Giọng nói của cô cố gắng đè ép đến mức thấp nhất, phòng ngừa Hàn Mai Linh ở trước mặt sẽ nghe thấy được.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần cong lên, khẽ mở ra.
“Sợ à?”
Thẩm Cửu nhìn Hàn Mai Linh trước mặt một chút.
Hôm nay cô ấy mặc một cái váy màu đỏ, kiểu của váy phác họa dáng người của cô rất tốt, dáng người của Mai Linh vẫn luôn rất xinh đẹp, trước sau lồi lõm,chẳng lẽ Dạ Âu Thần lại coi trọng à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm, cắn môi nói: “Anh biết rõ cô ấy là bạn của tôi, tại sao anh lại muốn đồng ý đi ăn sáng cùng với chúng tôi hả, rốt cuộc là anh có âm mưu gì?”
“Người phụ nữ cưới lần hai, hình như là cô vẫn không biết rõ ràng tình huống của mình nhỉ.” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo trào phúng: “Là bạn của cô mời tôi, cho dù là có âm mưu thì cũng là bạn của cô có âm mưu không tốt với tôi mới đúng chứ.”
Thẩm Cửu: “…”
Nói có đạo lý như vậy, cô không có cách nào phản bác được!
Không đúng, Mai Linh mới không phải là người như thế này.
“Anh đừng có nói hưu nói vượn nữa! Mai Linh chỉ là thấy anh ra nên khách sáo hỏi một câu mà thôi, ai biết được anh lại đồng ý chứ?” Cho dù như thế nào, Thẩm Cửu cũng kiên quyết sẽ không tin tưởng Hàn Mai Linh có mưu đồ làm loạn với Dạ Âu Thần.
Hoàn toàn chính xác, bỏ qua chuyện anh tàn tật, Dạ Âu Thần quả là một người
đàn ông rất ưu tú, nhưng dù sao anh với cô cũng có mối quan hệ vợ chồng, Mai Linh không thể có ý gì với anh được.
Cô tin tưởng vào phẩm chất của Mai Linh.
“Ha, ngây thơ.” Dạ Âu Thần phát hiện người phụ nữ này không có đầu óc, anh lười phải tranh luận cùng với cô.
Mặc dù là Thẩm Cửu rất tức giận, nhưng mà cô vẫn không thể không đẩy Dạ Âu Thần vào trong thang máy, miễn cưỡng ấn nút đóng cửa.
Trong lúc thang máy sắp đóng lại, một cái tay thò vào giữa cửa làm cho thang máy mở ra một lần nữa.
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nụ cười của Dạ Y Viễn khiêm tốn có lễ nghĩa, ánh mắt ôn hòa ngước nhìn cô và Dạ Âu Thần, còn có Hàn Mai Linh: “Trùng
hợp quá, sớm như vậy đã gặp mọi người rồi.”
“Anh cả Dạ?” Hàn Mai Linh nhìn thấy Dạ Y Viễn, liền nhanh chóng nghiêng người sang: “Anh đi vào đi.”
“Giảm Ơn.”
Dạ Y Viễn mỉm cười với cô ấy, sau đó mở đôi chân thon dài đi tới đứng ở bên cạnh của Dạ Âu Thần: “Em dâu, Âu Thần, sao hôm nay dậy sớm như vậy?”
Khóe môi của Thẩm Cửu giật giật, vừa định muốn giải thích, Hàn Mai Linh lại mở miệng nói: “Chúng tôi đang muốn ra ngoài ăn sáng đó, anh cả Dạ có muốn đi cùng với chúng tôi luôn không?”
“Ăn sáng cùng nhau à? Đó là một suy nghĩ không tệ.” Dạ Y Viễn cười cười lịch sự gật đầu: “Cô Hàn đã mời rồi, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thẩm Cửu có chút xấu hổ, nhưng đồng
thời cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Nếu như Dạ Y Viễn cùng đi, vậy chắc là Dạ Âu Thần… sẽ không làm cái gì đâu nhỉ.
“Sắc mặt của em dâu không được tốt cho lắm, em phải chú ý sức khỏe của mình.” Dạ Y Viễn đột nhiên nhìn Thẩm
Cửu rồi nói một câu.
