là tính tình của Dạ Âu Thần thật sự thay đổi rồi, đối xử với mình anh lại dùng hình thức mặt dày mày dạn như thế này.
Hoàn toàn không ý thức được thân phận của mình là tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị, căn bản không thèm để ý đến hình tượng của mình.
Tại sao lại… có loại người này cơ chứ?
Mặc dù là Hàn Minh Thư rất giận, nhưng mà cô nghĩ đến vết thương làm cho mình phải giật mình trong ấn tượng, cô lại không thể làm gì khác.
Cô bắt đầu giống như là một bà già lải nhải với anh.
Sắc mặt của Dạ Âu Thần thay đổi, ánh mắt nhìn về phía cô.
“Em đây là đang dỗ dành tôi?”
Cô tự nhiên gật đầu: “Chẳng lẽ là không phải?”
Đôi môi nhợt nhạt của Dạ Âu Thần cong lên: “Không tính, tôi vẫn không muốn ăn”
Hàn Minh Thư thật sự không còn cách nào khác: “Vậy anh muốn như thế nào đây?”
Dạ Âu Thần đưa tay ra chỉ vào môi của mình, ý tứ rất rõ ràng. Hàn Minh Thư vừa nhìn, ánh mắt co rúm lại.
Cái tên khốn nạn vô sĩ này.
“Không có khả năng, tôi có thể dỗ dành anh ăn nhưng những chuyện khác thì không có đâu. Dạ Âu Thần, nếu như anh không muốn ăn vậy thì tôi sẽ đem đổ hết cháo tôi đã nấu, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại cho Lang An đến đây để anh ta chăm sóc cho anh, về phần vết thương của anh, tôi sẽ gánh chịu toàn bộ tiền thuốc men” Nói xong, Hàn Minh Thư lấy điện thoại di động ra, bộ dạng như muốn gọi điện thoại cho Lang An.
Kết quả là một giây sau Dạ Âu Thần đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, động tác nhanh chóng làm Hàn Minh Thư giật mình.
Còn không đợi cô kịp phản ứng, cổ tay đang cầm điện thoại đã bị Dạ Âu Thần giữ lại.
“Em vừa mới nói những thứ đó đều là do tự tay em làm?” Dạ Âu Thần không thèm để ý những cái khác, anh để ý nhất chính là cái này.
Hàn Minh Thư thấy anh đột nhiên ngồi dậy, loại động tác kịch liệt chắc chản sẽ kéo đến vết thương, cho nên cô cũng quên ngay cả việc gọi điện thoại di động, trực tiếp đi vòng ra sau lưng của anh muốn xem vết thương của anh, nhưng mà Dạ Âu Thần lại cứ nắm chặt lấy cổ tay của cô không chịu buông.
“Trả lời tôi”
“Đúng vậy, đều là tự tay tôi làm, cho nên rốt cuộc là anh có ăn hay không hả?”
“Ăn” Dạ Âu Thần nhìn chăm chằm vào cô, duỗi hai tay ra với cô: “Lúc nãy tôi sai rồi, bây giờ tôi ăn ngay”
Hàn Minh Thư: ”…”
Cô cầm cái chén bưng đến trước mặt anh: “Ăn nhanh lên đi, một lát nữa nguội lạnh bây gi: “Ừ” Thế mà Dạ Âu Thần còn nghe lời gật gật đầu, sau đó bưng lấy chén cúi đầu ăn cháo do tự tay cô nấu, ăn một muỗng, anh liền có chút ghét bỏ mà nhăn mày: “Tại sao vậy lại nhạt nhẽo như vậy?”
“Nếu không thì sao? Anh bị thương thành cái dạng này rồi, anh còn muốn mang đến cho anh thức ăn ngon nữa hả?”
Dạ Âu Thần: “…”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, khóe miệng của Dạ Âu Thần giật giật một cái: “Không cần đâu, cái này đã tốt rồi”
Hàn Đông nhíu mày lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt trước khi anh ta kịp phản ứng lại.
Tiểu Nhan nhanh chóng chạy lên trên lầu trốn ở trong phòng của mình, trái tim đập thình thịch.
Hàn Đông vậy mà lại đi về phía của cô, hơn nữa nếu như cô không nhìn lâm ánh mắt đó của anh ta dường như là đang nhìn chằm chằm vào môi của cô.
Chẳng lẽ là… là muốn tìm cô để tính sổ chuyện này hôm đó cô đột nhiên hôn anh à?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền nhanh chóng đưa tay ra che lồng ngực của mình: “Nhảy cái gì mà nhảy cơ chứ, không có tiền đồ như vậy à?”
