“Aizz, sao ngài lại nói như vậy chứ, Nước ta từ trước tới nay luôn đề cao những người có tấm lòng nhân hậu giúp đỡ người khi hoạn nạn, vậy mà sao lại để cho người tốt như Hoắc tổng đây chịu sự hiểu lầm lớn như vậy ..!” Cục trưởng Cao vội vàng nói.
“Sao ngài lại nói vậy, tôi chỉ thấy người đang gặp nguy lên giúp đỡ mà thôi, không có gì to tát cả!”
Nhìn hai người đàn ông trước mặt mình đang vui vẻ nói chuyện, nghe đến nội dung hai người bọn họ nói trong lòng Nhan Như Y không khỏi mềm xuống đan xen đó là nỗi áy náy không nói lên lời. Thì ra là cô sai, cô đã đem ân nhân của mình trở thành người xấu mất rồi, cô phải xin lỗi anh ta mới được.
Cô chủ động tiến về phía người đàn ông kia nói: “Thật xin lỗi, đã hiểu lầm anh rồi, thật sự cám ơn anh đã đem anh ấy đến bệnh viện, vừa rồi là tôi chưa hiểu rõ tình hình mà nói những lời khó nghe với anh, mong anh thông cảm cho tôi.”
“Không có gì, hi vọng bạn trai cô không bị làm sao là tốt rồi” Hoắc Doãn Văn quay đầu nói với cô gái thấp hơn mình một cái đầu kia, một mùi thơm nhè nhẹ theo làn gió tiến vào mũi anh, mùi hương này rất dễ chịu, anh không khỏi nhìn kĩ cô gái trước mắt này.
Cô cao khoảng 1m65, người không béo nhưng mà cũng không phải là dạng người cao gầy yếu đuối. Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt , từ người cô toát ra một vẻ hoạt bát nhanh nhẹn. Mái tóc đen óng tự nhiên buông nhẹ trên vai. Gió lùa qua hai bên tóc cô , khéo léo vẽ lên khuôn mặt trái xoan.
Trên khuôn mặt hoàn mĩ của cô kết hợp cái trán xinh đẹp, dưới ánh trăng đôi mắt to long lanh lóe lên tia ánh sáng mạnh mẽ, hàng lông mi cong cong lộ ra bên ngoài mang theo tia quật cường, bộ dáng của cô như mọi lúc có thể cùng với đàn ông phân tranh cao thấp.
Nhưng với chiếc mũi khéo léo hình thoi, cánh môi mỏng kia khi nhìn qua làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái và ngọt ngào.
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh!”
Đôi môi cô lúc mở lúc đóng cắt ngang suy nghĩ của anh, anh khiêm tốn từ chối lời cảm ơn của cô. “Cho dù hôm nay người bị nạn không phải bạn trai cô thì tôi cũng vẫn sẽ giúp thôi. Cô mau lên với bạn trai mình đi”
Hoắc Doãn Văn làm chuyện tốt mà lại lạnh nhạt coi như không, Cao cục trưởng bên cạnh nịnh bợ nói ra sự thật cũng đồng thời tâng bốc Hoắc Doãn Văn: “Xin chào, tôi là cục trưởng cục công an bên này. Cô gái, tôi có thể khẳng định Hoắc tiên sinh không phải người gây ra tai nạn. Người gây ra tai nạn sau khi đâm phải người không có đỗ lại mà chạy mất, hiện tại chúng tôi đang phối hợp với bên đội cảnh sát giao thông tiến hành tìm cho ra thủ phạm. Còn có, khi sự việc xảy ra mọi người bu xem rất nhiều mà không có ai đứng ra gọi cấp cứu chỉ có Hoắc tiên sinh gọi cấp cứu giúp và đưa người nhà cô đi bệnh viện đã vậy anh ấy còn đặt cọc tiền trước cho bạn trai cô được cấp cứu a, nếu không hiện tại chưa chắc bạn trai cô đã được cấp cứu đâu . Nhà cô phải mang ơn anh ta nhiều đấy.”