Biểu cảm trên mặt của Thẩm Cửu xảy ra chút thay đổi, ngơ ngác nhẹ gật đầu với đôi mắt ấm áp của Dạ Y Viễn, sau đó rủ tầm mắt xuống.
Anh cả của Dạ Âu Thần đối với cô hình như là quan tâm quá mức, mặc dù đây chỉ là lời nói khách sáo, nhưng mà anh ta như thế này đối với Thẩm Cửu mà nói chính là một loại bối rối.
Bởi vì Dạ Âu Thần sẽ hiểu lầm cô.
“Âu Thần, gần đây chân của em như thế
nào rồi, vết thương cũ có tái phát không?” Dạ Y Viễn quan tâm Thẩm Cửu xong lại
bắt đầu hỏi thăm về vết thương của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần mím môi, khí tức trên người lạnh như băng.
“Không có.”
So sánh với sự dịu dàng của Dạ Y Viễn, Dạ Âu Thần lại lạnh lẽo cực kỳ, Thẩm Cửu suy nghĩ ở trong lòng.
Mà Hàn Mai Linh ở một bên thì lại không suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy Dạ Y Viễn là một người dịu dàng như nước, yêu đương với một người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, bởi vì anh ta sẽ quan tâm bạn gái từng li từng tí, cái gì cũng có thể chăm sóc vô cùng chu đáo.
Nhưng mà Hàn Mai Linh vẫn không nhịn được mà nhìn Dạ Âu Thần một chút.
Luôn cảm thấy vẫn là người đàn ông như thế này mới khiến cho người ta có
dục vọng chinh phục, mặc dù trên người của anh có hơi thở lạnh lẽo, trên mặt của anh lại có biểu cảm viết người sống chớ đến gần, nhưng chính bởi vì như thế… Hàn Mai Linh mới có cảm giác.
Người đàn ông như thế này, lúc không yêu bạn thì rất lạnh lùng.
Nhưng chỉ cần một khi anh yêu bạn rồi thì anh sẽ trở nên nhiệt tình như lửa, loại hình dịu dàng như Dạ Y Viễn không thể so sánh được.
Nghĩ đến đây, sự sắc bén trong đôi mắt của Hàn Mai Linh càng thêm kiên định hơn.
Bốn người đều có tâm tư khác nhau, rất nhanh liền đi ra khỏi thang máy, sau khi bước ra khỏi nhà họ Dạ, Hàn Mai Linh lái xe. Suy nghĩ ban đầu của cô là muốn để Dạ Âu Thần ngồi xe của cô ấy, nhưng mà không để ý đến chuyện Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn.
Xe lăng của Dạ Âu Thần muốn lên xe của cô thì rất bất tiện, may mắn lúc này Lang An đi đến, thế là Dạ Âu Thần liền trở về xe của mình, để Thẩm Cửu đẩy anh qua.
Sau khi hai người đi rồi, Hàn Mai Linh nhìn bóng lưng của Dạ Âu Thần, trên mặt có chút thất vọng.
“Cô Hàn, cô không ngại ngồi xe của tôi chứ?”
Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, nhìn về phía Dạ Y Viễn mang theo nụ cười dịu dàng ở bên cạnh, khóe môi cong lên, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi có lái xe đến đây, chúng ta vẫn nên tự mình lái xe đi, một lát nữa đi làm cũng thuận tiện hơn.”
Dạ Y Viễn suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Phía bên này, sau khi Thẩm Cửu đầy Dạ Âu Thần lên xe thì cô liền tìm vị trí ngồi xuống, sau đó nhìn thấy Hàn Mai Linh và Dạ Y Viễn đều lái xe rời đi, cô lại nhìn thêm
mấy lần nữa.
“Muốn ngồi xe của Dạ Y Viễn à?” Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, thắc mắc nhìn anh một cái.
Dạ Âu Thần nâng mắt lên, nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi đoán sai rồi à, người mắt đi mày lại với anh ta ở trong thang máy không phải là cô à?”
Mắt đi mày lại lúc nào? Cô mắt đi mày lại với Dạ Y Viễn à? Thẩm Cửu giận tím mặt: “Anh đừng có vu oan cho người khác!”
