Dĩ nhiên cuối cùng là Như Y trả tiền, nơi này chỉ là một quán ăn bình dân, sao lại có thể quẹt thẻ được chứ!
Lúc đi ra cửa, Hoắc Doãn Văn áy náy xin lỗi: "Đây là lần đầu tiên có cô gái mời tôi ăn cơm đấy!"
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi mời một người đàn ông ăn cơm!" Cô cười, nói."Thế nào, tâm tình có tốt hơn chưa?"
"Cảm ơn cô!" Lần này, Hoắc Doãn Văn nói với cô lời cảm ơn.
Bọn họ nhìn nhau cười.
Ăn uống no nê, lại được ngồi cạnh mỹ nam, trong lòng Như Y không khỏi hài lòng. Vì không khí xung quanh bị toàn bộ hơi nóng của thức ăn bao phủ nên gò má của cô ửng đỏ, hơi mỉm cười!
"Đang cười cái gì thế?" Hoắc Doãn Văn hỏi, điệu bộ của cô làm cho anh không giải thích được.
"Ha ha, tôi đang suy nghĩ nếu như bạn cùng phòng và đồng nghiệp mà biết tôi và anh cùng nhau đánh bóng bàn, rồi lại cùng ăn uống, thế nào cũng hâm mộ và đánh tôi một trận!" Cô vừa nói, nụ cười trên mặt cũng thêm rạng rỡ!
"Có chuyện này sao?" Hoắc Doãn Văn có chút không tin.
Cô vội vàng gật đầu. "Đúng, đúng, rất kinh khủng, có lẽ anh không biết mình có bao nhiêu sự quyến rũ đâu, họ vô cùng hâm mộ anh!"
Hoắc Doãn Văn nghiêng mặt sang bên, như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cô, muốn hỏi thêm, nhưng vẫn không hỏi, tiếp tục nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Khi xe dừng ở dưới lầu nhà cô thì Hoắc Doãn Văn chợt mở miệng nói."Cô đang làm việc ở ‘Đế Hào’ à, nơi đó không thích hợp với cô đâu!"
"Hả?"
"Nơi đó không thích hợp với cô!" Hoắc Doãn Văn nhắc lại lần nữa.
"Tôi biết, nơi đó có quấy rối tình dục!"
"Không chỉ có quấy rối đâu…" Hoắc Doãn Văn nói được một nửa, sau đó tiếp: "Khách nơi đó toàn là các quan cao chức trọng, có lúc bọn họ cũng vô cùng “đòi hỏi”."
"Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi cũng đã tìm được công việc khác rồi!" Nhan Như Y lắc lắc tập hồ sơ trong tay. "Cái này chính là ngày mai trình cho trưởng phòng đấy!"
"Vậy thì tốt!"
"Ừ, tôi về đây!" Cô xoay người, mở cửa xe!
"Đúng rồi, tôi thấy cô còn có giấy “Chứng nhận quản lý thư viện”!"
"Đúng vậy, là tôi thấy thật tò mò với tên gọi này nên tự học thôi!" Sau khi nói xong, cô xoay người bước xuống xe!
Hoắc Doãn Văn qua tấm kính thủy tinh, vẫy vẫy tay với cô, quay đầu xe, nổ máy phóng đi.
Đi lên phòng mình, nụ cười trên mặt Nhan Như Y biến mất, túi xách trên vai rơi xuống, vô cùng buồn bã.
Sau lần gặp gỡ này, cô không còn cơ hội nhìn thấy anh ta nữa sao
"Mày thật là ngu ngốc mà, Nhan Như Y, mày thật ngốc, có biết không" Cô nhỏ giọng tự mắng mình. "Mình đã yêu anh ấy mất rồi, chỉ tự mình chuốc khổ thôi! "
" ——"
Cô thở dài, nhưng biết làm sao bây giờ!
Hoắc Doãn Văn đi thẳng một mạch đến khách sạn ‘Đế Hào’
"Hoắc tổng, anh đến rồi!" Quản lý khách sạn bước đến, báo cáo: "Ngụy cục trưởng có thể là uống quá nhiều, cứ khăng khăng yêu cầu Vương Thiến tiểu thư phải ngủ chung, không cần quan tâm cô ấy đang phục vụ ai cả!"
"Vậy là ông ấy say rồi!" Hoắc Doãn Văn lạnh lùng, sau đó trực tiếp ra lệnh cho quản lý khách sạn: "Tìm một người khác tốt hơn, đưa vào phòng cho ông ta!"