Lời này như nhắc nhở Nhan Như Y , cô chạy nhanh về phía ba lô của mình móc ra ví tiền nói: “Thật sự cám ơn anh, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả lại tiền cho anh”
Hoắc Doãn Văn ngăn lại hành động của cô nói: “Không cần, đây chỉ là số tiền nhỏ thôi không có gì đáng kể” nói xong liền quay sang bên Cao cục trưởng bên này nói: “
Cục trưởng Cao, tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước, hôm nay đã làm phiền ông rồi.”
“Không có gì, trong khi chúng tôi điều tra, nếu như có gì cần anh giúp đỡ thì còn phải làm phiền đến anh rồi.” Bên trong bệnh viện vốn yên tĩnh này tiếng của cục trưởng Cao vang lên rất to.
“Không dám!” Nói xong, Hoắc Doãn Văn đi về phía chiếc Mercedes của mình .
Mà ở bên kia, trợ lý của anh đã mở cửa xe ra cung kính chờ đợi.
Nhan Như Y chạy theo Hoắc Doãn Văn vừa móc tiền vừa nói: “Hoắc tiên sinh, tiền này anh nhất định phải cầm.”
Hoắc Doãn Văn vẫn bước đi mà không hề dừng lại nói: “Thật sự ta không cần, tiền này cô cứ giữ lại để mua đồ bồ dưỡng vết thương cho bạn trai mình đi.”
Cục trưởng Cao ở phía sau gọi với lại: “Cô gái, cô tên gì? Cô và người bị thương có quan hệ gì?”
“Tôi là Nhan Như Y bạn gái của người bị nạn!” Nhan Như Y trả lời.
Bên này Hoắc Doãn Văn đang chuẩn bị lên xe chợt dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y như có điều suy nghĩ, ánh mắt kia so với trước kia chăm chú hơn nhiều đồng thời trong mắt anh cũng léo lên tia kinh ngạc
“Sao ngài lại nói vậy, tôi chỉ thấy người đang gặp nguy lên giúp đỡ mà thôi, không có gì to tát cả!”
Nhìn hai người đàn ông trước mặt mình đang vui vẻ nói chuyện, nghe đến nội dung hai người bọn họ nói trong lòng Nhan Như Y không khỏi mềm xuống đan xen đó là nỗi áy náy không nói lên lời. Thì ra là cô sai, cô đã đem ân nhân của mình trở thành người xấu mất rồi, cô phải xin lỗi anh ta mới được.
Cô chủ động tiến về phía người đàn ông kia nói: “Thật xin lỗi, đã hiểu lầm anh rồi, thật sự cám ơn anh đã đem anh ấy đến bệnh viện, vừa rồi là tôi chưa hiểu rõ tình hình mà nói những lời khó nghe với anh, mong anh thông cảm cho tôi.”
“Không có gì, hi vọng bạn trai cô không bị làm sao là tốt rồi” Hoắc Doãn Văn quay đầu nói với cô gái thấp hơn mình một cái đầu kia, một mùi thơm nhè nhẹ theo làn gió tiến vào mũi anh, mùi hương này rất dễ chịu, anh không khỏi nhìn kĩ cô gái trước mắt này.
Cô cao khoảng 1m65, người không béo nhưng mà cũng không phải là dạng người cao gầy yếu đuối. Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt , từ người cô toát ra một vẻ hoạt bát nhanh nhẹn. Mái tóc đen óng tự nhiên buông nhẹ trên vai. Gió lùa qua hai bên tóc cô , khéo léo vẽ lên khuôn mặt trái xoan.