“Ồ, có thể để cho anh cả hỏi han ân cần cô như vậy, thủ đoạn coi như là cao minh đó.”
Tham củi
Cô cắn chặt răng, hai tay đặt ở bên người im lặng nắm chặt lại, khớp xương
trên ngón tay trắng bệch.
“Chỉ là một câu hỏi mà thôi, anh nhất định phải hiểu lầm người khác mới vui vẻ à?” Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần.
Ánh mắt khác thường của Dạ Âu Thần rơi trên gương mặt của cô, đang muốn nói cái gì đó, Thẩm Cửu bỗng chốc buông lỏng tay ra, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
“Anh thích nói cái gì thì cứ nói cái đó đi, anh nghĩ như vậy thì cứ coi như là như vậy đi.”
Cô không muốn phải giải thích nữa, dù sao có nói như thế nào thì cách nhìn của Dạ Âu Thần đối với cô cũng sẽ không có thay đổi.
Thôi bỏ đi. Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhìn phong
cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy buồn bã.
Đến nhà họ Dạ có lẽ vốn dĩ là một chuyện đau buồn.
Nhớ đến tối ngày hôm đó mẹ Thẩm đối Xử với mình như vậy, khí tức trên người Thẩm Cửu lập tức sa sút lại, lan tràn toàn bộ xe.
Cảm xúc sa sút này vô cùng rõ ràng, Dạ Âu Thần nhanh chóng cảm nhận được, ngón tay dài dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Cửu đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nói cô hai câu thì cô đã sa sút như vậy rồi, chẳng lẽ anh thật sự hiểu lầm cô?
Nhưng tại sao Dạ Y Viễn lại lại quan tâm quá mức đối với một cô gái như thế?
Nếu như cô không làm cái gì, hoặc là cho anh ta một vài phản ứng, Dạ Y Viễn có thể như vậy được à?
Bây giờ lại giả vờ bộ dạng này là cho ai
nhìn?
Một người phụ nữ vì để được gả vào nhà họ Dạ, ngay cả em gái của mình cũng đánh đuổi được, sao lại có chỗ nào không thể làm.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần cong lên, khẽ mở ra.
“Sợ à?”
Thẩm Cửu nhìn Hàn Mai Linh trước mặt một chút.
Hôm nay cô ấy mặc một cái váy màu đỏ, kiểu của váy phác họa dáng người của cô rất tốt, dáng người của Mai Linh vẫn luôn rất xinh đẹp, trước sau lồi lõm,chẳng lẽ Dạ Âu Thần lại coi trọng à?
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nắm chặt nắm đấm, cắn môi nói: “Anh biết rõ cô ấy là bạn của tôi, tại sao anh lại muốn đồng ý đi ăn sáng cùng với chúng tôi hả, rốt cuộc là anh có âm mưu gì?”
“Người phụ nữ cưới lần hai, hình như là cô vẫn không biết rõ ràng tình huống của mình nhỉ.” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, giọng nói mang theo trào phúng: “Là bạn của cô mời tôi, cho dù là có âm mưu thì cũng là bạn của cô có âm mưu không tốt với tôi mới đúng chứ.”
Thẩm Cửu: “…”
Nói có đạo lý như vậy, cô không có cách nào phản bác được!
Không đúng, Mai Linh mới không phải là người như thế này.
“Anh đừng có nói hưu nói vượn nữa! Mai Linh chỉ là thấy anh ra nên khách sáo hỏi một câu mà thôi, ai biết được anh lại đồng ý chứ?” Cho dù như thế nào, Thẩm Cửu cũng kiên quyết sẽ không tin tưởng Hàn Mai Linh có mưu đồ làm loạn với Dạ Âu Thần.
Hoàn toàn chính xác, bỏ qua chuyện anh tàn tật, Dạ Âu Thần quả là một người
đàn ông rất ưu tú, nhưng dù sao anh với cô cũng có mối quan hệ vợ chồng, Mai Linh không thể có ý gì với anh được.
Cô tin tưởng vào phẩm chất của Mai Linh.
“Ha, ngây thơ.” Dạ Âu Thần phát hiện người phụ nữ này không có đầu óc, anh lười phải tranh luận cùng với cô.
