Chương 961:
Uất Trì Thần lại cảm thấy, bản thân ông do cho có làm cho người chán ghét đi một chút, thì có gì là không được chứ? Ông ta hy vọng đứa cháu ngoại này có thể mãi mãi ở bên cạnh ông ta.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần giọng điệu nghiêm trọng thở một hơi: “Tôi biết ý ông muốn nói là gì, được rồi, ông không cần nói thêm nữa, tôi có cách suy nghĩ của tôi.”
Đại sảnh dưới lầu, Kièu Trị và Dạ Âu Thần đã đến được một lúc, Vu Ba đã đi tìm ông cụ Uất Trì Thần.
Rất nhanh, Vu Ba dẫn theo người đến.
Nhìn hai người tư từ tiến đến gần bọn họ, Dạ Âu Thần cũng đứng dậy.
Bốp!
Uất Trì Thần đưa tay lên, khí thế hùng hổ vung gậy đánh vào bả vai của Dạ Âu Thần.
Ôi mẹ ơi!
Kièu Trị căn bản không căn lại kịp, anh ta thẩm chí còn chưa kịp nhìn rõ thì Uất Trì Thần đã ra tay, thì cây gậy đã giáng xuống bả vai của Dạ Âu Thần rồi.
Âm thanh đo văng lên một tiếng, nghe thôi cũng cảm thấy đau.
Kièu Trị lập tức đứng dậy: “Uất Trì, ông làm gì thế hả?”
Người đi theo sau lưng ông ta Vu Ba cũng giật mình, vốn dĩ ông ta tưởng rằng những lời nói vừa rồi của bản thân đã có thể khiến ông cụ ít nhiều gì cũng nghe lọt được chút, ai biết được ông ta lại vừa gặp mặt đã ra chiêu.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của cậu Thẩm, dương như không có ý tránh né.
Nếu không thì dựa vào thân thủ của cậu chủ Thần, dự là có thể tránh ra, Vu Ba im lặng suy nghĩ,
Dạ Âu Thần thật là không muốn tránh, chỉ cần không ép anh đính hôn với Đoan Mộc Tuyết thì chuyện gì cũng được, chịu một gậy này cũng không sao, Uất Trì Thần đã bớt giận, sửng người một lát mới nói chuyện đàng hoàng.
Thật ra ông ta cũng có dự tính của bản thân mình.
Uất Trì Thần cũng không hề nghĩ là anh lại không tránh ra, cứ như thế đứng yên chịu trận.
Một gậy này của ông ta thật sự không nhẹ, còn tưởng rằng tên nhóc thối tha này sẽ tránh ra, ai biết được… Ngay lập tức, Uất Trì Thần có chút đau lòng, chẳng qua là không biểu hiện ra mà thôi, ngược lại còn hạ khắc nói: “Thằng quách con này, cháu đã làm Tiểu Tuyết bị thương thành ra thế này, còn dám quay về đây!”
Kièu Trị đứng bên cạnh nãy giờ nghe thấy câu nói này, bất giác nheo mắt lại, Đoan Mộc Tuyết đã bị thương? Chuyện này là thế nào nữa đây? Anh ta đưa mắt nhìn Dạ Âu Thần, định hỏi. Nhưng Kièu Trị vẫn biết bản thân mình nên làm gì, anh ta vội bước tới chuyển cây nạng của ông cụ Uất Trì Thần ra chỗ khác, cười tít mắt lại bảo: “Ông Kim ơi, ông đừng giận mà, bị gậy này đánh phải không nhẹ đâu, rủi như Uất Trì Thần bị thương thì ai lo giải quyết việc công ty bây giờ?”
Anh ta vừa nói vừa giữ chặt cây nạng chuyển xuống dưới.
Ông Uất Trì Thần nghe anh ta nói vậy, tức tối bảo: “Bị thương càng tốt, có như thế thì nó mới biết mình làm sai một cách thái quá thế nào.”
Kièu Trị tiếp tục tươi cười: “Ông ạ, dù có sai thì cũng phải hỏi cho rõ ràng đã rồi hãy phạt cũng chưa muộn, ông đánh thẳng tay thế này, đừng nói gì đến Thần mà ngay cả cháu cũng thấy ấm ức thay cho anh ấy.”
Nghe thấy vậy, ông Uất Trì Thần nheo mắt lại: “Anh thấy ấm ức thay cho nó?”
Ông ta lấy lại cây nặng và nhìn Kièu Trị, rồi lại quét mắt nhìn Dạ Âu Thần, hậm hực: “Có gì mà phải ấm ức? Tiểu Tuyết nó bị thương thành ra như thế rồi, cháu thử nói xem, cháu ấm ức cái nỗi gì?”
Không phải cú đánh đó không đau, nhưng khuôn mặt Dạ Âu Thần vẫn không biểu lộ cảm xúc, có vẻ như cú phang gậy khi nãy không hề đánh trúng anh vậy.
Anh mím môi, ánh mắt nhìn Kièu Trị lạnh lùng.
“Ông ngoại có biết chuyện tối qua không?”
Nhắc đến tối ngày hôm qua là ông Uất Trì Thần giận điên người: “Biết chứ sao không, bảo cháu đến thăm Tiểu Tuyết thì cháu làm cho người ta bị thương tới nông nỗi đó rồi bỏ chạy mất.”
Nói dứt lời, ông Uất Trì Thần ngồi phịch xuống bên cạnh, ném phăng cây nạng xuống sàn, bực bội thấy rõ.
Nhìn bộ dạng của ông, Dạ Âu Thần nheo mắt lại.
Có vẻ như ông ngoại anh không hề hay biết chuyện anh bị chuốc thuốc.
Nếu như để ông biết chuyện Đoan Mộc Tuyết mà ông đã nhắm trúng làm ra chuyện bẩn thỉu hèn hạ như thế, liệu ông sẽ có tâm trạng như thế nào?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu.
Vừa khéo ông Uất Trì Thần lại nhìn thấy, ông ta nghiến răng: “Thằng ranh con này, cháu cười cái gì?”
Kièu Trị đứng bên nhìn điệu bộ của Dạ Âu Thần, nghĩ bụng, thôi xong, nếu như anh ta mà không lên tiếng giải thích thì e là với tính cách của Uất Trì mà muốn anh nói ra hết mọi việc là rất khó.
Lúc này Kièu Trị cảm thấy may mắn vì mình đã đi theo.
Thế là Kièu Trị bước thẳng tới trước mặt của ông Uất Trì Thần, nói nhỏ: “Ông ơi, ông chỉ biết là Đoan Mộc Tuyết bị thương nhưng ông lại không biết nguyên nhân lắt léo trong chuyện này.”
Nguyên nhân lắt léo?
/1898
|