Trên khuôn mặt hoàn mĩ của cô kết hợp cái trán xinh đẹp, dưới ánh trăng đôi mắt to long lanh lóe lên tia ánh sáng mạnh mẽ, hàng lông mi cong cong lộ ra bên ngoài mang theo tia quật cường, bộ dáng của cô như mọi lúc có thể cùng với đàn ông phân tranh cao thấp.
Nhưng với chiếc mũi khéo léo hình thoi, cánh môi mỏng kia khi nhìn qua làm cho người khác cảm thấy rất thoải mái và ngọt ngào.
“Cảm ơn, thật sự cảm ơn anh!”
Đôi môi cô lúc mở lúc đóng cắt ngang suy nghĩ của anh, anh khiêm tốn từ chối lời cảm ơn của cô. “Cho dù hôm nay người bị nạn không phải bạn trai cô thì tôi cũng vẫn sẽ giúp thôi. Cô mau lên với bạn trai mình đi”
Hoắc Doãn Văn làm chuyện tốt mà lại lạnh nhạt coi như không, Cao cục trưởng bên cạnh nịnh bợ nói ra sự thật cũng đồng thời tâng bốc Hoắc Doãn Văn: “Xin chào, tôi là cục trưởng cục công an bên này. Cô gái, tôi có thể khẳng định Hoắc tiên sinh không phải người gây ra tai nạn. Người gây ra tai nạn sau khi đâm phải người không có đỗ lại mà chạy mất, hiện tại chúng tôi đang phối hợp với bên đội cảnh sát giao thông tiến hành tìm cho ra thủ phạm. Còn có, khi sự việc xảy ra mọi người bu xem rất nhiều mà không có ai đứng ra gọi cấp cứu chỉ có Hoắc tiên sinh gọi cấp cứu giúp và đưa người nhà cô đi bệnh viện đã vậy anh ấy còn đặt cọc tiền trước cho bạn trai cô được cấp cứu a, nếu không hiện tại chưa chắc bạn trai cô đã được cấp cứu đâu . Nhà cô phải mang ơn anh ta nhiều đấy.”
Lời này như nhắc nhở Nhan Như Y , cô chạy nhanh về phía ba lô của mình móc ra ví tiền nói: “Thật sự cám ơn anh, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy? Tôi trả lại tiền cho anh”
Hoắc Doãn Văn ngăn lại hành động của cô nói: “Không cần, đây chỉ là số tiền nhỏ thôi không có gì đáng kể” nói xong liền quay sang bên Cao cục trưởng bên này nói: “
Cục trưởng Cao, tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước, hôm nay đã làm phiền ông rồi.”
“Không có gì, trong khi chúng tôi điều tra, nếu như có gì cần anh giúp đỡ thì còn phải làm phiền đến anh rồi.” Bên trong bệnh viện vốn yên tĩnh này tiếng của cục trưởng Cao vang lên rất to.
“Không dám!” Nói xong, Hoắc Doãn Văn đi về phía chiếc Mercedes của mình .
Mà ở bên kia, trợ lý của anh đã mở cửa xe ra cung kính chờ đợi.
Nhan Như Y chạy theo Hoắc Doãn Văn vừa móc tiền vừa nói: “Hoắc tiên sinh, tiền này anh nhất định phải cầm.”
Hoắc Doãn Văn vẫn bước đi mà không hề dừng lại nói: “Thật sự ta không cần, tiền này cô cứ giữ lại để mua đồ bồ dưỡng vết thương cho bạn trai mình đi.”
Cục trưởng Cao ở phía sau gọi với lại: “Cô gái, cô tên gì? Cô và người bị thương có quan hệ gì?”
“Tôi là Nhan Như Y bạn gái của người bị nạn!” Nhan Như Y trả lời.
Bên này Hoắc Doãn Văn đang chuẩn bị lên xe chợt dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Nhan Như Y như có điều suy nghĩ, ánh mắt kia so với trước kia chăm chú hơn nhiều đồng thời trong mắt anh cũng léo lên tia kinh ngạc
/163
|