Lúc đi ra cửa, Hoắc Doãn Văn áy náy xin lỗi: "Đây là lần đầu tiên có cô gái mời tôi ăn cơm đấy!"
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi mời một người đàn ông ăn cơm!" Cô cười, nói."Thế nào, tâm tình có tốt hơn chưa?"
"Cảm ơn cô!" Lần này, Hoắc Doãn Văn nói với cô lời cảm ơn.
Bọn họ nhìn nhau cười.
Ăn uống no nê, lại được ngồi cạnh mỹ nam, trong lòng Như Y không khỏi hài lòng. Vì không khí xung quanh bị toàn bộ hơi nóng của thức ăn bao phủ nên gò má của cô ửng đỏ, hơi mỉm cười!
"Đang cười cái gì thế?" Hoắc Doãn Văn hỏi, điệu bộ của cô làm cho anh không giải thích được.
"Ha ha, tôi đang suy nghĩ nếu như bạn cùng phòng và đồng nghiệp mà biết tôi và anh cùng nhau đánh bóng bàn, rồi lại cùng ăn uống, thế nào cũng hâm mộ và đánh tôi một trận!" Cô vừa nói, nụ cười trên mặt cũng thêm rạng rỡ!
"Có chuyện này sao?" Hoắc Doãn Văn có chút không tin.
Cô vội vàng gật đầu. "Đúng, đúng, rất kinh khủng, có lẽ anh không biết mình có bao nhiêu sự quyến rũ đâu, họ vô cùng hâm mộ anh!"
Hoắc Doãn Văn nghiêng mặt sang bên, như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cô, muốn hỏi thêm, nhưng vẫn không hỏi, tiếp tục nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Khi xe dừng ở dưới lầu nhà cô thì Hoắc Doãn Văn chợt mở miệng nói."Cô đang làm việc ở ‘Đế Hào’ à, nơi đó không thích hợp với cô đâu!"
"Hả?"
"Nơi đó không thích hợp với cô!" Hoắc Doãn Văn nhắc lại lần nữa.
"Tôi biết, nơi đó có quấy rối tình dục!"
"Không chỉ có quấy rối đâu…" Hoắc Doãn Văn nói được một nửa, sau đó tiếp: "Khách nơi đó toàn là các quan cao chức trọng, có lúc bọn họ cũng vô cùng “đòi hỏi”."
"Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi cũng đã tìm được công việc khác rồi!" Nhan Như Y lắc lắc tập hồ sơ trong tay. "Cái này chính là ngày mai trình cho trưởng phòng đấy!"
"Vậy thì tốt!"
"Ừ, tôi về đây!" Cô xoay người, mở cửa xe!
"Đúng rồi, tôi thấy cô còn có giấy “Chứng nhận quản lý thư viện”!"
"Đúng vậy, là tôi thấy thật tò mò với tên gọi này nên tự học thôi!" Sau khi nói xong, cô xoay người bước xuống xe!
Hoắc Doãn Văn qua tấm kính thủy tinh, vẫy vẫy tay với cô, quay đầu xe, nổ máy phóng đi.
Đi lên phòng mình, nụ cười trên mặt Nhan Như Y biến mất, túi xách trên vai rơi xuống, vô cùng buồn bã.
Sau lần gặp gỡ này, cô không còn cơ hội nhìn thấy anh ta nữa sao
"Mày thật là ngu ngốc mà, Nhan Như Y, mày thật ngốc, có biết không" Cô nhỏ giọng tự mắng mình. "Mình đã yêu anh ấy mất rồi, chỉ tự mình chuốc khổ thôi! "
" ——"
Cô thở dài, nhưng biết làm sao bây giờ!
Hoắc Doãn Văn đi thẳng một mạch đến khách sạn ‘Đế Hào’
"Hoắc tổng, anh đến rồi!" Quản lý khách sạn bước đến, báo cáo: "Ngụy cục trưởng có thể là uống quá nhiều, cứ khăng khăng yêu cầu Vương Thiến tiểu thư phải ngủ chung, không cần quan tâm cô ấy đang phục vụ ai cả!"
"Vậy là ông ấy say rồi!" Hoắc Doãn Văn lạnh lùng, sau đó trực tiếp ra lệnh cho quản lý khách sạn: "Tìm một người khác tốt hơn, đưa vào phòng cho ông ta!"
/163
|