Mặc dù là Thẩm Cửu rất tức giận, nhưng mà cô vẫn không thể không đẩy Dạ Âu Thần vào trong thang máy, miễn cưỡng ấn nút đóng cửa.
Trong lúc thang máy sắp đóng lại, một cái tay thò vào giữa cửa làm cho thang máy mở ra một lần nữa.
Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Nụ cười của Dạ Y Viễn khiêm tốn có lễ nghĩa, ánh mắt ôn hòa ngước nhìn cô và Dạ Âu Thần, còn có Hàn Mai Linh: “Trùng
hợp quá, sớm như vậy đã gặp mọi người rồi.”
“Anh cả Dạ?” Hàn Mai Linh nhìn thấy Dạ Y Viễn, liền nhanh chóng nghiêng người sang: “Anh đi vào đi.”
“Giảm Ơn.”
Dạ Y Viễn mỉm cười với cô ấy, sau đó mở đôi chân thon dài đi tới đứng ở bên cạnh của Dạ Âu Thần: “Em dâu, Âu Thần, sao hôm nay dậy sớm như vậy?”
Khóe môi của Thẩm Cửu giật giật, vừa định muốn giải thích, Hàn Mai Linh lại mở miệng nói: “Chúng tôi đang muốn ra ngoài ăn sáng đó, anh cả Dạ có muốn đi cùng với chúng tôi luôn không?”
“Ăn sáng cùng nhau à? Đó là một suy nghĩ không tệ.” Dạ Y Viễn cười cười lịch sự gật đầu: “Cô Hàn đã mời rồi, vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thẩm Cửu có chút xấu hổ, nhưng đồng
thời cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Nếu như Dạ Y Viễn cùng đi, vậy chắc là Dạ Âu Thần… sẽ không làm cái gì đâu nhỉ.
“Sắc mặt của em dâu không được tốt cho lắm, em phải chú ý sức khỏe của mình.” Dạ Y Viễn đột nhiên nhìn Thẩm
Cửu rồi nói một câu.
Biểu cảm trên mặt của Thẩm Cửu xảy ra chút thay đổi, ngơ ngác nhẹ gật đầu với đôi mắt ấm áp của Dạ Y Viễn, sau đó rủ tầm mắt xuống.
Anh cả của Dạ Âu Thần đối với cô hình như là quan tâm quá mức, mặc dù đây chỉ là lời nói khách sáo, nhưng mà anh ta như thế này đối với Thẩm Cửu mà nói chính là một loại bối rối.
Bởi vì Dạ Âu Thần sẽ hiểu lầm cô.
“Âu Thần, gần đây chân của em như thế
nào rồi, vết thương cũ có tái phát không?” Dạ Y Viễn quan tâm Thẩm Cửu xong lại
bắt đầu hỏi thăm về vết thương của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần mím môi, khí tức trên người lạnh như băng.
“Không có.”
So sánh với sự dịu dàng của Dạ Y Viễn, Dạ Âu Thần lại lạnh lẽo cực kỳ, Thẩm Cửu suy nghĩ ở trong lòng.
Mà Hàn Mai Linh ở một bên thì lại không suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy Dạ Y Viễn là một người dịu dàng như nước, yêu đương với một người đàn ông như vậy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, bởi vì anh ta sẽ quan tâm bạn gái từng li từng tí, cái gì cũng có thể chăm sóc vô cùng chu đáo.
Nhưng mà Hàn Mai Linh vẫn không nhịn được mà nhìn Dạ Âu Thần một chút.
Luôn cảm thấy vẫn là người đàn ông như thế này mới khiến cho người ta có
dục vọng chinh phục, mặc dù trên người của anh có hơi thở lạnh lẽo, trên mặt của anh lại có biểu cảm viết người sống chớ đến gần, nhưng chính bởi vì như thế… Hàn Mai Linh mới có cảm giác.
Người đàn ông như thế này, lúc không yêu bạn thì rất lạnh lùng.
Nhưng chỉ cần một khi anh yêu bạn rồi thì anh sẽ trở nên nhiệt tình như lửa, loại hình dịu dàng như Dạ Y Viễn không thể so sánh được.