Suy nghĩ, cô lại có chút hối hận lúc nãy Hàn Đông chủ động đi gần về phía mình, tại sao cô lại phải chạy cơ chứ? Loại thời cơ tốt đẹp như thế này cô nên thừa cơ chiếm tiện nghi của anh một chút chứ.
Ví dụ như là lại đánh lén hôn anh một cái nữa?
Ý kiến hay.
Nhưng mà… cô làm lãng phí cơ hội tốt như thế này rồi.
Huhuhu… Tiểu Nhan che giọt nước mắt đang chảy dài trên gương mặt.
Bệnh viện.
Lúc Hàn Minh Thư mang theo bình giữ ấm đến bệnh viện đã là chuyện của hơn một tiếng đồng hồ sau.
Lúc cô bước vào trong phòng bệnh, đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần lóe lên một tia vui mừng, nhưng mà nhanh chóng lại bị màu đen thay thế, sắc mặt của anh âm trầm ngồi ở chỗ đó, cũng không chào hỏi với cô.
Hàn Minh Thư cũng không thèm phản ứng lại anh, trực tiếp đặt hộp giữ ấm lên trên bàn, sau đó mở cái nắp ra.
Hộp được mở ra, mùi hương đồ ăn ở bên trong liền bay ra ngoài, sau đó chưa đầy một lát sau thì đã tràn ngập cả phòng bệnh.
Dạ Âu Thần đã chờ đợi ở đây một hồi lâu, với lại lúc nhận được điện thoại của cô, ngay cả cơm anh cũng chưa ăn mà đã chạy đến rồi, đến bây giờ bụng của anh trống rỗng, cho nên khi nghe thấy mùi đồ ăn trong dạ dày của anh như là đang kêu gào.
Anh nhíu mày lại, người phụ nữ này…
Nghĩ đến đây, yết hầu của anh giật giật, nhưng mà cuối cùng cũng không nói được một chữ nào.
Hàn Minh Thư đổ cháo vào trong chén, suy nghĩ đến việc anh bị thương không tiện cho nên cô đặc biệt đưa đồ ăn đến trước mặt của anh.
“Ăn đi”
Dạ Âu Thần không nhận lấy, không vui nhìn chăm chäm vào cô.
Hàn Minh Thư nhíu mày: “Sao vậy, không đói bụng hả?”
“Em đã nói là tôi đợi em một tiếng đồng hồ”
“Đúng rồi” Hàn Minh Thư gật đầu: “Có vấn đề gì không vậy?”
Dạ Âu Thần không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn chằm chäm vào cô, một lát sau giọng điệu của anh phàn nàn lên tiếng nói.
“Em đã đến muộn ba mươi phút”
Hàn Minh Thư: “… cho nên? Bởi vì tôi đến muộn cho nên anh mới không ăn?” Nói xong Hàn Minh Thư còn lắc lư cái chén ở trong tay với anh.
Dạ Âu Thần: “Dỗ tôi đi”
Hàn Minh Thư: “???”
Dạ Âu Thần: “Tôi là bệnh nhân”
*.” Hàn Minh Thư kiềm chế xúc động muốn đánh nát cái đầu của anh, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười lạnh: “Anh nghiêm túc đó à?”
“Đúng vậy” Dạ Âu Thần gật đầu, sau đó tiến về phía trước, hô hấp với cô hòa cùng một chỗ: “Không dỗ thì tôi sẽ không ăn đâu, tôi sẽ không ăn chắc có lẽ là vết thương sẽ rất khó tốt lên, cái này là vì em nên mới bị thương, bác sĩ nói là sau này sẽ để lại sẹo”
Hàn Minh Thư liếc mắt nhìn anh một cái, cái người này đang cố ý lấy vết thương của mình ra để chiếm tiện nghi của mình đó à?
Rõ ràng là như vậy.
“Hơn nữa còn vừa mới làm phẫu thuật, em nhẫn tâm để cho tôi không ăn cơm à?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư cười lạnh một tiếng, sau đó đặt bát cháo ở trên tay lên trên cái bàn ở bên cạnh, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Thích ăn hay không, dù sao thì chết đói cũng không phải là tôi.”
Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy đi đến bên cạnh hộp giữ ấm trực tiếp dọn đồ đạc rồi đậy nắp lại, sau đó động tác của cô dừng lại, khóe mắt quét nhìn về phía Dạ Âu Thần, cái tên khốn nạn đó thế mà lại trực tiếp năm lên trên giường, sau lưng của anh vẫn còn đang có vết thương kia kìa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hàn Minh Thư bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi, quay người vọt trở về.