Nghĩ đến đây, sự sắc bén trong đôi mắt của Hàn Mai Linh càng thêm kiên định hơn.
Bốn người đều có tâm tư khác nhau, rất nhanh liền đi ra khỏi thang máy, sau khi bước ra khỏi nhà họ Dạ, Hàn Mai Linh lái xe. Suy nghĩ ban đầu của cô là muốn để Dạ Âu Thần ngồi xe của cô ấy, nhưng mà không để ý đến chuyện Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn.
Xe lăng của Dạ Âu Thần muốn lên xe của cô thì rất bất tiện, may mắn lúc này Lang An đi đến, thế là Dạ Âu Thần liền trở về xe của mình, để Thẩm Cửu đẩy anh qua.
Sau khi hai người đi rồi, Hàn Mai Linh nhìn bóng lưng của Dạ Âu Thần, trên mặt có chút thất vọng.
“Cô Hàn, cô không ngại ngồi xe của tôi chứ?”
Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, nhìn về phía Dạ Y Viễn mang theo nụ cười dịu dàng ở bên cạnh, khóe môi cong lên, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi có lái xe đến đây, chúng ta vẫn nên tự mình lái xe đi, một lát nữa đi làm cũng thuận tiện hơn.”
Dạ Y Viễn suy nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Phía bên này, sau khi Thẩm Cửu đầy Dạ Âu Thần lên xe thì cô liền tìm vị trí ngồi xuống, sau đó nhìn thấy Hàn Mai Linh và Dạ Y Viễn đều lái xe rời đi, cô lại nhìn thêm
mấy lần nữa.
“Muốn ngồi xe của Dạ Y Viễn à?” Dạ Âu Thần đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, thắc mắc nhìn anh một cái.
Dạ Âu Thần nâng mắt lên, nụ cười châm chọc nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi đoán sai rồi à, người mắt đi mày lại với anh ta ở trong thang máy không phải là cô à?”
Mắt đi mày lại lúc nào? Cô mắt đi mày lại với Dạ Y Viễn à? Thẩm Cửu giận tím mặt: “Anh đừng có vu oan cho người khác!”
“Ồ, có thể để cho anh cả hỏi han ân cần cô như vậy, thủ đoạn coi như là cao minh đó.”
Tham củi
Cô cắn chặt răng, hai tay đặt ở bên người im lặng nắm chặt lại, khớp xương
trên ngón tay trắng bệch.
“Chỉ là một câu hỏi mà thôi, anh nhất định phải hiểu lầm người khác mới vui vẻ à?” Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới, không sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần.
Ánh mắt khác thường của Dạ Âu Thần rơi trên gương mặt của cô, đang muốn nói cái gì đó, Thẩm Cửu bỗng chốc buông lỏng tay ra, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.
“Anh thích nói cái gì thì cứ nói cái đó đi, anh nghĩ như vậy thì cứ coi như là như vậy đi.”
Cô không muốn phải giải thích nữa, dù sao có nói như thế nào thì cách nhìn của Dạ Âu Thần đối với cô cũng sẽ không có thay đổi.
Thôi bỏ đi. Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhìn phong
cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy buồn bã.
Đến nhà họ Dạ có lẽ vốn dĩ là một chuyện đau buồn.
Nhớ đến tối ngày hôm đó mẹ Thẩm đối Xử với mình như vậy, khí tức trên người Thẩm Cửu lập tức sa sút lại, lan tràn toàn bộ xe.
Cảm xúc sa sút này vô cùng rõ ràng, Dạ Âu Thần nhanh chóng cảm nhận được, ngón tay dài dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Cửu đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nói cô hai câu thì cô đã sa sút như vậy rồi, chẳng lẽ anh thật sự hiểu lầm cô?
Nhưng tại sao Dạ Y Viễn lại lại quan tâm quá mức đối với một cô gái như thế?
Nếu như cô không làm cái gì, hoặc là cho anh ta một vài phản ứng, Dạ Y Viễn có thể như vậy được à?
Bây giờ lại giả vờ bộ dạng này là cho ai
nhìn?
Một người phụ nữ vì để được gả vào nhà họ Dạ, ngay cả em gái của mình cũng đánh đuổi được, sao lại có chỗ nào không thể làm.
/1898
|