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Anh không biết là sau lưng của anh có vết thương hả, anh còn nằm nữa?”
Dạ Âu Thần nằm ở đó, một bộ dạng không luyến tiếc với sự sống.
“Dù sao thì cũng không có người nào quan tâm tới tôi, chết còn tốt hơn”
Bộ dạng nói chuyện như là con nít là có chuyện gì xảy ra đây? Hàn Minh Thư trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc cô cũng đã ý thức được một việc đó chính là tính tình của Dạ Âu Thần thật sự thay đổi rồi, đối xử với mình anh lại dùng hình thức mặt dày mày dạn như thế này.
Hoàn toàn không ý thức được thân phận của mình là tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị, căn bản không thèm để ý đến hình tượng của mình.
Tại sao lại… có loại người này cơ chứ?
Mặc dù là Hàn Minh Thư rất giận, nhưng mà cô nghĩ đến vết thương làm cho mình phải giật mình trong ấn tượng, cô lại không thể làm gì khác.
Cô bắt đầu giống như là một bà già lải nhải với anh.
Sắc mặt của Dạ Âu Thần thay đổi, ánh mắt nhìn về phía cô.
“Em đây là đang dỗ dành tôi?”
Cô tự nhiên gật đầu: “Chẳng lẽ là không phải?”
Đôi môi nhợt nhạt của Dạ Âu Thần cong lên: “Không tính, tôi vẫn không muốn ăn”
Hàn Minh Thư thật sự không còn cách nào khác: “Vậy anh muốn như thế nào đây?”
Dạ Âu Thần đưa tay ra chỉ vào môi của mình, ý tứ rất rõ ràng. Hàn Minh Thư vừa nhìn, ánh mắt co rúm lại.
Cái tên khốn nạn vô sĩ này.
“Không có khả năng, tôi có thể dỗ dành anh ăn nhưng những chuyện khác thì không có đâu. Dạ Âu Thần, nếu như anh không muốn ăn vậy thì tôi sẽ đem đổ hết cháo tôi đã nấu, sau đó tôi sẽ gọi điện thoại cho Lang An đến đây để anh ta chăm sóc cho anh, về phần vết thương của anh, tôi sẽ gánh chịu toàn bộ tiền thuốc men” Nói xong, Hàn Minh Thư lấy điện thoại di động ra, bộ dạng như muốn gọi điện thoại cho Lang An.
Kết quả là một giây sau Dạ Âu Thần đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, động tác nhanh chóng làm Hàn Minh Thư giật mình.
Còn không đợi cô kịp phản ứng, cổ tay đang cầm điện thoại đã bị Dạ Âu Thần giữ lại.
“Em vừa mới nói những thứ đó đều là do tự tay em làm?” Dạ Âu Thần không thèm để ý những cái khác, anh để ý nhất chính là cái này.
Hàn Minh Thư thấy anh đột nhiên ngồi dậy, loại động tác kịch liệt chắc chản sẽ kéo đến vết thương, cho nên cô cũng quên ngay cả việc gọi điện thoại di động, trực tiếp đi vòng ra sau lưng của anh muốn xem vết thương của anh, nhưng mà Dạ Âu Thần lại cứ nắm chặt lấy cổ tay của cô không chịu buông.
“Trả lời tôi”
“Đúng vậy, đều là tự tay tôi làm, cho nên rốt cuộc là anh có ăn hay không hả?”
“Ăn” Dạ Âu Thần nhìn chăm chằm vào cô, duỗi hai tay ra với cô: “Lúc nãy tôi sai rồi, bây giờ tôi ăn ngay”
Hàn Minh Thư: ”…”
Cô cầm cái chén bưng đến trước mặt anh: “Ăn nhanh lên đi, một lát nữa nguội lạnh bây gi: “Ừ” Thế mà Dạ Âu Thần còn nghe lời gật gật đầu, sau đó bưng lấy chén cúi đầu ăn cháo do tự tay cô nấu, ăn một muỗng, anh liền có chút ghét bỏ mà nhăn mày: “Tại sao vậy lại nhạt nhẽo như vậy?”
“Nếu không thì sao? Anh bị thương thành cái dạng này rồi, anh còn muốn mang đến cho anh thức ăn ngon nữa hả?”
Dạ Âu Thần: “…”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, khóe miệng của Dạ Âu Thần giật giật một cái: “Không cần đâu, cái này đã tốt rồi”
/1898
|